Hành Chỉ Vãn

Chương 1: 1: -1





Năm Cảnh Huy thứ mười một, ta sáu tuổi.

Thái hậu gọi ta và trưởng tỷ vào Từ Ninh Cung, hỏi ta có phải luôn muốn có quần áo đẹp để mặc không, ta gật đầu, Thái hậu mỉm cười.

Ta cũng mỉm cười.

Ta quay đầu lại thì nhìn thấy hốc mắt trưởng tỷ ửng đỏ, ta nghĩ chắc hẳn tỷ ấy đang buồn vì chưa được ăn bánh quế hoa, nhưng ta không thể cho nàng được, vì mẹ nói trưởng tỷ ăn vào mặt sẽ bị rỗ.

Tỷ tỷ ta xinh đẹp như vậy, còn đẹp gấp ngàn lần tiên nữ, không thể để mặt bị rỗ được.

Ngày hôm sau, người trong cung tới đón ta đi, ta cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì chiếc váy ta mặc hôm nay rất đẹp.

Thái hậu nói, trong cung có váy mặc không hết, có bánh quế hoa ăn không xuể, chỉ cần ta thích, ngày nào cũng có thể mặc váy mới, ăn bánh quế hoa.

Sau khi tiến cung, ta vẫn luôn ở cùng Thái hậu.

Mỗi ngày bà đều rời giường từ sáng sớm để đưa nhi tử lên triều.

Ta luôn phải ôm cái bụng đói chờ bọn họ trở về để cùng ăn cơm.

Có khi bọn họ về muộn, ta phải nhịn đói rất lâu.


Ta không thích nơi này lắm.

Ở trong cung đã mấy ngày, có một hôm, Thái hậu trở về, cùng ta ăn cơm, sau đó đưa ta ra ngoài đi dạo.

Hoàng cung này thật là lớn! Ta lấy làm lạ, nơi này chỗ nào cũng giống nhau, không biết Thái hậu có bị lạc đường không?
Chúng ta đứng trước cửa một cung, Thái hậu nói, nơi này là Phượng Tê Các, là nơi mà ta sẽ ở trong tương lai, bà hỏi ta có thích hay không.

Ta lắc đầu, nói rằng người ở đây quá ít, ở nơi này không vui một chút nào.

Thái hậu cười, nói về sau sẽ có rất nhiều người tới nơi này chơi cùng ta, ta nhất định sẽ rất thích.

Kỳ thật ta không quá đồng ý với những gì Thái hậu nói, nhưng ta không dám cãi lại, trưởng tỷ đã dặn dò ta đến mấy trăm lần rằng nhất định không được tranh luận cùng Thái hậu.

Tỷ tỷ nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đến mức ta vừa nghe thấy đã phiền, bèn hướng về phía tỷ ấy hét to rằng ta đã biết.

Sau đó ta lại thấy hốc mắt trưởng tỷ đỏ lên, trước kia ta nào có biết trưởng tỷ lại hay khóc như vậy.

Ta sợ mẹ nhìn thấy sẽ mắng ta nên chạy nhanh đến trấn an trưởng tỷ rằng ta đã nhớ kỹ lời nàng dặn, nào ngờ tỷ ấy khóc còn to hơn.

Có lẽ ta...!lại sắp bị ăn đòn rồi.

Ta vẫn luôn ngẩn ngơ ở trong cung cùng Thái hậu lão nhân gia người luyện chữ đọc sách.

Thật ra phần lớn thời gian đều là ta luyện chữ đọc sách, còn Thái hậu ngồi ở trước cái bàn nhỏ chất đầy sách vở của nhi tử của bà, cùng hắn viết chữ.


Đúng rồi, hàng ngày ta còn phải ăn cơm trưa cùng Thái hậu và nhi tử của bà.

Nhi tử của bà thật sự quá nhàm chán, ăn cơm mà một câu cũng không nói.

Tuy là lúc ăn và ngủ có thể không nói chuyện, nhưng làm gì có người nào mà đến cả ăn cơm cũng không phát ra một chút âm thanh nào chứ?
Ta ăn cơm không ngon miệng nên ăn ít đi, nhiều ngày trôi qua, ta nhìn mình từ trên xuống dưới còn tự thấy mình gầy.

