Hàng Vật

Chương 11: C11: Thật sự rất thảm




"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hiện tại là tình huống như thế nào?"

"Sự kiện 5 người nhảy lầu tự tử tập thể?"

Mọi người vây quanh tòa nhà thực nghiệm châu đầu ghé tai vào nhau nói chuyện, nhiều nhất là một câu này.

Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng ngửa đầu nhìn một lúc.

Thời Thiên Ẩm: "Mảnh nhỏ ở bên trên?"

Tuế Văn trả lời chắc chắn: "Ở bên trên, giờ tôi có thể cảm nhận được!"

Sau khi đi theo những sợi tơ đen kia tới phía dưới tòa nhà thực nghiệm, cảm giác vốn dĩ giống như bao phủ tứ phương đều không thấy lập tức trở nên rõ ràng, giống như mối liên hệ giữa hắn và mảnh nhỏ cuối cùng cũng từ đáy nước nổi lên trên bề mặt, chung quanh không còn tầng tầng ngăn trở như có như không kia nữa.

Hắn rõ ràng cảm nhận được đồ vật ở trên nóc nhà, trong lớp sương đen u ám đang bao phủ nơi đó có một mảnh nhỏ. Một quả cầu tròn đen nhánh sâu thẳm.

Thời Thiên Ẩm: "Chúng ta đi lên."

Tuế Văn sửng sốt: "Đi lên bằng cách nào? Chung quanh đây đâu đâu cũng là người, cửa ở phía trước cũng bị đổ..."

Thời Thiên Ẩm tóm lấy Tuế Văn, thân thể cậu bỗng nhiên nhạt dần, bắt đầu biến mất!

Tuế Văn lắp bắp kinh hãi. Nhưng đến khi tập trung nhìn vào, hắn đã phát hiện người đứng ở bên cạnh mình cũng không hẳn là biến mất thật sự, hắn vẫn có thể cảm nhận đối phương đang nắm lấy sức mạnh của mình, đối phương vẫn ở lại tại chỗ, chỉ là...

Có thêm một luồng sức mạnh khác xuất hiện trên vai Tuế Văn.

Tuế Văn cảm nhận được Thời Thiên Ẩm đi ra phía sau mình, nắm lấy hai vai mình.

Giọng nói của đối phương truyền đến từ phía sau, so với bình thường cũng không có gì khác nhau cả, giống như trực tiếp vang lên trong đầu hắn.

"Kiều, sinh ra dưới cánh Phượng Hoàng, Phượng Hoàng bay qua, thanh âm vang lên, bóng ma rơi xuống, Kiều được sinh ra."

Lúc giọng nói của Thời Thiên Ẩm vang lên, Tuế Văn cảm thấy đối phương ôm lấy mình.


Vừa dứt lời, có một nguồn sức mạnh truyền đến hắn từ phía sau, hai chân đạp xuống mặt đất, giống như có một đôi cánh dài bay lên phía không trung.

Đám người vẫn ở bên cạnh còn hắn đã rời khỏi nơi đó.

Không trung rộng lớn nhưng hắn đã lao vút lên trên!

Trong chớp mắt, việc rơi vào không trọng lượng khiến cho hắn khẩn trương, nhưng rất nhanh Tuế Văn đã phát hiện, hành động của bản thân và Thời Thiên Ẩm cũng không khiến cho mọi người xôn xao, ánh mắt của bọn họ liếc qua cơ thể của hắn cũng bình thường giống như khi nhìn cây cối, không có gì khác lạ.

Tuế Văn: "Bọn họ... Không nhìn thấy chúng ta?"

Thời Thiên Ẩm: "Ngươi ở bên trong bóng ma của ta cho nên tất nhiên bọn họ không thể nhìn thấy chúng ta."

Bọn họ tiếp tục bay về phía trước, cảnh vật hai bên dần dần lui lại phía sau, gió thổi từ trên xuống cũng dần thay đổi phương hướng, xuất hiện phía sau hai người, nâng hai người tiến về phía trước.

Tuế Văn vươn tay về phía bầu trời, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt.

Cứ bay một đường về phía trước như thế, không ai thúc giục, cảm giác như có thể nắm được cả ánh trăng trong tay.

