Tình huống này không thích hợp.
Tuế Văn đứng ở hành lang ngây ngẩn cả người.
Nhưng tất cả mọi chuyện xung quanh vẫn đang tiếp tục phát triển, đằng trước, người đàn ông vạm vỡ sau khi giết bác sĩ giống như mất đi mục tiêu, lại giống như đã được thỏa mãn, trên mặt hắn không còn tàn nhẫn như lúc ban đầu, trở nên bình thản hơn nhiều.
Hắn lau sạch máu trên dao, sau đó chậm chạp rời đi, lại đến đại sảnh một lần nữa, ngồi trong đại sảnh, giống như một người bình thường đến khám bệnh.
Hành lang bệnh viện có rất nhiều phòng khác nhau.
Lúc này, Tuế Văn phát hiện, mặc dù bác sĩ và y tá, kể cả bệnh nhân vẫn đi lại bình thường, nhưng mấy căn phòng bên cạnh đều như có như không giấu một cánh cửa, bên trong không truyền ra bất kì một âm thanh nào, giống như bác sĩ bên trong cũng biết sát thủ rất kinh khủng, yên lặng tránh né kẻ sát nhân này.
Tuế Văn lui ra phía sau một bước, lại lui ra phía sau một bước nữa.
Hắn yên lặng không lên tiếng, đi về phía toilet ở cuối hành lang.
Hắn nhìn thấy vật trước mắt, giống như rất kì lạ, lại giống như ẩn chứa logic nhất định.
Nhưng tạm thời hắn chưa nghĩ ra bên trong sự kì lạ này đang cất giấu logic gì.
Nhưng ít nhất hắn có thể xác định. Đó là...
Từ sau khi hắn ra khỏi toilet đã xảy ra thay đổi.
Tuế Văn quay lại toilet một lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, dựa theo lần đầu đến, đến trước gương ở bồn rửa tay.
Dưới vòi nước, dòng nước chảy xôn xao.
Tuế Văn lại cúi đầu một lần nữa, rửa tay.
Giống như lần đầu tiến vào, hắn chăm chú rửa sạch bụi đất và máu trên tay.
Lần này tiến vào, hắn chăm chú nhìn vào vòi nước kim loại, nơi đó có thể phản chiếu ánh sáng trong gương.
Nhưng mà......
Không có gì thay đổi cả.
Tuế Văn ở trong toilet rửa tay khoảng 10, da trên tay đã bị hắn xoa cho đỏ rồi nhưng vẫn không phát hiện điều lạ lùng nào từ cái gương này.
Tuế Văn tắt vòi nước đi, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Mặc kệ có phải hắn nghĩ sai hay không, dù sao hiện giờ cái toilet này cũng không có giá trị gì cả.
Hắn chạm bàn tay ướt đẫm của mình lên mặt kính.
Cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn truyền lại bàn tay hắn.
Hắn xoay người, mở cửa.
Một đôi nam nữ vừa hôn nhau vừa đi về phía này.
Ánh mắt của Tuế Văn dừng lại trên người vị bác sĩ cùng y tá kia, ngay sau đó mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Khi hai bên bước thoáng qua, Tuế Văn lập tức lấy di động ra gọi cho Thời Thiên Ẩm.
Không có gì ngoài ý muốn, điện thoại không liên lạc được, tín hiệu bao trùm toàn cầu không thể dùng được ở đây.
Nhưng Tuế Văn tương đối bình tĩnh, vì hắn có một phương pháp khác.
Hắn lấy trang giấy của sách cũ trong túi ra.
Trước khi đi vào toilet, sách cũ vẫn đang ở bên cạnh Thời Thiên Ẩm.
Có lẽ hiện giờ bọn họ vẫn ở cạnh nhau.
Hắn dùng ngón tay viết lên trang sách.
Cậu ở ——
"Cứu mạng! Cứu mạng! Ai tới cứu... cứu tôi!!!"