Ta chạy tới nói với Thái hậu xem có thể không ăn cơm cùng hắn được không, ta thấy ta gầy đi rồi đây này.

Thái hậu cười nói rõ ràng ta béo lên một vòng.

Sau đó, không biết là cọng dây thần kinh nào của Chương Cảnh Hành bị nối sai rồi mà mỗi lần ăn cơm hắn đều kể chuyện xưa cho ta nghe!
Chuyện hắn kể đều là mấy chuyện lịch sử nhàm chán nhạt nhẽo, thỉnh thoảng còn thêm vào vài thứ ghê rợn, càng làm cho ta không thể yên lành mà ăn cơm được.

Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.*
(Chú thích: Đây là hai câu đầu trong chương 5 của thiên "Xa hạt", bài số 224 phần Tiểu nhã trích từ Kinh thi, có nghĩa là: "Núi cao để người ta ngưỡng trông, đường lớn để người ta đi".

Nguyên văn bài thơ:
"Cao sơn ngưỡng chỉ
Cảnh hành hành chỉ
Tứ mẫu phi phi.

Lục bí như cầm

Cấu nhĩ tân hôn.

Dĩ úy ngã tâm".
Nghĩa là: "Núi cao để người ta trông.

Đường lớn để người ta đi.

Xe bốn ngựa phi như bay, sáu dây cương căng như dây đàn.

Đi đón nàng về làm đám cưới.

Cho thỏa nỗi lòng ta".

Bức đại tự đề bốn chữ "Cao Sơn Cảnh Hành" ở Đền Hùng, Phú Thọ của nước ta được cho là lấy ý từ bài thơ này.)
Chương Cảnh Hành là tên nhi tử của Thái hậu, người giống như tên, tạo cho người ta cảm giác xa xôi như ở trên trời, không cùng tầng lớp với đám tục nhân hay thông đồng làm bậy như bọn ta.
Đã thế, ta bèn cố tình lôi hắn từ trên trời xuống, bí mật xé bài tập về nhà mà thầy giáo giao cho hắn, bỏ vào ấm trà của hắn rất nhiều muối, hoặc là nửa đêm nhân lúc hắn đứng bên cửa sổ không chú ý mà dọa hắn, mỗi lần nhìn hắn tức đến giậm chân mắng to: "Triệu Uyển Nhi, ngươi đi cấm túc ngay cho trẫm!", ta mới cảm thấy thật ra hoàng cung này cũng rất thú vị.
Đương nhiên ta sẽ không bị cấm túc.

Ta đã có Thái hậu chống lưng, chẳng sợ cái gì cả.
Ta ở trong cung đợi một thời gian rất dài.

Thỉnh thoảng, một vài cái lá cây ngẫu nhiên rơi xuống đem theo một con sâu đầy lông cũng có thể dọa ta nhảy dựng lên.

Mãi cho đến khi trời bay đầy hoa tuyết, lạnh đến mức làm cho người ta không dám ra khỏi cửa, trưởng tỷ mới đến thăm ta.
Ngày trưởng tỷ tới, trong cung đang đón năm mới.

À không đúng, phải là toàn bộ kinh thành đang đón năm mới.
Ta ngồi xổm một bên nhìn thủ pháp nướng khoai thành thạo của Chi Dung, tán thưởng Chi Dung đêm hôm còn lén lút nhóm bếp cho ta, mùi hương tỏa ra rất nhanh, vẫn là khoai lang có vị như đùi gà đó.


Không thể không nói, đúng là nha hoàn từ trong phủ tiến cung, khoai lang nướng ra lại có vài phần hương vị giống như trưởng tỷ làm.
Ta hơi hơi nhớ trưởng tỷ, chắc là do bị hun khói, ta lau lau nước mắt, thấy Chi Dung cũng bị hun đến phát khóc.
"Tiểu Uyển Nhi!" Bị khói hun mà sinh ra ảo giác nghe thấy giọng nói của trưởng tỷ, ta đột nhiên không muốn ăn khoai nướng nữa.
Sau đó, ta quay người lại thì bỗng thấy một người đứng ở cửa.

Nàng rất xinh đẹp, trông thật giống trưởng tỷ của ta, đứng trong cảnh trời đổ tuyết lớn, đẹp như từ trong tranh bước ra.
Nàng duỗi tay về phía ta, ta nhanh chóng chạy ào qua.

