Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 25




Hoa Diễm đổi một cái ghế khác, tiếp tục ngồi ăn cơm, thời gian qua ăn cơm cùng bọn người Kỳ Diệp, hắn sắp bị nghẹn khuất mà chết rồi, đường đường là một thần y, sao có thể ăn mấy món vớ vẩn không đâu được.

Đám người Giang Nguyễn cũng đã ăn kha khá rồi, cho nên cả bàn ăn này hầu như chỉ có một mình Hoa Diễm nhồi vào bụng, ăn không thì không nói làm gì, đằng này cứ thích vừa ăn vừa hàm hồ nói chuyện: “Tam gia, ta nghe nói lúc trước khi ta cùng Yến Côn chưa tìm đến thì ngươi bày sạp đoán chữ cho người ta trước cửa hàng hả?”

Kỳ Diệp nhận ly nước ô mai Giang Nguyễn đưa qua uống một ngụm, không trả lời hắn.

Hoa Diễm sớm đã quen chuyện hắn lãnh đạm với mình, không thèm để ý mà ngước đầu khỏi chén cơm, vui cười: “Nè, Tam gia, ngươi cũng bói cho ta một quẻ đi?”


Yến Côn đang định mắng hắn, Kỳ Diệp lại nhàn nhạt tiếp một câu: “Được.”

Hoa Diễm đơ một lúc rồi mới lộ vẻ mặt kinh ngạc, đây chính là đại sự trăm năm khó gặp, lúc trước khi hắn biết Kỳ Diệp tinh thông thuật chu dịch bát quái, hắn đã nhiều lần thỉnh cầu hắn giúp mình bói một quẻ, nhưng Kỳ Diệp chưa bao giờ đáp ứng, thế mà hôm nay lại đồng ý, nghĩ tới thân phận của Kỳ Diệp, hắn cảm thấy mình như đang bay lên, cơm cũng không thèm ăn nữa, túm Yến Côn kéo ra, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Diệp: “Nào, Tam gia, làm thế nào để bói?”

Kỳ Diệp không nhanh không châm xoa xoa ly nước ô mai xuống: “Ngươi chỉ cần nói một từ trong lòng ngươi đang nghĩ đến là có thể bói.”

“Một từ đang nghĩ trong lòng?” Hoa Diễm nói thầm: “Hiện giờ ta có nghĩ gì đâu? Ta chỉ nghĩ đến ăn...” Hoa Diễm vỗ đùi: “Đúng rồi, chính là ‘ăn’, Tam gia , ‘ăn’, từ ‘ăn’ trong ăn cơm.”


Yến Côn không nhịn được trợn trắng mắt.

“Từ ‘ăn’ ---.” Ngón tay Kỳ Diệp nhẹ nhàng gõ vách ly rũ mắt suy tư.

“Thế nào, sau này ta có được đại phú đại quý hay một bước lên mây không?” Ánh mắt Hoa Diễm sáng quắc, mang theo mong đợi nhìn Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp đặt ly trong tay xuống, ngón tay gõ mặt bàn: “Từ này rất tốt.”

“Tốt chỗ nào?” Hoa Diễm gấp gáp chờ không nổi hỏi.

“Cổ ngữ có câu, có thể ăn là phúc, từ này có một bộ ‘khẩu’, hàm chứa cả đất cả trời, chứa cả luân chuyển càn khôn, rất được việc.”

Hoa Diễm nâng má, có chút mê mang: “Nghe hình như rất tốt, nhưng có hơi khó hiểu.”

Cả đám người Giang Nguyễn đều nhìn Kỳ Diệp, ngày thường Kỳ Diệp đoán chữ đều yêu cầu người kia phải viết chữ ra giấy, hắn sẽ dựa theo nét chữ cùng ý chữ mà bói, hôm nay lại chỉ yêu cầu đơn giản như này, chắc là trước đây hắn từng nhìn thấy chữ của Hoa Diễm rồi, cho nên không cần Hoa Diễm phải viết nữa.


“Nói đơn giản thì là trong thời gian sắp tới ngươi sẽ bắt được chút tiền tài.”

Đôi mắt Hoa Diễm sáng trưng: “Thật sao? Bắt được tiền? Làm thế nào để bắt? Bắt ở đâu?”

“Quẻ này bói được rằng, ngày mai qua giờ Thìn, bên dưới gốc cây liễu thứ ba bên đường nam cầu Vân Kiều.”

