Vu Hàm Yên lén lút dùng tay đè lại ngực.
Bên trong quần áo, phồng lên một khối nhỏ, Tam Túc Kim Ô - Yên La vẫn còn đang ngủ say.
Nam tu có mắt đào hoa chú ý tới động tác của Vu Hàm Yên, hắn lười biếng mà đối với Vu Hàm Yên lắc lắc ngón trỏ tay phải: "Đừng nghĩ đến chuyện đem Tam Túc Kim Ô tiến vào thức hải, đứa nhỏ họ Vu".
"Vu gia?" - Nghe được tên nam tu đó nói, các tu sĩ khác không tự chủ được mà nhỏ giọng nghị luận.
"Vu gia ở trên đảo Xi Vưu sao?"
"Chắc là vậy, ở Linh giới cũng chỉ có nhà bọn họ nuôi dưỡng Tam Túc Kim Ô"
"Không biết tên kia có chịu thay đổi người hay không, nếu đồng ý thì đúng là thú vị!"
"Không biết đại danh Thái Dương Chân Hỏa đụng phải yêu thú song đuôi, rốt cuộc cái nào sẽ thắng!"
"Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều quá.
Con bé kia nhiều lắm thì mười hai, mười ba tuổi, vừa thấy liền biết còn chưa có chính thức bắt đầu tu luyện, sao có thể nắm giữ được Thái Dương Chân Hỏa!"
"Nói cũng đúng"
Các tu sĩ vô cùng náo nhiệt mà thảo luận.
Tên tu sĩ có mắt đào hoa có chút không thú vị mà khép lại hai mắt: "Được rồi, vậy thay đổi người, đổi thành đứa nhỏ họ Vu cùng song đuôi yêu thú quyết đấu đi".
Nam hài bị song đuôi yêu thú quấn quanh, lập tức tè ra quần mà từ vòng vây bò ra.
Tên du tu đeo mặt nạ vàng hơi hơi gợi lên khóe môi: "Thay đổi người? Nàng thì không chỉ có ba trăm khối thượng phẩm linh thạch đâu".
"Sách, thật không hổ là chết đòi tiền" – Tên đó vẫy vẫy tay: "Được rồi, ngươi nói, bao nhiêu tiền?"
"Ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch" – Tên du tu đeo mặt nạ vàng thần sắc như thường mà tới cái công phu sư tử ngoạm.
"Bao nhiêu?" - Tên tu sĩ suýt nữa lảo đảo từ trên ghế ngã xuống.
"Ba ngàn khối" – Bộ dáng hắn kiểu ngươi thích mua thì mua, không thích mua thì thôi.
"Một ngàn!" - Tên tu sĩ cắn chặt răng.
"Ba ngàn"
"Một ngàn rưỡi!"
"Ba ngàn"
"Hai ngàn"
"Thành giao" - Tên du tu lười biếng mà nói ra hai chữ này.
Tên tu sĩ kia lại không còn bộ dáng như lúc trước, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn về phía tên du tu: "Chết đòi tiền, đừng làm cho ta biết ngươi là ai!"
Tên du tu khắc nghiệt mà xốc xốc mồm mép: "Ngươi yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu".
Nói xong, hắn cúi đầu, ý bảo thủ hạ thay đổi người.
Mắt thấy đám du tu đeo mặt nạ đen mở ra cửa nhà giam, trong đầu Vu Hàm Yên trống rỗng, đôi tay nàng gắt gao mà nắm thành nắm đấm.
Tang Tử nhìn Vu Hàm Yên một cái, hít sâu một hơi, đứng ở trước mặt Vu Hàm Yên: "Để ta thế nàng đi".
Tên du tu nhăn chặt lông mày, hướng thủ hạ đưa mắt ra hiệu.
Tên thủ hạ liền vòng qua Tang Tử, duỗi tay bắt được cổ áo của Vu Hàm Yên.
Tang Tử duỗi tay, sấn tên du tu không có phòng bị, gắt gao mà cầm tay của hắn, ngay sau đó chân trái đá vào đầu gối của hắn, khiến cho hắn quỳ xuống.
Tiếp theo, eo của Tang Tử phát lực, đôi tay dùng sức, đem tên du tu ném ra nhà giam.
"Hoắc!" – Đám tu sĩ đang xem lập tức ồn ào lên.
"Thể tu!"
"Nhỏ như vậy mà là thể tu rồi!"
"Xem bộ dáng này, ít nhất cũng phải luyện tới tầng hai, tầng ba rồi!"
Hai mắt của tên tu sĩ có mắt đào hoa tỏa ánh sáng mà nhìn thẳng Tang Tử: "Có chút ý tứ".