Giọng cầu cứu bỗng nhiên vang lên từ phía trước!
Ngón tay Tuế Văn run lên, đầu ngón tay cắt thành một đường nét dài, làm hỏng chữ viết vốn có.
***
Ở hành lang của bệnh viện.
Thời Thiên Ẩm vẫn đang ngồi ở chỗ cũ chơi game.
Sách cũ ở bên cạnh cậu nhàm chán bay tới bay lui, chờ Hàng Vật Sư trở về. Tối nay nó đã nhìn thấy rất nhiều thứ, có rất nhiều chi tiết nó muốn nói cho Hàng Vật Sư, còn chờ Hàng Vật Sư đổi lại cho nó một cái bìa thật đẹp.
Nhưng không biết vì sao, Hàng Vật Sư lại mãi chẳng trở về...
Trên người nó bỗng nhiên cảm thấy nhồn nhột, là cảm giác có người viết chữ lên nó.
Lúc này, có thể viết chữ trên người nó cũng chỉ có Hàng Vật Sư.
Tinh thần của sách cũ rung lên, nó vội vàng mở sách ra nhìn thoáng qua.
Một chữ "ở" xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trên người nó.
Nó mờ mịt nhìn một vòng, không hiểu Hàng Vật Sư muốn nói gì, vì vậy bay đến trước mặt Thời Thiên Ẩm, nói với cậu: "Hàng Vật Sư viết một chữ nhưng ta đọc không hiểu."
Thời Thiên Ẩm hạ mắt: "Ở".
Sách cũ: "...... Ta biết nó đọc là "ở", nhưng ta muốn hỏi vì sao Hàng Vật Sư lại viết chữ này? Có phải có ý gì không? Có phải đang khảo nghiệm ta không?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Giống như muốn xé nát cái quyển sách đang lải nhải này.
Nhưng nó dù sao cũng là sách của Tuế Văn...
Thời Thiên Ẩm cúi đầu, tiếp tục chơi trò chơi, quyết định nể mặt Tuế Văn thả cho sách cũ một con ngựa.
Sách cũ vẫn còn đang bay lòng vòng, không ngừng oán hận: "Hàng Vật Sư đang ở đâu, vì sao đi đã lâu rồi mà vẫn chưa quay lại..."
15 là lâu à?
Thời Thiên Ẩm không kiên nhẫn nghĩ.
Sau khi nghe quyển sách cũ này lải nhải liên tục, cậu cũng muốn Tuế Văn sớm quay lại... sớm quay lại xử lý cái quyển sách đáng chết này.
***
Tại một phòng cấp cứu khác trong bệnh viện.
Đỗ Hồng ngã từ trên giường bệnh xuống.
Nước sát trùng nồng nặc xông vào mũi, dao phẫu thuật chói lọi lắc lư trước mặt gã, bác sĩ cầm dao phẫu thuật đâm mạnh về phía gã.
Đỗ Hồng ngã xuống dưới đất, bò dậy chạy thật nhanh ra ngoài, thần kinh của gã sắp đứt đoạn, gã không biết bệnh viện này đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Gã chỉ biết bác sĩ vừa vào trong phòng kia muốn giết gã, còn một đôi bác sĩ với y tá trước đó đã sắp lăn lộn với nhau, cơ bản sẽ không đến cứu gã.
"Cứu mạng, cứu mạng... bác sĩ giết người, bác sĩ giết người..."
Gã gào thật to, mong chờ có người tới cứu, nhưng cánh cửa phòng cấp cứu dày nặng đóng lại thật chặt, trong quá trình gã giãy giụa lại va phải gậy truyền nước, ngã sóng soài trên mặt đất, còn chưa kịp bò dậy đã thấy bác sĩ kia vọt đến.
Hắn giơ cao dao phẫu thuật lên, ánh dao lạnh băng chiếu rọi sự hưng phấn trên mặt hắn.