Tuế Văn vừa duỗi tay về phía bầu trời, một đường ngắn ngủi cũng kết thúc, hai người đã lên đến sân thượng, từ trên đó nhìn xuống tình huống thật sự ở bên dưới.

Sương đen nồng đậm bao phủ sân thượng, khí đen trùng điệp xuyên qua tầng cửa sổ của tòa nhà thực nghiệm, những đợt tơ đen mà họ vừa nhìn thấy là từ bên trong đám sương đen này, gió thổi qua giống như những con sóng trùng điệp lay động.

Còn 5 người đang treo mình ở ngoài lan can kia, bọn họ đã bị sương đen bao phủ toàn bộ vị trí eo, bụng, kéo họ về phía dưới lầu.

Tuế Văn giật mình nói: "Loại Vật Kị ở trình độ này... Là Vật Cấm hay là Vật Sát?"

Sách cũ: "Hàng, Hàng Vật Sư, đây không phải là Vật Cấm, cũng không phải Vật Sát, nó là một Vật Kị tương đối lợi hại. Nhưng không biết vì sao lại giống như bị biến dị."

Sách cũ cũng rơi vào mê mang, càng sợ hãi nó lại càng run rẩy, vô cùng khổ sở: "Hàng Vật Sư, chúng ta vẫn nên chạy đi thì hơn, thứ đồ chơi như xe đâm của ngươi căn bản là không có cách nào đối phó được nó, nó sẽ xé xác chúng ta thành những mãnh vụn, sau đó nó sẽ tiến hóa thành Vật Cấm!"

Sách cũ trên tay run rẩy đến mức Tuế Văn thiếu chút nữa thì không giữ được nó.

Hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, phân tích cho sách cũ nghe: "Bình tĩnh đi nào, chúng ta cũng không phải sẽ trực tiếp xông lên để sống mái với Vật Kị này, mà trước tiên cần phải nghĩ cách cứu người ra đã... Từ tình huống hiện tại, họ vẫn còn có thể kiên trì đến tận bây giờ thì có nghĩa là tuy Vật Kị này lợi hại nhưng cũng chưa đến mức giết được người."


Tuế Văn trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên hỏi Thời Thiên Ẩm: "Thiên Ẩm, cậu có thể mang được nhiều nhất là bao nhiêu người cùng bay lên?"

Thời Thiên Ẩm: "Hai đến ba, đây là năng lực cao nhất của ngươi."

Từ sau khi quá trình kí kết của hai người xảy ra vấn đề nho nhỏ, Thời Thiên Ẩm đã không còn tùy tiện vung tay lên nghiền áp năng lực của Vật Kị nữa.

Tuế Văn lại hỏi sách cũ: "Thật sự không có cách nào mở được một con đường an toàn đối với Vật Kị bên dưới à?"

Sách cũ mếu máo: "Năng lực của Hàng Vật Sư đến từ việc thu phục Hình Linh, trên đầu ngươi cũng chỉ có một cái đèn xanh đèn đỏ với kĩ năng va chạm, còn có thể có biện pháp nào nữa chứ, sai đèn xanh đèn đỏ mở ra một con đường chắc?..."

Tuế Văn cẩn thận suy nghĩ về tính khả thi của phương án này, cảm thấy mức độ nguy hiểm khá lớn.

Hắn một bên quan sát kĩ tình huống dưới sân thượng, một bên bình tĩnh nói: "Ta còn có ngươi."

Sách cũ quyết định giả chết.

Bỗng nhiên, Tuế Văn nói: "Khoan đã, Vật Kị bên dưới bắt đầu biến mất. Đã hết giờ ư?"

Không có bất kì dấu hiệu nào cho sự biến hóa này.

Không thấy biển đen dày đặc, sương mù cũng tiêu tán, một giây trước nơi này còn mịt mờ sương phủ, một giây sau đã biến mất vô tung, sân thượng trở nên sạch sẽ, chỉ cón lại 5 người lúc trước bị Vật Kị ảnh hưởng vẫn đang treo người kêu thảm thiết ngoài lan can.

Lúc này, âm thanh của xe cứu hỏa và xe cảnh sát cùng vang lên trong khu vực vườn trường.