Khói nơi này thật sự có thể hun chết người, lần sau nhất định phải bảo Chi Dung cải tiến kỹ thuật mới được.
Trưởng tỷ vẫn thích lải nhải như trước, ta ăn được một bữa cơm rồi vẫn không ngừng nghỉ, cứ ở bên tai ra nói ở trong cung phải bảo vệ mình, không cần nghe người khác nói bậy, ra ngoài phải dẫn theo nhiều người, không được đi ra ngoài một mình, nhìn thấy Chương Cảnh Hành phải hành lễ, vân vân.
Trưởng tỷ nói đến mức đầu ta cũng sắp phình to, ta hỏi tỷ tỷ, khi nào ta có thể về nhà, trước khi tiến cung ta đã đồng ý với A Thanh khi nào tuyết rơi sẽ cùng nàng chơi ném tuyết, nếu lần này ta không trở về, nàng nhất định sẽ len lén mắng ta.
Ta còn chưa nói xong đã thấy hốc mắt trưởng tỷ hồng lên, bèn thức thời ngậm miệng lại.
Không về thì không về, dù sao ta ở trong cung hay ở nhà thì cũng giống nhau, hết ăn rồi lại ngủ, chỉ cần trưởng tỷ với mẹ đến thăm ta thật nhiều là được, bánh bao thịt ở trước cửa nhà ta đã một năm chưa được ăn rồi, không biết ông chủ có nghe lời ta mà bỏ cà rốt ở trong bánh đi không, thật sự rất ảnh hưởng đến mùi vị.
Ta cùng với trưởng tỷ chơi đùa cả một buổi trưa, nói với tỷ ấy rằng đồ ăn trong cung rất ngon, váy vóc cũng rất đẹp, Thái hậu đối xử với ta rất tốt, chưa từng trách phạt ta lần nào, mọi người đối xử với ta cũng rất tốt, chỉ trừ Chương Cảnh Hành.
Không phải Chương Cảnh Hành đối với ta không tốt, chỉ là hắn không để ý tới ta, hoặc nói hắn phớt lờ tất cả mọi người, như thể nói nhiều thêm một câu thì sẽ chết vậy.
Trưởng tỷ lập tức bịt kín miệng ta, bánh hoa quế còn chưa kịp nuốt xuống, ta cảm thấy trưởng tỷ nhất định là cố ý, bởi vì tỷ ấy không thể ăn bánh quế hoa nên cũng không muốn nhìn ta được ăn.
Trưởng tỷ nói chỉ cần ta ngoan ngoãn không gây rắc rối trong cung, tỷ ấy sẽ thường xuyên đến thăm ta, ta hỏi tỷ tỷ có mang theo bánh bao thịt ở cửa hàng đến cho ta không, tỷ ấy nhìn ta không nói lời nào, có thể là cảm thấy ta quá không có tiền đồ.
Ta cũng không còn cách nào khác, vì bánh bao thịt kia thật sự ăn rất ngon.
Cho nên, vì bánh bao thịt, ta sẽ ngoan ngoãn.
Ta học viết chữ đọc sách ngày càng dụng công.

Thái hậu ngạc nhiên hỏi sao ta lại nỗ lực như vậy, ta nói bởi vì bánh bao thịt, Thái hậu còn chưa kịp mở miệng, Chương Cảnh Hành đã khinh bỉ ta, mắng ta ngốc.
Ở đây cung nhân nhiều như vậy, ta không cần thể diện nữa hả?
Ta có thể nhịn được sao?
Ta phẫn nộ nhìn hắn, như muốn chọc hai cái lỗ thật to trên người hắn, nhưng kỹ năng này ta chưa luyện ra được, cho nên tạm thời bỏ qua.
Ta lôi quyển sổ nhỏ của mình ra ghi lại mối thù này, chờ đến lúc ta luyện được tuyệt kỹ dùng ánh mắt giết chết hắn, ta sẽ đem thù mới hận cũ tính một thể!
Câu Tiễn còn nằm gai nếm mệt mười năm, ta chỉ mới bảy tuổi, chờ ta mười bảy tuổi, ta sẽ bắt Chương Cảnh Hành trả giá thật đắt vì những chuyện hắn đã làm!.