Hắn cười rộ lên đầy dữ tợn: "Thế giới này không cần bệnh nhân..."
Dao nhỏ hạ xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu dày nặng cũng được mở ra.
Khóe mắt của Đỗ Hồng nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm dao đứng ở cửa, nhưng đã quá muộn, dao phẫu thuật đã hạ từ đỉnh đầu xuống.
Gã chỉ có thể hoảng sợ lui về phía sau, đưa tay lên theo bản năng, không còn cách nào bảo vệ mình...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay từ phía sau nắm lấy vai gã, lôi gã về phía sau.
Trong thời điểm mấu chốt, Tuế Văn đã dụ tên giết người ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó lẻn vào từ một hướng khác để cứu Đỗ Hồng.
Nhưng đây chỉ là mở đầu.
Dao phẫu thuật từ phía trên đâm vào mặt đất, bác sĩ thất thủ lần thứ 2 lảo đảo hai cái, đứng không vững. Tuế Văn nắm lấy cơ hội này, tiến về phía trước hai bước, đá vào cổ tay bác sĩ, để dao giải phẫu văng ra, sau đó lại nhặt dao ném ra ngoài cửa sổ.
Đây cũng chỉ là bước đầu tiên.
Tuế Văn lại nâng Đỗ Hồng dậy, cầm lấy gậy truyền nước ném vào người tên cuồng sát nhân, trong lúc hắn giơ tay lên che đầu thì đoạt lấy dao của hắn, dùng đúng cách, ném ra ngoài cửa sổ lần thứ hai.
Sau đó hắn lại kéo Đỗ Hồng, nói một tiếng: "Đi!"
Đầu óc Đỗ Hồng còn chưa ổn định, một bên vấp ngã, một bên lảo đảo đứng dậy chạy theo Tuế Văn, vốn dĩ hai người bị Tuế Văn cướp mất dao sẽ đuổi theo nhưng ai ngờ hai người phía sau lại đang lao vào đánh nhau, không đuổi theo bọn họ.
Gã nói: "Này...... Đây là ——"
Tuế Văn: "Đợi lát nữa lại nói tỉ mỉ."
Một hỏi một đáp, một lát sau hai người đã rời khỏi phòng cấp cứu.
Sau khi lao ra khỏi phòng cấp cứu, Tuế Văn từ từ dừng lại, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi về phía trước, cũng nắm chặt tay của Đỗ Hồng, không cho gã vọt lên trên trong lúc kinh hoảng.
Hai người giống như tản bộ về phía trước, xuyên qua đám đông ở hành lang.
Bên trái là người người ăn uống, tán gẫu; bên phải là người ngang nhiên trộm cắp, có người trực tiếp làm tiền, mỗi người đều đang làm việc vốn dĩ sẽ không nên xảy ra trong bệnh viện, vậy mà bệnh nhân vẫn đang di chuyển.
Tuế Văn nhìn thẳng về phía trước, giống như không nhìn thấy bất kì điều gì, hơn nữa, cũng cố gắng tránh đi những ánh mắt hoặc căm hận, hoặc phẫn nộ, cứ rẽ trái phải một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng tìm được một căn phòng trống ở tầng 3, bước vào.
Cánh cửa đóng lại, không gian khép kín mang đến cảm giác an toàn cho hai người.
Tuế Văn bật đèn lên, nói chuyện với Đỗ Hồng: "Hiện tại có thể nói chuyện rồi."
Đỗ Hồng: "Cái này... cái bệnh viện này..." đầu gã lắc điên cuồng, "Có phải cái gương đã giở trò quỷ không? Nhất định là cái gương đã giở trò quỷ đúng không?"
Tuế Văn cũng không ngạc nhiên khi Đỗ Hồng nhắc đến chuyện này, tuy rằng người thường không nhìn thấy Vật Kị, nhưng tính công kích của cái gương hiện giờ quá lớn, khiến cho người khác căn bản không thể bỏ qua được tồn tại của nó.
