Màn đêm buông xuống, đèn nến trong Kỳ Vương phủ được đốt lên, cả phủ đệ đèn đuốc sáng trưng.
Giang Nguyễn cùng Li phi nương nương ngồi ở ngoài sảnh, bốn phía có mười mấy người mặc thanh y cầm kiếm đứng cạnh, toàn sảnh lặng như tờ, ngay cả Hoa Diễm ngày thường ồn ào như anh vũ cũng nghiêm mặt.
Ngồi thật lâu nhưng trong cung vẫn chưa có tin tức truyền ra, tâm tình Giang Nguyễn vẫn luôn treo lơ lửng trên không, đôi tay đặt trên đầu gối nắm càng lúc càng chặt, Li phi nương nương nhận thấy được sự bất an của nàng, vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm."
Li phi nương nương vừa dứt lời thì Yến Côn chạy như bay vào, trên mặt khó giấu được vẻ vui mừng, hắn quỳ xuống trước mặt Giang Nguyễn cùng Li phi nương nương, giọng nói kích động: "Nương nương, phu nhân, thành công, thành công..."
"Không sao, không sao, không bị thương." Yến Côn vội vàng nâng Giang Nguyễn lên..
Li phi nghe vậy, ngươi lập tức xụi lơ ngã trên ghế.
"Mẫu phi, người làm sao vậy?" Giang Nguyễn đỡ lấy thân thể bà: "Hoa thần y, ngươi mau lại đây xem Mẫu phi đi."
Hoa Diễm bước tới, bắt mạch cho Li phi, mạch tượng có hơi suy yếu, hắn xua tay: "Không sao, chỉ là... Chỉ là có chút mệt mỏi thôi..."
"Ta đưa Mẫu phi về phòng nghỉ ngơi." Thân thể Li phi chỉ mới vừa được chăm sóc tốt lên, mấy ngày nay tinh thần căng thẳng, lúc này hẳn là không chống đỡ nổi nữa.
Giang Nguyễn đưa Li phi về phòng, sau khi thấy bà đã ngủ thì mới về phòng.
Yến Côn đứng chờ bên ngoài, đưa nàng trở về: "Mấy ngày tới trong cung hẳn sẽ rất loạn, sợ là chủ tử không thể hồi phủ được, chủ tử nói phu nhân phải nghỉ ngơi đầy đủ, dùng bữa đúng giờ, chớ có nhọc lòng quá mức, chờ chuyện trong cung ổn thoả, ngài ấy sẽ đón ngài cùng Li phi...Thái Hậu nương nương vào cung."
Giang Nguyễn thầm thở dài một hơi, có hỉ có ưu, hỉ là vì tâm nguyện bao nhiêu năm của hắn cuối cùng cũng đạt được, ưu là...ưu là cái gì, nàng cũng không nói rõ, chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp vô cùng.
Sau khi Giang Nguyễn quay về phòng, Yến Côn lập tức lui xuống, Li Nhi bưng nước vào cho nàng rửa mặt, cô nàng thấy Giang Nguyễn có vẻ như có tâm sự, liền hỏi: "Tiểu thư, người không vui sao?"
"Vậy sao tiểu thư lại không cười? Công tử chúng ta làm Hoàng Thượng, sau này sẽ không có ai dám khi dễ chúng ta." Khuôn mặt nhỏ nhắn kia cười tủm tỉm.
Giang Nguyễn không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng, mới vừa rồi còn khen cô nàng trưởng thành, nháy mắt một cái đã khôi phục như bình thường.
Nhưng có một số việc nàng vẫn phải dặn dò cô nàng: "Li Nhi, sau này khi vào cung, ngươi không được giống như bây giờ, mắt nhìn nhất định phải xa, nói chuyện cũng phải cẩn thận, làm việc cũng cẩn thận, đã biết chưa?"
Li Nhi bĩu môi: "Nói thế thì không bằng ở ngoài cung cho rồi, em lâu lắm rồi không được ăn bánh dày của A Lục."
Giang Nguyễn véo mũi cô nàng: "Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với ta."
Sau khi Li Nhi đi khỏi, Giang Nguyễn nằm lên giường, nàng không buồn ngủ, bóng đêm bên ngoài ngày càng tối, không có lấy một âm thanh, ánh lửa của ngọn nến cũng ngày càng mờ, Yến Côn đã nói, có lẽ mấy ngày tới hắn sẽ không thể hồi phủ được, nhưng mà hắn không ở bên cạnh, nàng không sao yên giấc được.
Không biết qua bao lâu, Giang Nguyễn mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa, nàng ngủ không sâu, trong lòng cả kinh, mở mắt ngay lập tức.
Ngọn nến còn một nửa, ánh sáng mờ nhạt, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, người tới mang theo gió lạnh đầu đông.
Hình bóng quen thuộc, Giang Nguyễn thở dài nhẹ nhõm.
Kỳ Diệp xoay người, nhìn con ngươi trong trẻo của người trên giường, biểu tình lạnh nhạt dần mềm mại: "Đánh thức nàng rồi."
