Bữa ăn kết thúc tâm trạng của mọi người thoải mái hơn rất nhiều, không còn e sợ Takehiko như ban đầu nữa.
Yumi đi cùng xe với Takehiko, hai người dẫn đầu nhóm người chạy vào khu vực đỗ xe của khu chung cư.
Vừa bước xuống xe Yumi đã nghe thấy tiếng Kami nói từ phía sau, “Yumi này, em có mời cái anh hàng xóm kia của em không, hai người đã làm lành chưa?”
Câu nói của Kami khiến Yumi hơi khựng lại, Takehiko còn tưởng nhắc đến Sato cô sẽ lại buồn, nhưng không, Yumi chỉ cười nhẹ nói, “Không có, cũng lâu rồi em không gặp anh ấy.”
Kami còn định nói thêm gì đó nhưng Takehiko đã lên tiếng, “Vào trong đi.”
Nghe thấy giọng anh tất cả mọi người đều không dám chậm trễ nữa, vội vàng kéo nhau đi vào quán bar.
Bởi vì Yumi đã đặt trước nên ngoại trừ vài người khách quen thì quán bar hôm nay không tiếp thêm người khách nào nữa.
Nhóm người vừa vào căn phòng liền trở nên sôi động, nhạc chuyển sang bài khác, phục vụ lần lượt mang bia và rượu lên.
Yumi không thích uống rượu nên chỉ nhận lấy một chai bia còn những người khác đều tản ra xung quanh tự tìm thú vui cho mình.
Yumi tựa người vào quầy bar nhìn mấy người trên sân khấu lúc này đang hò reo và nhún nhẩy theo nhạc, lâu lâu họ sẽ hướng về cô đưa ra động tác cạn ly.
Có mấy người bước lại muốn mời cô lên nhảy chung nhưng Yumi chỉ lắc đầu, cô nói bọn họ cứ tự nhiên chơi cho vui vẻ.
Vốn dĩ sẽ có người mời gọi, người lôi kéo, nhưng cuối cùng họ vẫn phải e dè trước sự có mặt của Takehiko.
Yumi nhìn Takehiko ở đối diện, anh cũng tựa nửa người vào quầy bar giống như cô, khuôn mặt không hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, lúc này đang nhàn nhã nhấm nháp ly rượu trên tay.
Yumi đưa mắt nhìn chai rượu màu nâu sẫm trên bàn, cô thử hỏi, “Anh có muốn lên nhảy cùng mọi người không?”
Takehiko quay mặt lại nhìn cô, có thể do ảnh hưởng bởi rượu, cô thoáng nhìn thấy mặt anh hơi đỏ, mặc dù vậy giọng nói của anh vẫn vang lên rất rõ ràng, “Tôi không biết nhảy.”
Yumi có hơi kinh ngạc, cô chỉ sợ câu nói tiếp theo của Takehiko sẽ là “Em dạy tôi nhảy nhé?” Nếu thật sự anh nói như vậy thì cô sẽ không biết phải làm thế nào, dẫn anh lên sân khấu rồi cầm tay anh nhún nhảy trước mọi người sao?
Còn đang định nói cô cũng không biết nhảy thì Takehiko đã nói sang chuyện khác, “Sau khi về Việt Nam thì việc đầu tiên em làm là gì?”
Yumi khẽ suy nghĩ một chút rồi nói, “Sau khi bàn giao việc xong em sẽ xin nghĩ phép một thời gian, em tính đi du lịch một chút cho thoải mái tinh thần.”
Takehiko khẽ gật đầu, rồi lại hỏi tiếp, “Em đi một mình sao?”
Thấy Yumi gật đầu anh liền nói, “Có muốn tôi đi cùng em không?”
Yumi sửng sốt mở to hai mắt, phải mất vài giây sau cô mới có thể phản ứng lại được, cô xua nhẹ tay nói, “Không cần phiền anh đâu, đó cũng chỉ là dự định của em thôi, nhà em cũng còn nhiều việc nên chưa chắc em sẽ đi được.”
Nét mặt Takehiko thoáng qua một tia thất vọng, nhưng anh cũng biết bản thân không có cách nào chen vào được thế giới của Yumi.
Thế giới của cô rất đặc biệt, nó thu hút anh nhưng lại không cho phép anh đi vào, Takehiko biết nó vẫn còn đang bị một người khác chiếm trọn, nếu đợi đến sau này anh tự hỏi liệu anh có thể bước vào được hay không.
Cách hôm Yumi trở về Việt Nam một ngày, sau khi sắp xếp đồ đạc xong cô liền có ý định đi đến trung tâm thương mại, chủ yếu là mua một vài món quà mang về cho ba mẹ và người quen.
truyện tiên hiệp hay
Đứng giữa trung tâm thương mại đôi mắt Yumi có hơi mông lung, một phần vì cô không biết phải mua gì, một phần là sự mất mát khi sắp phải rời đi.
