Hàng Vật

Chương 22: C22: Phía sau cửa có hổ




"Đinh linh linh ——"

"Đinh linh linh ——"

Tiếng chuông đột ngột vang lên từ bên ngoài phòng học, khu dạy học một giây trước còn yên tĩnh hiện giờ giống như sống dậy, học sinh vội vàng tràn vào trong lớp, yên lặng thoáng chốc trong phòng học trước đó nhanh chóng bị đám học sinh phá vỡ.

Con búp bê lập tức nằm yên giả chết.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó, Tuế Văn cầm lấy con búp bê trên bàn, nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi."

Mấy người còn lại dùng ánh mắt nể sợ nhìn Tuế Văn cầm con búp bê trên tay, không hề do dự, ngoan ngoãn nghe lời.

Địa phương mới là vườn hoa nhỏ cạnh phòng học.

Một góc vườn hoa nho nhỏ có một bộ bàn ghế đá, mọi nơi trống trải, bọn họ có thể hoàn toàn yên tâm nói chuyện – nói bí mật cũng không nhất định phải sắp xếp ở một góc không có ai cả.

Ngồi bên cạnh bàn đá, ngoài Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, những người còn lại hiển nhiên vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không ai lên tiếng.

Tuế Văn đợi một lát, chủ động hỏi Đổng Thâm: "Cậu có tin tưởng lời búp bê nói với cậu không?"

Đầu của Đổng Thâm vẫn đang bị câu nói kia oanh tạc thất điên bát đảo, cậu ta lẩm bẩm: "Không phải là tin..."

Tuế Văn: "Không hề tin?"

Ánh mắt Đổng Thâm không tự chủ được liếc mắt nhìn con búp bê một cái.

Rõ ràng con búp bê kia không có biểu tình gì, nhưng không biết vì sao, sau khi nói ra câu kia, cậu ta vẫn cảm thấy con búp bê kia hạ xuống rất nhiều...

Đổng Thâm mấp máy môi, nói: "Cũng không phải là không tin..."

Mấy người: "......"

Phí Vũ cùng Trần Hề Hề dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đổng Thâm.

Tin hay không tin thì cậu phải cho một câu trả lời chắc chắn chứ.

Đổng Thâm bình tĩnh: "Mắt nhìn là thật, tai nghe là giả, mặc kệ nó nói gì tôi cũng phải gặp được mẹ mình mới có thể kết luận được, cho nên hiện tại tôi phải về nhà gặp mẹ tôi đã."

Được rồi, có trách nhiệm, bình thường đúng là đã nhìn lầm người, còn nghĩ cậu ta chỉ là một tên béo mập với cái đầu đầy dầu mỡ.

Phí Vũ và Trần Hề Hề đang muốn vỗ tay khen thì lại thấy bạn mập mạp có trách nhiệm kia nắm lấy tay Tuế Văn, kiên quyết nói: "Bạn cùng bàn, mời cậu về nhà cùng tôi. Cậu là người trong miếu, chẳng may có chuyện gì xảy ra, nơi đó lập tức thành sân nhà của cậu."

Những người còn lại: "..."

Hóa ra không phải là một tên mập mạp ngốc nghếch mà là một tên mập mạp sợ chết...

***

Trong trường học có kí túc xá không tồi dành cho giáo viên, là một căn phòng trong tòa nhà 3 tầng, cho dù có đưa cả người già và trẻ nhỏ vào sinh sống cũng không hề chật chội.

Có điều gia đình Đổng Thâm hiện tại cũng không có người già, cho nên phía sau cánh cửa phòng đang đóng này cũng chỉ có Đổng Hữu Quân và vợ mình.

Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm mang theo Đổng Thâm và Trần Hề Hề đứng ở cổng lớn, không có Phí Vũ.


Cái hành lý mang tên lớp trưởng này thật sự quá nặng, nhất định không chịu đến đây tham khảo vấn đề mê tín phong kiến.

Hiện giờ bốn người đang đứng trước cửa phòng.

Đổng Thâm hít sâu một hơi, tự cổ vũ cho bản thân mình rồi lấy chìa khóa mở cửa.

Cánh cửa mở ra, gió nhẹ thổi tới, không có âm hối, trong phòng khách và phòng ăn là một mảng yên tĩnh nối liền, trái phải thông nhau, sáng sủa sạch sẽ.

