Sớm hôm sau, Trịnh Lĩnh đi làm. Hắn đứng ở cửa nhà Hoa Thất chào cậu.
“Chào buổi sáng.”
“Chào…” Mắt Hoa Thất sáng rực. “Cơm trưa của anh nè.”
“Ừ, cảm ơn em. Anh đi nhé?”
“Vâng…”
“Ha ha!” Trịnh Lĩnh lại quay về.
“Anh làm gì thế!” Hoa Thất trừng hắn.
Trịnh Lĩnh sáp lại, hỏi: “Có được không?”
“Đừng có lần nào cũng phải hỏi trước thế! Chúng ta đã xác định quan hệ rồi kia mà?”
“Em chắc không? Chưa hỏi gì mà đã hôn, cảm giác như giở trò sàm sỡ người ta vậy đó.”
“Đều bày tỏ với nhau rồi… Anh muốn làm gì em cũng được…”
“Làm gì cũng được thật à? Thế rốt cuộc là được hay không được?”
“Không được, không cho!”
Trịnh Lĩnh đột nhiên áp cậu vào tường, cúi đầu xuống, cắn lên mũi Hoa Thất, day day.
Hoa Thất đẩy hắn ra. “Sao anh lại cắn mũi em, sao anh đáng ghét thế! Ưm…”
Trịnh Lĩnh hôn cậu.
Hôn từ nông đến sâu, đủ mọi kiểu, hôn phải đến mười phút. Đến lúc tay chân Hoa Thất mềm nhũn, mặt mũi đỏ ửng mới chịu dừng.
“Anh đi nhé?”
“Anh mau đi đi!”
Trịnh Lĩnh thầm nghĩ vợ nhỏ nhà mình đáng yêu thật. Rồi huýt sáo đi làm.
Cơm trưa hôm nay của Trịnh Lĩnh có vẻ chuẩn bị tỉ mỉ lắm. Trứng gà luộc cắt đôi, ghép vào thành hình trái tim, cà chua cắt đôi, ghép thành hình trái tim. Mấy lát dưa chuột cũng được xếp thành hình trái tim.
Chị Lý liếc thấy liền khinh bỉ “úi chà” một tiếng. Trịnh Lĩnh ăn mấy thứ hình trái tim trước, rồi mới ăn đến món khác.
Cơm nước xong, Trịnh Lĩnh ôm di động nhắn tin trên Wechat, vừa nhắn vừa cười ***. Chị Lý bảo hắn: “Show ân ái cái gì!”
“Cứ show đấy.” Trịnh Lĩnh huơ huơ di động, cho chị Lý xem cả màn hình ngập tràn emo dỗi, giận, chém người của Hoa Thất.
Trịnh Lĩnh bảo: “Bọn em quen nhau rồi.”
“Hả?”
“Chị đơ rồi đấy à?”
“Chú là một thằng đàn ông thẳng tắp, siêu thẳng cơ mà?”
“Làm gì có thằng nào thẳng 100%.”
“Thế là chú đi đầu độc mầm non của tổ quốc đấy à!”
“Cậu ấy cũng thích em mà.”
“Hả?”
“Bình thường chị vẫn gán ghép bọn em còn gì.”
“Chị chỉ…thấy Hoa Thất rất đáng yêu nên nghĩ vớ vẩn chút thôi, nào có nhìn ra gian tình gì đâu…”
“EQ thấp thế, bảo sao mãi không có bạn trai.”
“Chú chờ đó!”