Tuế Văn giải thích: "Nơi này rất có thể là thế giới trong gương."
Cách giải thích này nằm ngoài sự hiểu biết của Đỗ Hồng, gã mờ mịt chớp chớp mắt, lại hỏi: "Vậy... Vì sao những người này lại hành động như thế?"
Tuế Văn: "Cậu không nhận ra à? Những người ở đây đều có đặc điểm rất rõ, ai có tính công kích đều được viết lên mặt, ai đau thương bất lực sẽ ngồi đó khóc lóc, ai thích nói chuyện yêu đương sẽ lập tức có đôi có cặp."
Đỗ Hồng không hiểu: "Cho nên?"
Tuế Văn trầm giọng: "Cho nên, những người ở trong này đều là bị gương chiếu đến cảm xúc sâu nhất trong cơ thể, sau đó phóng đại... Cậu có nhớ rõ trước đó mình đang làm gì không?"
Tuế Văn bỗng nhiên hỏi.
Ngay sau đó hắn nói: "Tôi đang rửa tay trong toilet, sau khi đi ra ngoài, tình huống đã có điều bất thường. Trước bồn rửa tay có một cái gương lớn."
Đỗ Hồng được nhắc lập tức nhớ: "Trước khi xảy ra chuyện, tôi nằm trên gường soi gương, còn chưa xem xong thì tình huống đã biến dạng!"
Tuế Văn nhướng mày: "Vậy thì đúng rồi."
Đỗ Hồng: "Có phải chỉ cần tìm được gương là chúng ta có thể ra ngoài không?"
Tuế Văn: "Không đơn giản như thế, tôi vừa thử soi gương rồi, cũng không làm gì được..."
"Cộp."
Trong phòng bệnh, hai người nói đến đây bỗng nhiên nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng vang này có điều kì lạ, giống như bước chân, lại không giống như bước chân.
Âm thanh càng đến gần, những âm thanh khác dường như cũng dần dần biến mất, chỉ có tiếng động này khiến cho hành lang dài càng trở nên yên tĩnh, khoảng cách cũng ngày càng được rút ngắn lại.
"Cạch."
"Cạch."
"Cạch."
Đỗ Hồng bắt đầu run rẩy.
Gã run rẩy đến gần cánh cửa nhưng lại không dám đến quá gần.
Tuế Văn đang đứng ở bên cạnh cửa.
Hắn cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, đến khi nghe được lần thứ 3, lông mày cũng thả lỏng, làm một thủ thế với Đỗ Hồng, "Cậu ở lại đây đã", còn bản thân kéo cửa, đi ra ngoài.
Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở đó có một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đi đến.
Theo con đường được rút ngắn dần, hình dáng Thời Thiên Ẩm cũng dần trở nên rõ ràng.
Bước chân của cậu lặng yên không tiếng động nhưng trường đao bên thân lại va chạm trên người, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Tuế Văn thở phào đầy nhẹ nhõm, hắn nói với Thời Thiên Ẩm: "Vừa rồi cậu đi đâu thế, cậu có thấy sự thay đổi của bệnh viện không..."
Thời Thiên Ẩm: "Tuế Văn."
Tuế Văn hơi dừng lại, hắn phát hiện giọng điệu Thời Thiên Ẩm là lạ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm nhìn chăm chú vào Tuế Văn, đồng tử đen nhánh cùng đỏ thẫm biến chuyển trong đôi mắt cậu, giống như bóng ma, cũng giống như ngọn lửa.
Khóe miệng cậu hơi nhếch.
Cậu dùng một giọng điệu kì dị nói: "Tuế Văn..."
Lời còn chưa dứt, ánh đao thoáng hiện.
Trong giây phút hai người đối mặt nhau, Thời Thiên Ẩm rút đao ra.
Lời muốn nói còn chưa nói hết, một đao giết người đã được chém ra!