Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ý cũng vung chân chạy vội tới,
“Chị dâu ~~~”
Hai cô gái lập tức ôm lấy nhau.
Hai người đàn ông bị người phụ nữ của mỗi người vô tình vứt bỏ yên lặng liếc nhau, đủ loại tâm lý hoạt động đều nháy mắt liền hiểu.
Sau đó cùng nhau dùng ánh mắt giết chết đám đàn ông tóc vàng mắt xanh chung quanh nhìn về phía người phụ nữ của bọn họ, một bộ dáng hung ác “Các người còn nhìn bà xã của lão tử, lão tử liền chọc đui mắt các người”.
Nháy mắt, mười dặm tung bay →_→……
……
Dưới dù mặt trời, bốn người cùng nhau ngồi xuống.
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ôm Thịnh Vị Ương, tựa như ôm đứa bé, để cô ngồi ở trong lòng ngực anh, hỏi Lôi Nặc,
“Đến khi nào?”
Lôi Nặc nhìn Hoàng Phủ Bạc Ý,
“Đêm qua.”
Vốn Hoàng Phủ Bạc Ý tính toán chờ mấy ngày nữa lại bay từ thành phố E qua, nhưng Lôi Nặc nhìn bộ dáng cả ngày mất hồn mất vía của cô, trực tiếp đặt vé máy bay, xách tới đây.
Thịnh Vị Ương gật gật đầu,
“Vậy sao tối hôm qua tới lại không liên lạc với chúng tôi?”
- --
Hoàng Phủ Bạc Ý tà ác nhướng mày cười,
“Đó không phải là muốn phá hư đêm kích tình của chị và lão ca em sao?”
“Hoàng Phủ nhất định sẽ diệt tôi.” Lôi Nặc nói tiếp,
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó lại còn có thể đương nhiên hơi gật hàm dưới, một vẻ mặt tán đồng “Nói không sai”.
“Bùm”! Khuôn mặt Thịnh Vị Ương bạo đỏ, trực tiếp chọt khuỷu tay qua, tên này nha!
Lôi Nặc và Hoàng Phủ Bạc Ý ăn ý cười tà ác.