Hàng Vật

Chương 70: C70: A




Câu hỏi vừa đưa ra giống như một âm phù đột ngột đập vào không khí vui vẻ náo nhiệt trên tàu.

Trên du thuyền, không khí vui vẻ dừng lại vì điều này.

Những vị khách sốt ruột muốn lên bờ bắt đầu dò hỏi nhân viên phục vụ: "Hiện tại tàu đang ở đâu rồi? Cách điểm đến của tôi còn bao xa?"

Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ: "Tiên sinh, tình huống là thế này. Từ lúc chạng vạng trên mặt sông đã xuất hiện sương mù, cho nên tốc độ của con tàu đã được giảm xuống, mong các vị khách quý yên tâm."

Du khách: "Khi nào có thể cập bến?"

Nhân viên phục vụ nhìn đồng hồ: "Có lẽ cần thêm thời gian, xin hãy để tôi liên lạc với phòng điều khiển đã."

Trong phòng điều khiển ngăn cách với boong tàu.

Phòng điều khiển rộng mở có vẻ chật chội do quá nhiều người chen vào.

Nhưng đám người không ai lên tiếng, âm thanh duy nhất lúc này là ở khu thao tác.

"Răng rắc."

"Phanh."

"Thùng thùng."

Ánh đèn sáng ngời vẫn duy trì ánh sáng ổn định.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt mỗi người ở đây, chiếu ra gương mặt tối nghĩa của bọn họ.

Cho đến khi...

"Làm gì thế hả? Làm gì thế hả? Một đống người không có việc gì tập trung ở đây làm gì, không có công việc khác à?" Cánh cửa phòng điều khiển bị đẩy ra, thuyền trưởng và phó thuyền đi đến, trên người đầy mùi rượu, vẻ mặt không vui.

"Thuyền trưởng, tàu không điều khiển được." Người đứng ở trung tâm thao tác quay đầu lại, nói một tiếng.

Cậu nói cái quỷ gì thế?" Thuyền trưởng tức giận nói, đẩy đám người ra, trực tiếp đứng trước khoang thuyền, "Hiện giờ đang ở đâu?... Mẹ nó, không phải là nên cập bờ rồi à?... Mẹ nó!"

Hắn đột nhiên mắng một câu thô tục, gương mặt vốn dĩ đã đỏ bừng vì rượu giờ lại càng sẫm màu hơn, hai tay đập thật mạnh lên bàn thao tác, cũng không biết đập phải cái gì mà có tạp âm phát ra từ trong loa."

"Rè rè...... Rè rè...... Rè rè......"

Trong đám người, có người nhỏ giọng nói một câu: "Bên trong hình như có tiếng gì ấy thì phải?"

"Vô tuyến cũng hỏng rồi à?" Thuyền trưởng kiểm tra một lúc nơi phát ra âm thanh, hùng hổ tiến hành điều chỉnh, mới vặn hai cái nút đã phát ra âm thanh lần thứ hai.

"Rè rè...... Rè rè...... Rè rè......"

"Két...... Két...... Két......"

Âm thanh nhiễu sóng nho nhỏ giấu trong một âm thanh khác.

Không phải là âm thanh của người mà giống như của kim loại.


Âm thanh của kim loại chậm chạm, nhát ngừng, từng âm tiết một giống như bánh răng bị sai vị trí, mỗi lần hoạt động đều vô cùng khó khăn.

Sương đen nồng đạm tản ra theo âm thanh kia, chậm rãi lan tràn...

*

Giường ghế run lên bần bật làm Tuế Văn hoảng hốt tỉnh lại từ cảnh trong mơ.

Hắn mở to mắt, hiện giờ trong phòng tối tăm, ánh đèn cảm ứng ảm đạm, một màu cam vàng chiếu lên đồ vật phía trước, chiếu lên bóng dáng vặn vẹo trên tường, giống như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt... Giống như Na Na vừa vẽ ra.

Ừm.