Cô và Sato cũng từng đến đây, trong bất giác cô cảm giác giống như mình lại nhìn thấy cảnh tượng của ngày trước, cảnh cô cùng với Sato vừa đi vừa nói cười, cảm giác chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua chứ không phải đã cách từ mấy tháng trước vậy.
Còn đang ngẩn người thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi, “Yumi??”
Yumi theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến tâm trạng của cô liền chùn xuống.
Người đến là Meiko, cô nàng mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng, trên mặt còn đeo một chiếc kính mát, nhìn thấy Yumi cô ấy liền tháo kính ra.
Yumi lịch sự bước đến, “Chào chị.”
Meiko chăm chú nhìn cô vài giây rồi mới nói, “Có rảnh cùng đi uống trà với tôi không?”
Yumi định từ chối nhưng Meiko lại nói thêm, “Tôi quen với một tiệm trà ở tầng trên, trà ở đó rất ngon.
Đi thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cô đâu.” Giọng nói của Meiko không nhanh không chậm nhưng lại phát ra một uy lực khiến người đối diện khó lòng từ chối.
Hoặc cũng có thể cô ấy là con gái của chủ tịch hiệp hội bóng đá lại được nuông chiều từ nhỏ nên đã quen với việc bắt người khác làm theo ý mình rồi.
Yumi im lặng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay một cái, sau cùng vẫn lựa chọn đi theo Meiko.
Tiệm trà mà Meiko nói nằm ở tầng ba, phong cách trang trí của tiệm giống với phong cách ở Châu Âu nhiều hơn là ở Nhật.
Meiko có vẻ rất quen thuộc nơi này, cô vừa vào đã đưa lên hai ngón tay, người phục vụ nhìn thấy liền gật đầu đáp lại.
Yumi ngồi xuống đối diện Meiko, hai bàn tay trong vô thức đã siết chặt lại.
Có thể nhìn ra sự khẩn trương của Yumi, chỉ nghe Meiko nói, “Đừng lo, tôi cũng chỉ muốn cùng cô uống trà thôi.”
Rất nhanh người phục vụ đã mang ra hai ly trà nóng, nước trà màu nâu nhẹ, bên trên còn có vài nụ hoa hồng.
Meiko cầm ly trà lên khẽ thổi rồi nhấp một ngụm, phong thái lộ rõ là một tiểu thư nhà quyền quý.
Giọng nói lại khẽ vang, “Đây là trà hoa hồng của Pháp, ngoại trừ hỗ trợ cân bằng nội tiết tố ra còn có thể giúp ngủ ngon.”
Yumi im lặng cũng nâng ly trà lên nhấp thử một ngụm, vị trà thanh ngọt cùng độ ấm vừa phải khiến tâm trạng cô giãn ra không ít.
Cô hiểu Meiko không tự nhiên mà mời mình uống trà, tuy rằng cô nàng nói không có ý gì nhưng thực chất Yumi biết đó cũng chỉ là một lời biện hộ bình thường mà thôi.
Đúng như Yumi nghĩ, ly trà còn chưa vơi được bao nhiêu Meiko đã lên tiếng, “Dạo này cô chắc không được gặp anh Sato nữa nhỉ?”
Yumi nén lại sự khó chịu trong lòng, mỉm cười trả lời, “Không, dạo này tôi bận việc phải tăng ca suốt nên không gặp anh ấy.”
Meiko nhìn Yumi như thể muốn nhìn xem phản ứng của cô, “Vậy sao, tôi còn tưởng do Sato đang ở nước ngoài nên hai người không gặp nhau được.”
Phải rồi, hiện tại đang diễn ra giải AFC Asian Cup, hôm trước Yumi có nghe đồng nghiệp nói thoáng qua nhưng vì bận kết thúc dự án nên cô không để tâm nhiều.
Meiko đưa mắt nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt thoáng qua một tia buồn bã, lời nói ra không biết có phải là nói với Yumi không hay là tự nhắc lại với chính mình, “Tôi quen biết Sato rất nhiều năm rồi, cũng thích anh ấy rất lâu.
Những năm đầu tôi còn tưởng Sato không thích tôi bởi vì tôi còn trẻ, chưa đủ chín chắn, sau này khi lớn, bố tôi được bổ nhiệm làm chủ tịch hiệp hội bóng đá, tôi lại tưởng anh ấy kiên dè chức vị của bố tôi mà từ chối tôi… Cô biết không, tôi đã bị Sato từ chối đến bốn lần, ấy vậy mà tôi vẫn không hề có ý định từ bỏ…” Meiko quay đầu nhìn qua Yumi, nói khẽ, “Có phải tôi ngốc lắm không?”.