... Nhưng đây chỉ là tình huống trong mắt người bình thường.

Màu gạch men trắng ngọc lạnh lẽo trong căn phòng dường như cũng thổi hơi lạnh cho mọi người.

Ánh mắt Tuế Văn dừng trên cánh cửa nối giữa phòng ngủ và phòng khách.

Bên trong cánh cửa đóng chặt kia đang có từng đợt sương đen lộ ra, giống như mạng nhện muốn dệt một tấm lưới quanh cánh cửa rồi tiến vào trong lồ ng ngực.

Tiếp theo, ánh mắt hắn chuyển đến một góc huyền quan, cũng là vị trí bên cạnh mình.

Ở đó có túi bóng và chiếc hộp trong suốt nằm lăn lóc.

Bên trên vẫn lưu lại một ít sương đen, còn có một chùm hoa oải hương nho nhỏ màu tím.

Lúc này, cánh cửa phòng ngủ phát ra âm thanh, Đổng Hữu Quân đi từ phòng ngủ ra, ông ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy ba tên học sinh của mình đang đứng trong phòng khách, cảm thấy ngạc nhiên: "Tại sao các cô cậu lại đến đây?"

Lúc Đổng Hữu Quân ra ngoài phòng, con búp bê vẫn im lặng trong tay Tuế Văn khẽ cử động.

Tuế Văn cúi đầu nhìn con búp bê.

Con búp bê lại bất động.

Đổng Thâm tiến lên một bước: "Ba, con......"

Không đợi Đổng Thâm nói hết lời, Tuế Văn chọc chọc khẽ lên người cậu ta, trong lúc đối phương không hiểu gì quay đầu lại thì hắn chỉ chỉ lên vật trên mặt đất.

Đổng Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, hiểu rõ, lời trong miệng cũng chuyển thành: "Ba, đây là hộp đựng của Na Na phải không? Sao nó lại bị vứt trên mặt đất?"

Đổng Hữu Quân cũng không để ý lắm, chỉ liếc qua loa: "Hôm qua ta đã nói với mẹ con, bảo cô ấy bỏ mấy con búp bê vô dụng kia đi, đây là do mẹ con sửa soạn ra, chuẩn bị bỏ đi..." Ông ta lại nhìn vào trong hộp một lần nữa, ngạc nhiên nói: "Búp bê đâu?"

Tuế Văn không tiếng động giấu búp bê đi.

Tuế Văn không ám chỉ lần hai, Đổng Thâm dựa theo chuẩn bị trước đó nói: "Ba, búp bê thì để lát nữa lại tìm, bạn học của con tới hỏi thăm mẹ, cho nên con đưa họ đến, hiện giờ mẹ sao rồi?"

Mày Đổng Hữu Quân cũng nhăn lại: "Sao lại đến vào lúc này? Mẹ con đang nghỉ ngơi trong phòng."

Đổng Thâm: "Chúng con đảm bảo không làm ồn đến mẹ, vào nhìn một cái rồi lại ra."

Đổng Hữu Quân kiên quyết nói: "Hiện giờ không được, tâm trạng của mẹ con hiện giờ còn chưa ổn định lại, chờ cô ấy khỏe lại rồi con lại đưa bạn học đến gặp sau."

Đổng Thâm: "Ba ——"

Cánh cửa phòng ngủ kẽo kẹt mở ra, sương đen cuồn cuộn như nước thủy triều mãnh liệt phun ra từ khe hở mỏng manh, trong chốc lát đã nuốt sống nửa cánh cửa!


Trong lòng Tuế Văn căng thẳng, sau đó hét lên: "Cẩn thận, phòng ngủ..."

Nhưng lời nhắc của hắn đã quá muộn, cùng lúc âm thanh vang lên, cánh cửa phòng ngủ rộng mở.

Người phụ nữ cầm mảnh vỡ thủy tinh trên tay đứng sau cửa, dùng tư thái giống như buổi sáng, cứng đờ, giơ tay lên cao, đâm thật mạnh về phía Đổng Hữu Quân...

Gió gào thét.

Con trai đằng trước mặt đầy sợ hãi.