Vừa mở mắt ra, Tuế Văn đã cảm nhận được hơi thở của Na Na, cho nên những hình ảnh này cũng không có gì đáng sợ cả.

Tuế Văn lười nhác nói: "Na Na, làm gì?"

Na Na: "Na......"

Tuế Văn: "Là Vật Kị à?"

Na Na: "Na Na!"

Tuế Văn: "Ta biết rồi, đi ra bên ngoài trước đi, ta sẽ lên luôn."

Sau khi báo với chủ nhân rồi, Na Na không đứng trước đèn nhỏ nữa, nó chạy về phía trước.

Tuế Văn vẫn nằm trên giường như cũ, ngáp một cái, đến khi tỉnh ngủ hẳn mới xoay người về phía Thời Thiên Ẩm.

Vừa quay người lại đã thấy yêu quái mở to mắt.

Tuế Văn sửng sốt: "Em tỉnh rồi?"

Thời Thiên Ẩm: "Ừ."

Tuế Văn: "Nếu tỉnh rồi sao không gọi tôi?"

Thời Thiên Ẩm: "Không có việc gì, ngủ thêm một lát." Thoáng dừng lại rồi cậu thản nhiên nói, "Nhìn ngươi quên mất."

Thản nhiên đối với thản nhiên.

Tuế Văn cũng thản nhiên giống thế: "Tôi cũng thích ngắm em."

Sau khi nói xong, hắn lập tức đứng dậy, khom lưng đi giày, dùng để che giấu gương mặt hơi nóng lên của mình.

Tuy rằng rất muốn thẳng thắn, nhưng mà... Khụ.

Chờ đi giày xong rồi, đến khi ngẩng đầu lên, cảm xúc của hắn đã ổn định lại. Hắn sửa sang lại quần áo, dọn đồ, đồng thời hỏi Thời Thiên Ẩm: "Mấy giờ rồi?"

Thời Thiên Ẩm: "7 giờ rưỡi."


Động tác của Tuế Văn thoáng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Thời Thiên Ẩm: "Vừa rồi có ai đến đây gõ cửa không?"

Thời Thiên Ẩm: "Không có ai."

Tuế Văn nói thầm một tiếng: "Tôi cũng cảm thấy không có, nếu không chắc chắn tôi sẽ tỉnh lại." Hắn vừa nói vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc, còn bổ sung thêm một câu, "Thời gian cập bờ của chúng ta là 7h, hiện giờ xem ra..."

Trong nói chuyện, hắn đã thu dọn xong hành lý, sau đó mở toang cửa sổ ra.

Gió thổi vào từ ngoài cửa sổ.

Ánh sáng chiếu ra ngoài cửa sổ.

Sương mù mênh mang bao phủ toàn bộ mặt sông.

Tuế Văn duỗi tay về phía sương mù, đến khi thu tay lại, trên ngón tay đã có một tia sương đen quấn quanh.

Theo sợi sương đen này, Tuế Văn nhắm mắt lại phóng tinh thần của mình ra để cảm nhận phạm vi của Vật Kị.

Sau vài giây, hắn đã xác định được phạm vi của Vật Kị, mở mắt ra một lần nữa.

Vật Kị bao phủ toàn bộ mặt sông và con thuyền.

Cả con thuyền này đều là Vật Kị, hơn nữa nó còn ảnh hưởng cả phần sông gần nó.

Trong khi mấy giờ trước, cái Vật Kị này chỉ cho hắn cảm giác của một mô hình thuyền nhỏ.

"Cho nên," Tuế Văn lẩm bẩm, cảm thấy khó hiểu, "Trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì..."

*

Âm nhạc dừng lại, buổi biểu diễn kết thúc, đồ ăn cũng không làm cho mọi người vui vẻ hơn.

Toàn bộ hành khách đều đi ra khỏi phòng, đi vào trong nhà ăn.

Nhà ăn vốn dĩ có thể chứa mấy trăm người hiện giờ lại chật như nêm cối, cho dù có rộng hơn nữa cũng không thể chứa được toàn bộ hành khách trên con tàu này.