Từng chiếc xe đi vào trong khu vực tòa nhà thực nghiệm, cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cảnh sát lao từ trên xe xuống, nhân viên hỗ trợ giải tán đám đông học sinh đang vây xem, thiết lập dải băng cảnh báo, nhân viên còn lại xông lên sân thượng, giải cứu những người đang bị nạn.

Trong quá trình cứu viện, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm vẫn luôn ẩn ở bên cạnh quan sát.

Vật Kị trên sân thượng bỗng dưng biến mất khiến Tuế Văn hơi ngoài ý muốn nhưng cũng không kinh ngạc.

Thời gian Vật Kị xuất hiện là thời gian đặc biệt và sự kiện đặc biệt, do sơ hở dẫn đến kết quả, đến giờ cũng đã đến lúc Vật Kị biến mất.

Đến khi khoảng thời gian đặc biệt đó trôi qua hoặc là việc đó đã kết thúc, Vật Kị vừa xuất hiện này bỗng nhiên biến mất, giống như chưa từng tồn tại, cho đến khi khoảng thời gian đặc biệt tiếp theo xuất hiện hoặc là vào một thời điểm có sự kiện đặc biệt nào đó nó mới lại xuất hiện trở lại.


Còn nguyên nhân Vật Kị trên sân thượng biến mất vào thời điểm này...

Tuế Văn đoán nguyên nhân có lẽ là vì thời gian đặc biệt đã qua đi.

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là 8h45, lúc tiếng hét chói tai lần đầu vang lên là khoảng 8:30, thời điểm mình đi ngang qua tòa nhà thực nghiệm là gần 8h tối, khi đó ở đây còn chưa có bất kì tình huống nào xảy ra.

Nói cách khác, thời gian một vật kị tồn tại là khoảng 15-45.

Tuế Văn âm thầm nghĩ vậy.

Xác định phạm vi thời gian rồi, hắn lại nhìn về phía 5 người đang được nhân viên cứu hộ cứu.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy mặt của một nam sinh, đó là Khương Hằng cùng lớp với hắn.

Giờ phút này, Khương Hằng đang nói năng lộn xộn, đặc biệt gào lên với một nhân viên cứu hộ như một tên điên: "Rất nhiều lông đen, rất nhiều lông đen, chúng nó bay đến gần cơ thể người rồi bắt đầu bao phủ khắp cả người."

Tiếp theo là giáo viên tiếng Anh.

Người phụ nữ tóc xoăn dáng người nhỏ bé gần như không giữ được thần kinh của mình tỉnh táo: "Có người, có thật nhiều người, lạy chúa, chúng nó bò lên từ địa ngục để tìm kẻ chết thay!"

Nhưng cảnh sát phòng cháy chữa cháy và các nhân viên khác đều vô cùng bình tĩnh, một câu đáp lời cũng không có, chỉ đưa mọi người xuống một cách an toàn, hoàn thành nhiệm vụ.

Thời buổi này, 10 người nhảy lầu thì có đến 8 người thần kinh có vấn đề, cho nên nói gì cũng đều là bình thường cả.

Cái loại chuyện kh ủng bố như ma quỷ này vừa khuôn sáo lại không đáng sợ.

Qua thêm 1-2 sau, mọi người rời khỏi sân thượng, sân thượng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Hai người đáp xuống sân thượng, Tuế Văn vừa đứng vững, bóng ma rút đi, hình người xuất hiện, thiếu niên tóc dài buộc đuôi ngựa cũng lần thứ hai xuất hiện.

Năng lực này thật đúng là rất tiện lợi.

Không biết sau này mình có tìm được và hàng phục được cái Vật Kị nào có khả năng bay tương tự như thế này không.

Sau khi dùng 1 giây đồng hồ để hâm mộ, Tuế Văn bắt đầu nói chuyện chính: "Vừa rồi tôi đã tính qua, sau khi Vật Kị trên sân thượng bị kích phát, thời gian tồn tại từ 15-45. Nhưng hiện tại thông tin quá ít, chúng ta cũng không biết được điều kiện mấu chốt để một vật kị xuất hiện."

Hắn nói, trầm ngâm một lúc lại phân tích tiếp: "Có điều, từ vị trí địa lý của sân thượng cùng với tình huống vừa rồi thì điều kiện tương quan có thể kích phát việc nhảy lầu..."

Hắn nói đến đây, một bóng người bất chợt lướt qua bên cạnh.


