Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 31: Chương 31





Sáng ngày hôm sau Yumi tỉnh dậy trong sự thăm khám của bác sĩ và y tá.
Bác sĩ đang xem xét lại bản báo cáo kết quả của cô ngày hôm qua, y tá thì giúp cô rút dây truyền nước.

Nhìn chai nước biển đã cạn kiệt, trong đầu Yumi lại hiện lên hình ảnh của ngày hôm.

Vừa nghĩ đến đầu cô lại phát đau, Yumi không nhịn được mà đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu mình.
Y tá bị hành động của cô dọa sợ, vội vàng giữ lấy tay cô, “Cô gái, cô mau bình tĩnh lại.”
Bác sĩ cũng vội vàng chạy đến kiểm tra “Cô đau phần bên nào, có đau nhiều không?”
Yumi ý thức được sự kích động của mình, cô hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm điều gì đó.
Bác sĩ và y tá đều đang lo lắng hỏi han cô, mất gần hai phút sau Yumi mới nói “Tôi không sao, đầu chỉ hơi đau một chút thôi.”
Trong căn phòng bệnh ngày hôm nay không ồn ào như ngày hôm qua, ngoại trừ tiếng trao đổi của bác sĩ và y tá, cũng chỉ còn tiếng thở dài khe khẽ của Yumi.

“Tình hình của bệnh nhân vẫn còn chưa khả quan lắm, hôm nay truyền thêm một chai nước nữa đi.” Bác sĩ nói với y tá.
Y tá nhận lệnh, bước nhanh lại treo lên trên giá một chai nước biển mới.

Đợi đến khi cô ấy điều chỉnh xong dòng chảy của ống tiêm, Yumi mới khẽ hỏi “Bạn của tôi…ừm…còn ai ở lại đây không?”
Trong khoảnh khắc này Yumi mới cảm nhận rõ được sự trống trải của bản thân.

Sống ở một nơi xa lạ không có bất cứ một người thân nào, đến cả việc bạn nằm viện cũng sẽ phải chấp nhận hoàn cảnh không có ai chăm sóc.

Nhưng thà rằng trong lòng bạn không có một chấp niệm nào đó còn đỡ, chứ nếu bạn đã chấp niệm, đã đặt hi vọng vào một người nào đó, thì khoảnh khắc này sẽ là khoảnh khắc bạn cảm thấy vô cùng cô đơn.
Người y tá không hiểu được tâm trạng của Yumi, cô ấy thành thật nói “Hôm qua họ đã về hết rồi, à buổi tối có một người đàn ông ở lại, nhưng sáng này anh ta đã rời đi rất sớm.”
Yumi đoán người đó là Sato, vì nếu là Matt thì sẽ đợi cô thức dậy rồi mới đi.

Sở dĩ Yumi nghĩ như vậy vì ở nơi này, hai người đàn ông mà cô thân nhất, có khả năng quan tâm cô nhất chỉ có Matt và Sato.

Yumi có thể hiểu vì sao Sato rời đi trước, có lẽ vì đối với anh, cô vẫn chưa đủ quan trọng.
Sau khi tự vệ sinh cá nhân xong, Yumi mở điện thoại lên, phát hiện có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm từ đồng nghiệp, xem ra chuyện cô nằm viện đã được truyền đi hết công ty rồi.

Lẫn trong những tin nhắn kia, Yumi phát hiện có hai tin nhắn khiến cô chú ý.
Một là của Sato, chỉ vỏn vẹn ba từ “Tôi xin lỗi!” Yumi không biết anh xin lỗi cô vì điều gì, là vì anh cô mới bị thương, hay là vì…Yumi không muốn nghĩ đến nữa.

Tin nhắn thứ hai là của Takehiko, anh vẫn rất độc tài, “Thức dậy thì gọi cho tôi.”
Yumi năm chặt điện thoại trong tay, đang lo lắng xem có nên gọi cho Takehiko hay không, dù sao thì trong ấn tượng của cô, anh vẫn là một giám đốc rất khó tính.
Chần chừ một lúc Yumi vẫn quyết định nhấn nút gọi, người bên kia nhấc máy rất nhanh “Thức rồi sao?”
Yumi cẩn thận trả lời “Vâng, xin lỗi vì đã khiến anh phiền lòng.”
Takehiko im lặng mất vài giây, Yumi cảm thấy hình như anh đang kiềm chế sự tức giận, chỉ nghe Takehiko lạnh lùng nói “Sau này muốn làm gì thì phải biết quan sát một chút, biết nơi đó nguy hiểm thì đừng có vào.”
Yumi đang chuẩn bị tâm lý nghe anh mắng một trận, không ngờ anh lại nói mấy lời này, dù kinh ngạc nhưng cô vẫn nhẹ giọng, “Vâng, sau này tôi sẽ chú ý.”
Takehiko bên này đang nhìn ra cửa sổ, nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh hỏi, “Sato đã mua đồ ăn sáng cho em chưa?” Thật ra là anh muốn hỏi Sato còn ở đó hay không?
Yumi nhìn phần ăn có vẻ đã nguội lạnh trên bàn, mím môi gật đầu “Chú ấy đã mua rồi.”
“Vậy thì em ăn đi rồi nghỉ ngơi, đừng bận tâm chuyện gì khác, buổi trưa tôi sẽ mang đồ ăn qua cho em.”
Trước khi Takehiko tắt máy, Yumi đã kịp thời gọi anh “Giám đốc.”
Giọng Takehiko có phần hòa hoãn hơn ngày thường “Tôi đây.”
“Sao anh lại đối xử với tôi tốt vậy?” Dù cho Yumi không phải người nhạy cảm, nhưng cô vẫn nhìn ra được sự quan tâm của Takehiko đối với cô.
Takehiko cau mày, trong nhất thời anh không biết phải trả lời như thế nào.
Mất một vài giây sau Yumi mới nghe anh nói, “Nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Dù cho Yumi không hài lòng với câu trả lời của anh thì cũng không dám phát biểu ý kiến, ai bảo Takehiko là cấp trên của cô, anh còn là người rất độc tài nữa, ý kiến với anh là tự chuốc bực bội vào người.
Buổi trưa ngoại trừ Takehiko mang cơm đến cho cô thì còn có sự xuất hiện của Hiroshi.
Hiroshi gật đầu với Takehiko một cái xem như là chào hỏi, sau đó anh mang một túi đồ đưa đến cho Yumi.
Yumi mở ra xem, cô kinh ngạc hỏi, “Đây là…?”
“Là đồ sinh hoạt cá nhân cho em, yên tâm, tất cả đều mua mới cả.” Bên trong vừa có khăn mặt, vừa có bàn chải đánh răng và lược, cùng thêm mấy thứ lặt vặt khác.
Hình như nhìn ra được sự nghi hoặc của Yumi, Hiroshi nói, “Là Sato nhờ tôi mang đến cho em, cậu ấy bận đi Tokyo tham gia buổi tập huấn nhóm trọng tài mới rồi.”
Yumi kinh ngạc “Chú ấy đi Tokyo rồi sao?”
Cả hai người đàn ông trong phòng đều nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Yumi.

Takehiko khó chịu nói, “Không phải em nói hai người chỉ là hàng xóm bình thường thôi sao, quan tâm cậu ta đi đâu làm gì?”.