Editor: May
Thịnh Vị Ương mặc một bộ bikini in hoa rất có phong tình lãng mạn.
Thiết kế dây đeo cổ, hai luồng tiểu bạch thỏ mê người bao vây đến vừa vặn tốt, hai chân dài nhỏ trắng noãn càng làm người không rời mắt được.
Gợi cảm lại đáng chết cực kỳ thanh thuần!
“Ba tuổi, đẹp không?” Thịnh Vị Ương còn cố ý xoay một vòng tròn ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, “Đây là em mua vào lúc đi dạo phố với Tiểu Tố trước kia.”
……
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng nhếch lên một chút.
Ở trong lòng âm u nghĩ, đợi chút anh phải gọi điện thoại cho Kỳ nhị, bảo người phụ nữ của cậu đừng dạy hư con báo nhỏ thanh thuần của anh!
Nhìn cô gái nhỏ khoe khoang xoay quanh trước mắt, sắc mặt tối đen của vị Bạc Ái thiếu gia nào đó lại nháy mắt đậm hơn một độ,
“Tiểu Vị Ương, còn có đồ bơi khác hay không?”
“Không có.” Thịnh Vị Ương thực bảo bảo vô tội lắc đầu, hai tay mở ra, “Cho dù có em cũng muốn mặc bộ này.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Hung hăng tròng mắt trắng dã một cái.
Con báo nhỏ này, thật là tức chết anh!
Thịnh Vị Ương càng giận dữ ném một câu, “Ba tuổi, mệt anh còn lớn lên ở Mỹ tử nhỏ, có cần quê mùa như vậy không?”
……
Quyết đoán, mỗ thiếu gia rít gào,
“Đó không giống nhau!”
“Sao lại không giống nhau?”
“Em là bà xã của anh! Chỉ có thể để anh nhìn!” Ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái đều đang “Thình thịch” trực tiếp nhảy lên.
Thịnh Vị Ương không khiếp hoảng chút nào, còn cố ý cười xấu hổ, vẻ mặt sắc mị mị,
“Anh cũng có thể nhìn mỹ nữ khác mà!”