Thời Thiên Ẩm đứng bên cạnh nghe đến đó, nhẹ nhàng bay lên, lướt qua lan can, nhảy xuống dưới.

Trong phút chốc, trên sân thượng đã không còn bóng dáng Thời Thiên Ẩm.

Thế nhưng sân thượng không hề có bất kì biến hóa gì, Vật Kị giống như đã chết, không lộ manh mối.

Tuế Văn bình tĩnh đứng đó, không hề sợ hãi.

Người kia có cánh, có thể bay, quăng không ngã.

Hắn đợi tại chỗ vài giây, Thời Thiên Ẩm đã bay lên một lần nữa.

Tuế Văn không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng kết quả: "Không có bất kì biến hóa gì, có thể loại trừ nguyên nhân nhảy lầu này. Vẫn nên đến tìm đương sự để tâm sự kĩ càng mới được."

Gió đêm thổi qua sân thượng.

Tuế Văn lấy di động trong túi ra, mở diễn đàn của lớp, vốn dĩ chỉ hi vọng tìm được người bạn cùng lớp vừa treo mình bên ngoài lan can thôi, vậy mà không nghĩ đến trong diễn đàn gần như đã nổ tung, mọi người đều đang sôi nổi nói về tình huống xảy ra tại tòa nhà thực nghiệm hôm nay, còn trực tiếp @ Khương Hằng luôn, thật đúng là chuyện tốt.

Tuế Văn còn chưa kịp chen vào, lớp trưởng đã lên tiếng.

Cậu ta nghiêm túc nói với toàn thể thành viên: "Sự việc buổi tối đã có kết quả điều tra, tình huống trên tòa nhà thực nghiệm chỉ là do không may bị trượt chân, những người liên quan ngày mai xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ đi học trở lại, các bạn học không cần lan truyền những lời đồn thổi không cần thiết."

Tuế Văn nhìn đoạn này, nghĩ nghĩ rồi cất điện thoại vào túi.

Hắn quyết định chờ đến chiều mai sẽ tìm cơ hội gặp mặt trực tiếp Khương Hằng để làm rõ chuyện gì đã xảy ra.

Một đêm rất nhanh đã qua đi, chiều hôm sau, Khương Hằng đi vào lớp khi tiếng chuông vào học vừa vang lên, hơi lảng tránh.

Các bạn học chăm chú nhìn Khương Hằng.

Theo sau là giáo viên chủ nhiệm, tiết này là tiết toán của cô. Nhưng cô tiến vào từ cửa sau, cũng không bắt đầu giảng bài mà là gõ gõ lên mặt bàn, nói với tất cả học sinh trong lớp: "Thầy hiệu trưởng có vài điều muốn nói, các bạn nghe trước đã."

Cô vừa dứt lời, âm thanh của thầy hiệu trưởng đã vang lên: "Các bạn học sinh, buổi chiều tốt lành. Hôm nay tôi sẽ dùng 5 thời gian quý báu của các bạn để thông báo về sự cố trượt chân tập thể tại tòa nhà thực nghiệm lúc 8h45 đêm qua. Trường học yêu cầu các bạn học sinh chú ý an toàn, sân thượng của tòa nhà thực nghiệm cũng không cho phép mở ra, nhưng đêm qua, vẫn có 4 bạn học sinh làm lơ quy định của trường học, tự ý tiến lên sân thượng chơi đùa dẫn đến việc trượt chân ngã ra ngoài lan can của sân thượng, dẫn đến khủng hoảng tập thể trong trường học, lãng phí tài nguyên cứu trợ của xã hội. Như vậy, sau khi đã nghiêm túc xem xét và thảo luận, nhà trường quyết định xử phạt nghiêm túc đối với 4 em học sinh này và thông báo ra toàn trường, qua đó, yêu cầu tất cả các bạn học sinh lấy đó tham khảo, không phạm phải sai lầm tương tự như thế nữa! Sau đây là họ tên của 4 bạn học sinh này, khối 3 THPT-Khương Hằng;..."

Cùng lúc âm thanh vang lên khắp nơi, toàn ban chú ý, Khương Hằng chôn mặt vào mặt bàn, không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.

Thật sự rất thảm......

Trong lòng Tuế Văn sinh ra sự đồng cảm.