Khi Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm rời khỏi phòng, hành lang đã chật kín du khách. Các hành khách hạng vé thường đứng yên ở trong hành lang, không ai di chuyển.

Tuế Văn: "......"

Thời Thiên Ẩm: "......"

Hai người nhìn hành khách xếp thành một hàng dài không điểm cuối, im lặng.

Có điều chuyện này không thể làm khó bọn họ được.

Tuế Văn mở cửa phòng, vào trong phòng, mở cửa sổ, trực tiếp nhảy vào boong tàu, ngoài cửa sổ, khúc quanh đến vị trí nhà ăn vừa rồi im lặng lại xuất hiện tiếng hò hét mất khống chế:


"Cậu nói cái gì?!"

"Thuyền có thể bị đắm, chúng tôi đã gọi cứu viện nhưng mọi người phải mặc áo cứu nạn để đề phòng bất trắc!"

Các cửa sổ đồng thời sáng lên.

Một đám người đứng thẳng.

Chỉ cần mỗi người có một hành động nhỏ cũng có thể tạo thành âm thanh cuồng nộ ồn ào ầm ĩ.

Không khí sung sướng đã bị sự lo lắng hoảng loạn thay thế hoàn toàn!

Những người trước đó chen vào khu vực sảnh giờ lại xô đẩy nhau đi ra ngoài, tiếng thét chói tai vang lên, hỗn loạn bắt đầu thổi quét toàn bộ du thuyền!

Hỗn loạn không ảnh hưởng đến hai người đứng ở bên ngoài.

Thời Thiên Ẩm tùy ý nói với Tuế Văn: "Vật Kị này có hơi phiền, chúng ta đánh tan nó trước rồi lại về nhà được không?"

Tuế Văn đang muốn đồng ý, trong lòng lại động: "Cái này..."

Thời Thiên Ẩm: "Làm sao vậy?"

Tuế Văn chuyển hướng về phía sông.

Hắn trầm giọng nói: "Nó tới......"

Thời Thiên Ẩm ngạc nhiên: "Nó là cái gì?"

Tuế Văn: "Sức mạnh của Tuế Văn, tới."

Sương mù trôi nổi trên mặt sông giống như một thủy vực trong đêm tối. Trong đêm tối, một điểm sáng lấp lánh giống như có ngôi sao vừa rơi xuống mặt sông.

Nhưng bầu trời đêm nay đen nhánh không ánh trăng sao.

Còn cái điểm sáng kia lại vẫn lập lòe như cũ, theo nước sông, xuyên qua sương mù đi về phía tàu.

Tuế Văn vọt đến vị trí mép thuyền.

Hắn nhìn về phía mặt nước, không kịp giải thích nhiều, chỉ có thể nhanh chóng nói với Thời Thiên Ẩm: "Thiên Ẩm, ngăn cản nó!"

Thời Thiên Ẩm rút trường đao không hề do dự.

Giây phút này cậu không hề quan tâm, cũng không nhớ đến việc có thể gom đủ lực lượng của "Tuế Văn", giúp "Tuế Văn" sống lại hay không.

Rút đao, hạ đao, lại thu đao.

Thân đao sáng lên, một đường chém hướng thẳng về phía quang cầu!

Ánh sáng cắt ngang qua mặt sông, không sai khác một li, vững vàng chém vào quang cầu nhỏ như móng tay kia.

Quang cầu lại chỉ giống như bị gió thổi qua, ở trên mặt sông khẽ lắc lư, sau đó lại không có vấn đề gì, tiếp tục đi về phía trước.

Thời Thiên Ẩm hơi kinh ngạc, một tay chống lên mép tàu, trực tiếp nhảy ra bên ngoài, nhảy lên mặt sông, duỗi tay tóm lấy quang cầu trên sông.

Quang cầu tiến vào trong lòng bàn tay của Thời Thiên Ẩm, sau đó lại từ từ chui ra, đối với quang cầu mà nói thì bàn tay này là một lá chắn có cũng như không, căn bản là không ngăn được nó.