Giang Nguyễn vẫn duy trì tư thế nằm ở đó, đôi mắt gắt gao đuổi theo hắn, chậm rãi lắc đầu.
Kỳ Diệp chưa tiến lên vội, sau khi cởi bỏ áo ngoài xong hắn còn đứng ở đó một lúc lâu, sau khi khí lạnh trên người tan hết hắn mới đi tới mép giường, duỗi tay muốn sờ mặt nàng, nghĩ nghĩ rồi lại duỗi xuống cách chăn xoa bụng nàng.
Khi hắn định rời tay đi, Giang Nguyễn bắt lấy tay hắn, dựa theo đó mà ngồi dậy, nàng muốn chạm vào hắn, Kỳ Diệp lại nghiêng người tránh đi, lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói: "Bẩn."
"Bệ Hạ, nước ấm xong rồi ạ." Ngoài cửa vang lên giọng nói xa lạ.
"Đưa vào đây đi." Kỳ Diệp đắp chăn lại cho Giang Nguyễn, sau đó buông màn trướng xuống.
Cửa phòng được mở ra, Giang Nguyễn nhìn thấy mấy thái giám bưng thùng nước vào: "Bệ Hạ, nước xong rồi ăn, ngài có cần nô tài hầu hạ ngài tắm gội không ạ?"
"Không cần, các ngươi ra ngoài hết đi." Kỳ Diệp xua tay, mấy thái giám cung kính lùi ra ngoài.
Kỳ Diệp cởi y phục, bước vào thau tắm, ngâm mình trong nước ấm, thân thể cứng đơ của hắn được giảm bớt.
Đôi tay mềm mại xoa đầu vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, Kỳ Diệp dựa vào thau, nhắm mắt lại, hắn nắm lấy tay nàng vuốt ve: "Trong phòng lạnh, lên giường đi, ta tắm chút là xong."
Giang Nguyễn cười khẽ: "Thân thể không tốt đã là chuyện của mấy tháng trước rồi, chàng cứ lấy ra để nói."
Khóe miệng Kỳ Diệp cong lên, mở to mắt nhìn nàng: "Mang thai tất nhiên là vất vả."
"Hài tử đã sắp sáu tháng rồi, rất ổn định, có Hoa thần y ở đây, sao ta có thể không tốt cho được." Giang Nguyễn cầm lấy khăn giúp hắn lau người.
Khói nóng bốc lên mờ mịt, Kỳ Diện nhìn nàng, lưu luyến không muốn rời.
"Yến Côn nói chàng rất bận, sẽ không thể hồi phủ, sao muộn thế này rồi chàng lại về?" Giang Nguyễn cẩn thận lau cánh tay cho hắn.
"Nhiều chuyện không phải ngày một ngày hai là có thể xử lý được, ta sợ nàng không thấy ta thì ngủ không an giấc." Kỳ Diệp nắm lấy tay nàng: "Được rồi, nàng ngồi sang một bên đi, ta tự tắm."
"Ta có thể..." Giang Nguyễn không đồng ý.
Kỳ Diệp thở dài: "A Nguyễn, chúng ta lâu rồi không...Ta là nam nhân bình thường..." Hôm nay hắn không hề có tâm tư về chuyện này nhưng mà tay nàng đặt trên người hắn, khiến hắn cảm thấy rạo rực, hắn muốn ôm nàng, muốn hung hăng có được nàng.
Giang Nguyễn như bị hơi nước làm cho nóng bừng, nàng thu tay lại ngay lập tức, mặt đỏ tai hồng.
Kỳ Diệp nhanh chóng rửa sạch thân thể, mặc lại áo trong, Giang Nguyễn vẫn không đành lòng, cầm lấy khăn giúp hắn lau tóc.
Nàng mới lau được vài cái, Kỳ Diệp đã ngăn nàng lại, bế ngang đặt nàng lại lên giường: "Trời sắp sáng rồi, nàng bồi ta ngủ một lát, chốc nữa ta còn phải về lại trong cung."
"Không lau khô tóc thì sẽ bị đau đầu, chàng ngủ đi, ta giúp chàng lau." Giang Nguyễn lại cầm khăn lên.
Nàng giơ tay giúp hắn lau tóc, áo trong tuột ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, bởi vì mang thai cho nên thân thể nàng đầy đặn hơn so với trước.
Mắt Kỳ Diệp tối lại, hắn muốn rời mắt đi nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà tiến tới chiếc cổ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cọ.
Giang Nguyễn không đẩy hắn ra, tùy ý hắn hôn, động tác trên tay không ngừng, Kỳ Diệp kéo nàng lại gần, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Giang Nguyễn bị hắn làm cho nhũn cả người, có chút ngạt thở, chiếc khăn trong tay rơi xuống đất, nàng vòng tay qua cổ ôm lấy hắn.
Kỳ Diệp cởϊ áσ trong của nàng ra, cẩn thận đặt nàng nằm lại trên giường, hắn nghiêng thân nhẹ nhàng gặm cắn hôn môi nàng.