Đủ các cảm giác khác thường ùa vào đầu Đổng Hữu Quân, ông ta chật vật tránh sang bên cạnh.

Gió mạnh thổi qua bờ vai ông ta về phía sau, ông ta cảm thấy bả vai mình có gì đó xẹt qua, bỗng nhiên thấy lạnh, tiếp theo giống như có gì đó bị cắt rách gây nên đau đớn!

Đổng Hữu Quân lảo đảo hai bước, té ngã trên mặt đất, từ khóe mắt nhìn thấy người phụ nữ phía sau.

Cùng lúc đó, người phụ nữ đuổi theo Đổng Hữu Quân cũng vung tay lên lần thứ 2.

Lại là một luồng gió mạnh sắc bén.

Lúc này đây, sắc bén mang theo ánh sáng lạnh lùng chọc thẳng vào đôi mắt của Đổng Hữu Quân.

Cũng vào lúc này, Tuế Văn kịp thời triệu hồi Vật Kị.

Hắn duỗi tay vào túi lấy thẻ bài lan can ra để chế trụ, linh lực trong cơ thể được điều động, từ mặt lan can lập tức tỏa ra một đoàn sương xám, ngưng kết lại trước mặt người phụ nữ, ngăn lại bước chân của cô, khiến cô vấp ngã.

Đổng Hữu Quân ngã trên mặt đất kịp thời nắm lấy cơ hội này, dùng cả tay lẫn chân bò khỏi mặt đất, lao về phía trước hai bước ôm lấy người phụ nữ, giữ lấy cánh tay đang giơ cao mảnh cốc vỡ của cô!

Người bị thương cùng người làm người bị thương đang giằng co, tất cả trở nên hỗn loạn.

Đổng Thâm ngây người, sau đó hoàn hồn lại rồi cậu ta lập tức nhào lên, muốn kéo hai người ra, nhưng hai người kia đang dính lấy nhau vô cùng chắc chắn khiến cho cậu ta cũng không biết làm thế nào cả, gấp gáp đến độ xoay quanh một vòng, sau đó kêu toáng lên: "Báo cảnh sát! Ba ba! Báo cảnh sát!"

Đổng Hữu Quân cảm thấy lực của vợ mình thật sự quá mạnh. Ông ta thở hồng hộc, giọng nói đứt quãng: "Báo... báo cái gì, việc nhà không cần tìm cảnh sát đến! Mấy đứa đi mau! Để ta trấn an mẹ con."

Đổng Thâm gấp đến bất ổn: "Ba, như vậy sao được!"

Đổng Hữu Quân cũng nóng nảy: "Vì sao lại không được? Không cần tiếp tục k1ch thích mẹ con!"

Trong lúc vội vàng, Đổng Thâm buột miệng nói: "Đó cũng không phải mẹ con, mẹ con đã bị búp bê tráo đổi cơ thể rồi, hiện giờ ở trong cơ thể mẹ là con búp bê, chúng con muốn cứu mẹ!"

Hỗn loạn trong nhà bỗng dừng lại trong chớp mắt.

Chợt, lời nói hoang đường khiến Đổng Hữu Quân vô cùng tức giận, bùng nổ, đầu tiên là khống chế vợ mình, sau đó lại quay ra quát vào mặt con trai:

"Mẹ con không điên, con điên rồi đúng không, cút ra ngoài cho ta!"

Một tiếng "Sầm" vang lên, cánh cửa đóng lại thật mạnh trước mắt mọi người.

Cánh cửa khép kín giống như nhà giam bằng sắt giam giữ thú dữ, uy phong lẫm liệt đứng chắn phía trước mọi người, ngăn cách trong ngoài.


Đổng Thâm cũng gào khóc, cậu ta bổ nhào đến cánh cửa, dùng sức đập cửa: "Ba, con là con trai ba, con sẽ không nói bậy, ba mau mở cửa, con có chứng cứ, con có đưa búp bê theo, búp bê là mẹ con..."

Đáp lại lời cậu ta là tiếng khóa cửa vang lên vô cùng lưu loát.

Đổng Hữu Quân thật sự là không nhịn được con mình nữa, khóa luôn cửa lại.