Tang Tử nhìn tên tu sĩ, lại lần nữa lặp lại: "Ta thế nàng, ngươi không phải muốn xem Thái Dương Chân Hỏa sao? Ta cũng có".
Vu Hàm Yên đột nhiên đứng lên, duỗi tay nắm lấy tay Tang Tử: "Ai muốn ngươi thế!"
"Đừng nháo" - Tang Tử nhìn Vu Hàm Yên: "Ta đã luyện thể đến tầng thứ hai, cùng yêu thú song đuôi đánh nhau, ta chưa chắc sẽ thua".
"Ai cùng ngươi náo loạn! Ta có kiếm pháp, ai nói ta đánh không lại con yêu thú kia!"
"Tấm tắc, thật là cảm động" - Tên du tu khoanh hai tay: "Bất quá để ta hảo tâm nhắc nhở các vị vài câu, nơi này, là địa bàn của ta.
Nơi này, ta định đoạt".
Tên nam tu lười biếng mà liếc tên du tu đó một cái: "Uy, chết đòi tiền, ta muốn thay đổi người, đổi đứa lùn kia".
Tên du tu nhìn tiểu chú lùn Tang Tử, ngay sau đó dời đi ánh mắt: "Không cho đổi".
"Ta thêm tiền!"
"Thêm tiền cũng không cho đổi!"
Tên tu sĩ táo bạo mà đứng lên: "Chết đòi tiền, ngươi cố ý cùng ta đối lập đúng không? Một vạn thượng phẩm linh thạch, đổi đứa lùn kia!"
Các tu sĩ đang xem không tự chủ được mà kinh hô lên.
Một vạn khối thượng phẩm linh thạch, kia cũng không phải là số lượng nhỏ!
Không chút khách khí mà nói, một vạn khối thượng phẩm linh thạch, đủ để thỏa mãn mọi người trong một cái gia tộc trung cấp chi tiêu trong mười năm.
Đáng tiếc, tên du tu như cũ không dao động, hắn thậm chí không kiên nhẫn mà nhấp khẩn miệng: "Ta nói không đổi!"
Tên tu sĩ nheo lại đôi mắt đào hoa của mình, trên dưới đánh giá tên du tu một phen: "Chết đòi tiền, đây không giống phong cách của ngươi.
Một vạn khối thượng phẩm linh thạch vậy mà không cần, ngươi muốn lưu trữ đứa nhỏ kia làm cái gì?"
"Lưu trữ để nuôi lớn làm ấm ổ chăn, ngươi quản được sao?" - Tên du tu khắc nghiệt mà gợi lên khóe môi.
Bệnh tâm thần!
Sở thích luyến đồng!
Đồ biến thái!
Tang Tử tức giận mà trợn trắng mắt.
Tên tu sĩ nghe tên du tu nói xong thì ôm bụng cười: "Ha ha ha ha, ai nha, không được, cười đến ta đau bụng rồi".
"Chết đòi tiền không yêu tiền, cư nhiên coi trọng.
.
" - Tên tu sĩ cúi đầu nhìn Tang Tử một cái, nhịn không được mà lại ha ha ha: "Cư nhiên coi trọng một cái đứa lùn, ai nha, cười chết ta!"
Bên trong thức hải của Tang Tử, thanh âm của Duệ lại vang lên: "Này đứa nhỏ, phụ thân con đã chạy tới đảo Hắc Vân rồi, họ đang tìm tòi ở gần khu hải vực".
Tang Tử hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem tâm thần chìm vào thức hải bên trong: "Đại Tư Tế, bọn họ có nói còn cần bao lâu không?"
"Ta đi hỏi một chút" - Duệ nói xong câu đó xong thì thân ảnh liền biến mất không thấy.
Tang Tử đợi trong chốc lát sau, Duệ mới lại lần nữa hiện ra thân hình: "Đại khái còn cần ba mươi phút nữa".
Tang Tử cúi đầu suy tư trong chốc lát: "Con biết rồi, cảm ơn Đại Tư Tế".
Chờ Tang Tử từ thức hải ra tới, nàng mới phát hiện, tên tu sĩ kia không biết cùng tên du tu đó đạt thành cái hiệp nghị gì, hắn cư nhiên thỏa hiệp.
"Được rồi, không đổi thì không đổi, bản công tử coi như đỡ tốn một vạn khối linh thạch" - Tên tu sĩ có chút mất hứng mà ngồi trở lại ghế.
Tên du tu đeo mặt nạ vàng vỗ vỗ tay.
Tên du tu đeo mặt nạ đen kia lại mang theo hai tên du tu khác cùng nhau lại lần nữa mở ra nhà giam.
Lúc này đây, tên du tu bị Tang Tử ném ra nhà giam cẩn thận mà trước làm cho hai người kia bắt được Tang Tử, lúc sau, hắn mới hướng Vu Hàm Yên đi qua.