Giang Nguyễn trước khi mất đi lý trí đẩy hắn ra, thở hổn hển nói bên tai hắn: "Trời sắp sáng rồi, chàng cần nghỉ ngơi."
Kỳ Diệp đã có phản ứng, hôn dọc theo cổ nàng đi xuống, giọng nói mơ hồ: "Đây chính là nghỉ ngơi, ta hỏi Hoa Diễm rồi, tháng này chỉ cần cẩn thận một chút là có thể làm, ta sẽ nhẹ nhàng."
Trong lòng Giang Nguyễn thương tiếc hắn, nàng muốn để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng mà hắn lúc này như vậy, nàng lại không đành lòng cự tuyệt hắn, đành thuận theo.
Môi hắn chạm vào da thịt nàng, bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng khiến nàng run lên, Giang Nguyễn cảm thấy cả người nóng bừng, có chút lâng lâng, tóc hắn chưa khô quét qua da thịt nàng làm nàng ngứa ngáy, Giang Nguyễn không nhịn được gọi một tiếng: "Tướng công..."
Kỳ Diệp cẩn thận cúi người ngậm lấy môi nàng, cảm thụ sự suиɠ sướиɠ.
Sau một trận cá nước thân mật, Kỳ Diệp đổ mồ hôi đầm đìa, mọi mệt mỏi ban ngày dường như được giải toả, cơ thể thả lỏng.
Kỳ Diệp xuống giường, mở cửa phòng, tiểu thái giám bên ngoài lập tức xách nước ấm lại, Kỳ Diệp ngẩn ra, Thôi Thuyền tiến lên: "Bệ Hạ tắm gội thôi, trời sắp sáng rồi, nên tiến cung."
Yến Côn đứng một bên nhìn tặc lưỡi, so với mấy người thô kệch bọn họ thì mấy tên thái giám này cáo già hơn nhiều, hơn phân nửa là nửa đêm tới ngồi chân tường phòng Hoàng Thượng, cho nên bóp thời gian đun nước, bội phục bội phục.
Kỳ Diệp lau người cho Giang Nguyễn, đắt lại chăn cẩn thận cho nàng, vừa mặc y phục vừa nói: "Lễ Bộ đã định ngày rồi, ba ngày sau là đại điển đăng cơ, ngày ấy ta sẽ lập hậu ngay, nàng chuẩn bị tâm lý một chút."
Lập hậu? Giang Nguyễn giật mình, đầu óc xoay vòng, có chút do dự nói: "Ta...Thân phận của thần thiếp...Sợ là sẽ khiến quần thần bất mãn, tướng công...Bệ Hạ mới đăng cơ, căn cơ chưa sâu, lúc này lập hậu sợ rằng không ổn, vẫn là..."
Kỳ Diệp quay người lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng: "Nàng nói gì, nói lại từng câu từng chữ cho ta nghe một lần nữa?"
Giang Nguyễn thấy hắn tức giận, không biết câu nào chọc phải hắn, chớp chớp mắt: "...Hình như hài tử đá ta..."
"Hử?" Kỳ Diệp vui vẻ ra mặt, bước nhanh đi lên, cúi đầu dán vào bụng nàng, khoảng thời gian trước, Giang Nguyễn nói với hắn là hài tử đang động, nhưng mà khi hắn đụng vào bụng nàng thì lại chưa từng cảm nhận được.
"Đồ ngốc." Giang Hãn cong môi cười tươi như hoa, vỗ đầu hắn: "Cách một lớp chăn thì cảm nhận được gì." Nói xong cầm lấy tay hắn đặt lên bụng nàng.
Vật nhỏ này hôm nay phá lệ hoạt bát, đá bùm bùm mấy cái không ngừng, trên mặt Kỳ Diệp lộ rõ biểu tình không thể tin được, hài tử của hắn, da thịt Giang Nguyễn phình lên, bàn chân nhỏ kia đá toán loạn khắp nơi.
Kỳ Diệp lưu luyến không muốn rời khỏi bụng Giang Nguyễn, hắn cứ sờ mãi cho đến khi Thôi Thuyền ở bên ngoài nói vào: "Bệ Hạ, không còn sớm nữa, nên hồi cung ạ."
Kỳ Diệp đứng dậy, theo bản năng muốn cúi xuống hôn lên môi nàng, khi vừa chạm vào Giang Nguyễn chợt hắn nhớ ra gì đó, hắn ngừng lại ngay, biểu tình đột nhiên lạnh nhạt, nhìn nàng một cái : "Ta đang tức giận." Sau đó chỉnh lại góc chăn cho nàng, xoay người đi ra ngoài.
Giang Nguyễn nằm đó trong lòng hoảng hốt.
_______
Editor: Tui đi ăn cưới cho nên là up sớm không về lại quên hi, à đúng rồi, chương sau rất dài cho nên tôi sẽ có tý thay đổi cách up nhưng mọi người đừng lo nha😘