Nó kiên định không đổi hướng đi về phía du thuyền, sau đó lại bơi về phía Tuế Văn đang ở trên du thuyền.

Ngón tay bám trên mép thuyền của Tuế Văn nắm chặt.


Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác giống như vừa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kia.

Đây cũng là cảnh vẫn luôn loanh quanh trong lòng hắn không thể biến mất.

Hắn thấy mình sợ hãi.

Hắn tuyệt đối không muốn trong cơ thể của mình lại có thêm một thứ như vậy.

Đặc biệt là Tuế Văn đã góp nhặt nhiều mảnh nhỏ như vậy, lực lượng của mảnh nhỏ trong cơ thể hắn đã sinh sôi, dệt thành một tấm lưới trong cơ thể hắn.

Tấm lưới kia chỉ còn một lỗ hổng cuối cùng, chỉ cần bổ sung thêm 1 hoặc 2 mảnh nữa, tấm lưới kia sẽ được dệt hoàn chỉnh trong cơ thể hắn. Đến lúc đó...

Sẽ có một thứ hoàn toàn mới xuất hiện trong cơ thể mình ư?

Thật ra mình có thể trực tiếp rời đi.

Suy nghĩ của Tuế Văn rất rõ ràng.

Thật ra Vật Kị này chẳng có quan hệ gì với mình cả, cơ bản là mình đã lên kế hoạch mặc kệ tính toán của Vật Kị.

Tuy rằng trên mặt sông sẽ khá phiền, nhưng mình có đèn xanh đèn đỏ, Thời Thiên Ẩm cũng có thể bay.

Mình và Thời Thiên Ẩm có thể trực tiếp rời khỏi mặt sông này, có thể bay trực tiếp lên bờ rồi báo nguy giúp họ... Vừa rồi có thấy có người bảo không dùng được di động.

Hơn nữa bọn họ đã gọi cứu viện, thuyền cứu viện có lẽ sẽ tới ngay.

Nhưng mà ——

Tuế Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua khoang thuyền.

Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng kia không chỉ có đàn ông và phụ nữ mà còn có người già và trẻ nhỏ.

Bọn họ hốt hoảng, sợ hãi, vội vàng mặc áo phao cứu nạn, lại không biết muốn đi đâu.

Khủng bố và cái chết đang đến gần.

Một khi quang cầu kết hợp với Vật Kị, Vật Kị sẽ lợi hại hơn bản thân nó rất nhiều, hiện giờ con thuyền đang chìm dần xuống sông, nếu như chẳng may con thuyền vây nhốt tất cả mọi người trên thuyền...

Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại quay đầu nhìn lại.

Thứ thuộc về mình, chỉ có mình mới xử lý được.

Mình đã hấp thu nhiều lực lượng như thế, chỉ có thể giải quyết chứ không có cách nào trốn tránh.

Hắn bỗng nhảy ra khỏi mép thuyền, rơi xuống vị trí quang cầu đang tiến đến, cùng lúc đó vươn hai tay về phía quang cầu, hắn quyết định nạp quang cầu này vào cơ thể rồi lại tính tiếp...

Bàn tay Tuế Văn chuẩn bị chạm vào quang cầu nhưng tốc độ của quang cầu lại nhanh hơn, nó vòng qua ngón tay của Tuế Văn, bay vào trong thân tàu.

Phút chốc, sương mù dày đặc trôi nổi trên mặt sông dũng mãnh tràn vào thuyền, tất cả mọi người đều bị vây trong làn sương mù dày đặc.

Trong cảnh duỗi tay không thấy được 5 ngón, các du khách đi ra khỏi khoang thuyền đi lên phía trên mặt sông, dưới chân họ đều có một tảng băng trôi hình người cá.

Băng trôi nổi trên mặt nước, một trận gió thổi qua kích động sóng trên sông, bọn họ cũng nhấp nhô theo gợn nước.

"A ——"

Vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ vang vọng trên mặt sông.