Phương thức bình thường không dùng được với Đổng Hữu Quân, Tuế Văn bình tĩnh kéo Đổng Thâm trước cửa ra, nói: "Ba cậu không tin lời chúng ta."

Đổng Thâm tức giận đến mức đá vào tường, trên bức tường để lại một vết chân: "Ba tôi dạy học đến mức chết cả não, ông ấy không cảm thấy mẹ tôi có thay đổi rất lớn à?"

Trần Hề Hề nói một lời dễ hiểu: "Nói thật, thầy vật lý không tin chuyện này mới là bình thường."

Đổng Thâm: "Nhưng ông ấy có thể không tin còn mẹ tôi lại không thể chờ nữa! Hiện giờ nên làm thế nào đây..."

Tuế Văn: "Cậu đã nói vào vấn đề chính rồi."

Những người còn lại cùng nhìn Tuế Văn.

Đổng Thâm: "Có ý gì?"

Tuế Văn nhắc nhở mọi người: "Mục đích của chúng ta không phải là thuyết phục ba cậu mà là nhìn thấy mẹ cậu. Sở dĩ muốn cậu nói trước với ba cậu là vì vừa đúng lúc ông ấy ở nhà, ngăn cản chúng ta gặp mẹ cậu."

Trần Hề Hề hồi thần lại: "Ý của cậu là... " Tầm mắt của cô bé cùng Tuế Văn giao nhau, nói ra ý định của Tuế Văn, "Chúng ta chỉ cần khiến cho thầy Đổng rời khỏi nơi này, dùng kế điệu hổ ly sơn là ổn, đúng không?"

Tuế Văn: "Vấn đề duy nhất hiện giờ là khiến ông ấy rời đi bằng cách nào."

Trần Hề Hề im lặng một lát, sau đó lộ ra nụ cười đầy ý vị: "Tôi có cách rồi, các cậu đợi một lát."

Nói xong, cô bé vén tóc, gọi điện thoại cho Phí Vũ.

Điện thoại được tiếp nhận.

Lúc giọng nói của Phí Vũ vang lên từ đầu bên kia, Trần Hề Hề nở nụ cười rực rỡ, giọng nói ngọt ngào: "Lớp trưởng, lại cần cậu giúp rồi."

Phí Vũ: "......"

Thật đáng sợ, hiện tại mình tắt máy còn kịp không?

***

Khi mấy đứa học sinh còn ở đây chỉ thấy chúng phiền phức.

Đến khi chúng về rồi lại cảm thấy căn phòng này thật trống rỗng.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Đổng Hữu Quân vẫn thở ra một hơi dài sau khi thu xếp ổn thỏa cho vợ mình.

Ông ta cẩn thận đóng cửa lại, đè lại bả vai đau đớn vẫn còn chảy máu, đi vào phòng khách, vừa uống được ngụm nước đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Tiếng chuông ầm ĩ không biết vang đến từ nơi nào, khiến cho chủ nhân cũng cảm thấy bực mình.

Đổng Hữu Quân buông ly xuống, mờ mịt nhìn chung quanh phòng khách một vòng, nhận ra tiếng chuông đang phát ra từ người mình, là di động của mình!

Ông ta lấy di động ra, tiếp nhận: "Alo..."

Bên kia đầu điện thoại là giọng nói hốt hoảng dồn dập của Phí Vũ: "Thầy Đổng, là em, Phí Vũ ban ba!"

Lớp trưởng Phí Vũ của ban ba? Cậu ta tự dưng gọi điện thoại đến làm gì?

Đổng Hữu Quân nói cho có lệ: "Hôm nay tôi nghỉ, có việc gì cậu tìm thầy Cao đi..."

Phí Vũ thở hồng hộc: "Không phải, thầy Đổng, vừa rồi Đổng Thâm ngã cầu thang, hiện giờ cậu ấy đang ở bệnh viện! Nhìn cậu ta ngã cũng khá nặng, có thời gian thì thầy Đổng đến xem qua đi!"


Một tiếng sét đánh trên đầu Đổng Hữu Quân.

"Cái gì?!" Đổng Hữu Quân lập tức đứng lên, âm thanh bị xô về phía sau của ghế dựa nói lên sự khẩn trương của chủ nhân, "Em ở yên đó, tôi đến ngay."