Vu Hàm Yên nỗ lực mà thẳng thắn eo lưng: "Ta tự mình đi".
Tên du tu nghiêng đi thân mình, duỗi thẳng cánh tay phải, đầu ngón tay chỉ ra ngoài cửa, làm Vu Hàm Yên chính mình đi ra ngoài.
Vu Hàm Yên hít sâu một hơi, bước chân có chút trầm trọng mà đi qua.
Lúc đi ngang qua Tang Tử, Vu Hàm Yên đối với nàng cắn cắn môi dưới: "Chờ phụ thân xuất quan, ngươi liền nói với hắn, ta bị cha kế của ta cứu đi, đã trở về Hình gia rồi, để hắn không cần lo lắng cho ta".
Tang Tử cúi đầu, không có xem Vu Hàm Yên, cũng không có hé răng.
Vu Hàm Yên có chút thất vọng, nàng cắn chặt môi dưới, từng bước một mà dịch tới cửa nhà giam.
Tên du tu vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tang Tử, thấy Tang Tử như cũ vẫn là bộ dáng thành thật, hắn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn xoay người, chuẩn bị đem Vu Hàm Yên mang ra nhà giam.
Lúc này, Tang Tử đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trên người nàng đột nhiên nổi lên một tầng ngọn lửa màu đỏ hơi mỏng.
Một tầng ngọn lửa phi thường ít ỏi, giống như gió thổi qua liền phải tắt.
Nhưng mà ngọn lửa này làm hai tên đang giữ lấy Tang Tử đau hô một tiếng, sau đó buông lỏng tay ra.
Trong lòng tên du tu cảm thấy không ổn, lập tức liền xoay người ngăn lại Tang Tử.
Tang Tử cũng đã linh hoạt mà khom người, từ lỗ hổng của phần eo tên du tu và nhà giam mà chui đi ra ngoài.
Sau khi nhảy ra nhà giam, Tang Tử xoay người đẩy Vu Hàm Yên trở về nhà giam, thuận thế treo lên khóa hàn thiết trên cửa.
"Tang Tử!" - Vu Hàm Yên kêu sợ hãi lên.
Tang Tử xoay người nhìn Vu Hàm Yên một cái: "Chính ngươi nói cho phụ thân đi!"
Nói xong, Tang Tử thả người nhảy xuống, nhảy tới đấu thú đài.
Yêu thú song đuôi ở trên đài, nó nâng lên nửa người trên, thị uy mà hướng Tang Tử phun ra cái lưỡi.
"Ai nha!" – Tên tu sĩ nhìn thấy vậy nở nụ cười: "Chết đòi tiền, tiểu tức phụ của ngươi là tự mình nhảy xuống! Cái này tốt, bản công tử đỡ tốn một vạn khối linh thạch".
Tên du tu nhìn Tang Tử, nhăn lại lông mày.
Sau một lúc lâu, hắn mới không kiên nhẫn mà bĩu môi, khắc nghiệt mà nói: "Sách, đồ nhãi ranh không biết điều!"
Nhãi ranh - Tang Tử, lúc này đang hơi hơi hạ thấp thân mình, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm con yêu thú kia.
Yêu thú song đuôi có một cái đầu rất giống đầu rắn, từ phần đầu đi xuống, đại khái là ở phần cổ, có hai mảnh giống màng xương của cánh dơi mở ra, đang không ngừng khép mở.
Từ màng xương xuống một chút nữa, là thân mình có phẩm chất giống phần đầu.
Đại khái trên thân thể của nó, có một phần mà thân thể nó nứt thành hai nửa, hình thành hai cái đuôi rắn thật dài thô thô mà che kín tinh mịn vảy.
Hai cái đuôi nhọn nhọn, giống đuôi của bò cạp, dài ra rồi cong lên, mũi đuôi có ánh ánh huỳnh quang màu lam, nơi đó là nơi độc nhất của con yêu thú này.
Tang Tử không nháy mắt mà nhìn chằm chằm con yêu thú, trong lòng nghĩ về miêu tả của yêu thú song đuôi trong cuốn《Tranh về yêu thú Luyện Khí kỳ》.
Cổ có cánh da, đuôi có độc châm, nhược điểm là ở vị trí thứ chín khớp xương ở giữa cánh da.
"Hắc, ta nói, các ngươi đang xem đối tượng à? Còn có đánh nữa hay không?" - Tên tu sĩ không kiên nhẫn gấp lại quạt xếp trong tay, ở lòng bàn tay gõ gõ.
Tang Tử ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Con yêu thú vẫn luôn nhìn chằm chằm Tang Tử nhân cơ hội mà co rút lại tế lân ở dưới bụng, nó nhanh chóng bơi về phía Tang Tử.
.