Dứt lời, Đổng Hữu Quân không kịp suy nghĩ gì, vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy xuống lầu.

***

Giữa trưa, ánh mặt trời chính ngọ, bóng dáng tán loạn lay động trên nền xi măng, toàn bộ vườn trường cũng chỉ còn 3 con mèo nhỏ vẫn còn đi loanh quanh.

Bởi vậy, đến khi Đổng Hữu Quân vội vàng hốt hoảng vọt từ trong kí túc xá của công nhân viên chức chạy ra, hành động của ông ta lập tức rơi vào trong mắt ba người đang trốn cạnh đó.

Ba người gồm Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm và Trần Hề Hề.

Ý kiến của Trần Hề Hề rất đơn giản: Dùng tin tức giả do lớp trưởng tạo ra dụ Đổng Hữu Quân rời đi, tiếp theo là hai người bám theo Đổng Hữu Quân; bọn họ căn chỉnh thời gian, nhân cơ hội để Đổng Thâm cầm chìa khóa lên lầu gặp mẹ Đổng Thâm.

Ý kiến đơn giản lại hiệu quả.

Sau khi Đổng Hữu Quân rời đi, ba người Tuế Văn quang minh chính đại đi vào trong kí túc xá của công nhân viên chức.

Ở cửa thang máy, Trần Hề Hề giao chìa khóa cho Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm: "Các cậu lên đi, tôi ở đây canh chừng cho các cậu, nếu thầy Đổng về tôi sẽ báo tin cho các cậu!"

Tuế Văn đưa tay nhận chìa khóa, nhưng trước đó, Trần Hề Hề còn chưa buông tay.

Trần Hề Hề thận trọng nói: "Sau khi các cậu đi lên phải nhớ bật camera của di động, quay lại toàn bộ sự việc quỷ dị, đây là điều kiện tôi dùng để thuyết phục lớp trưởng làm chuyện xấu."

Tuế Văn: "......"

Trần Hề Hề tất nhiên chưa nói xong, cô bé tiếp tục dặn dò: "Tất nhiên, nếu có gì nguy hiểm, đừng vội hành động, lập tức bỏ chạy. Em trai Tuế Văn, giá trị vũ lực của cậu rất lớn, anh cậu giao cho cậu bảo vệ đó."

Thời Thiên Ẩm: "......"

Trần Hề Hề dừng ở đây, hai người lên lầu.

Trong thang máy khép kín, con số màu đỏ thay đổi theo đường đi, chạy đến tầng 20 thì dừng lại, cửa thang máy mở ra, cửa nhà Đổng Hữu Quân lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Tuế Văn đứng ở cửa, lại hỏi một câu: "Cậu nói xem, Na Na là do chủ nhân vứt bỏ nên mới biến thành Vật Kị; lại giận chó đánh mèo lên Đổng Hữu Quân, vì giế t chết Đổng Hữu Quân nên mới xâm chiếm thân thể của chủ nhân à?"

Thời Thiên Ẩm: "Có lẽ là thế."

Tuế Văn: "Hình như cậu cũng không quan tâm đ ến cái này lắm."

Thời Thiên Ẩm: "Ta chỉ quan tâm đ ến sức mạnh của mảnh nhỏ."

Tuế Văn: "Cái này..." Hắn nói thật, "Kì thật tôi cũng để ý đến cái này hơn. Nhưng mảnh nhỏ đã hợp lại với thú bông trước mặt, cho nên..."

Thời Thiên Ẩm: "Cho nên?"

Tuế Văn bình tĩnh trả lời: "Cho nên, nếu như Vật Kị này quá mạnh, chúng ta lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn."

Dứt lời, Tuế Văn dùng chìa khóa mở cửa phòng, bước vào.

Căn phòng vẫn sáng sủa sạch sẽ như cũ.

Nhưng Đổng Hữu Quân không ở đây, căn phòng yên tĩnh không tiếng động, cánh cửa phòng ngủ bị sương đen bao phủ lại càng trở nên âm trầm đáng sợ, báo hiệu điềm xấu.

Tuế Văn tự cổ vũ bản thân, tiến thêm vài bước, đẩy cửa phòng ngủ.

Trong chớp mắt, sương đen nồng đậm như lũ lụt vỡ đê mạnh mẽ tràn ra.