Kỳ Diệp nói rất có đạo lý, mấy người Giang Nguyễn sững sờ, chẳng lẽ Hoa Diễm thật sự có thể nhặt được tiền?

Yến Côn không nhịn được hỏi: “Chủ tử, hắn ta mà cũng có thể nhặt được tiền?”

Hoa Diễm trừng hắn: “Vì sao không thể?”

“Đúng vậy, vì sao không thể?” Kỳ Diệp đứng lên, nhàn nhạt nói: “Yến Côn, ngày mai ngươi đưa Hoa thần y đến gốc cây liễu thứ ba đường nam cầu Tân Kiều bày sạp hành y cứu người, đến tìm thần y xem bệnh chỉ cần một lượng bạc, ai tới cũng không từ chối, bạc thu được về nhà giao cho A Nguyễn, ngày mai mua thêm chút đồ ăn.” Nói xong phất tay áo rời đi.
Khuôn mặt đang tươi cười của Hoa Diễm cứng đơ lại, trợn mắt há hốc mồm không nói được gì.

Giang Nguyễn, “......”

Dung Hoàn, “......”

Yến Côn: “......” Chủ tử nhà hắn dù có nói hươu nói vượn thì vẫn có thể trưng ra bộ mặt vô cảm như thế, chỉ trách hắn nông cạn, còn thật sự cho rằng lang băm có thể phát tài.

Li Nhi sửng sốt, sau đó vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tiểu thư, ngày mai ta có thể đến Phó Dương Trai mua điểm tâm rồi đúng không? Điểm tâm của cửa hàng đó đặc biệt ngon, nhưng mà có hơi đắt, ngày thường ta không dám ăn đâu, nay Hoa thần y ra ngoài hành nghề y, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền, ta có thể đi mua điểm tâm ăn rồi sao?”

Yến Côn phản ứng lại đầu tiên, không nhịn được cười lên, vỗ vỗ Li Nhi: “Mua, ngày mai ngươi muốn ăn cái gì Yến đại ca sẽ mua hết cho ngươi.”
Hoa Diễm đứng đó nửa ngày trời tinh thần vẫn không khôi phục lại được, hắn đường đường là một thần y, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?

*

Có lẽ là do thi châm nhiều ngày nên thân thể Kỳ Diệp đã thích ứng được, phản ứng sau thi châm không còn mãnh liệt như mấy ngày được nữa, tuy là thân thể vẫn còn chút suy yếu, nhưng không còn nôn mửa, mấy ngày nay ăn uống cũng tốt hơn, vì ăn uống tốt hơn nên sắc mặt cũng khá lên, không nhợt nhạt nữa.

Giang Nguyễn nhìn thân thể hắn dần dần tốt lên, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Sau bữa tối, Yến Côn vào đưa thuốc cho Kỳ Diệp, thuận tiện đưa số bạc Hoa Diễm xem bệnh kiếm được cho Giang Nguyễn, từ ngày Hoa Diễm mở sạp xem bệnh cho người ở cầu Tân Kiều, số bạc trong nhà cũng dần tăng, tuy hắn không đáng tin lắm nhưng y thuật đúng là rất giỏi, mặc dù lần này lấy bạc nhưng tình hình vẫn giống khi trước ở miếu Thành Hoàng, có rất nhiều người xếp hàng chờ hắn xem bệnh cho.
Yến Côn đưa thuốc cho Kỳ Diệp, Kỳ Diệp không nhận chỉ nhàn nhạt nói: “Đặt ở trên bàn đi, chút nữa ta sẽ uống.”

Yến Côn nhíu mày, đứng không nhúc nhích.

Lúc trước Kỳ Diệp kháng cự chuyện uống thuốc sau đó thấy không kháng cự được thì chuyển thành trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian uống thuốc, nếu mà mặc kệ hắn thì hắn sẽ để chén thuốc đó đến khi nguội lạnh thì thôi, có người hỏi đến thì hắn nói ‘quên’.

Hắn giống như một hài tử to xác, biết thuốc đắng dã tật, thuốc đã đến bến miệng nhưng lại không chịu nuốt xuống, sau một hai lần như vậy, Giang Nguyễn không dám để hắn tự mình uống thuốc nữa, cứ mỗi lần tới thời gian uống thuốc, nàng sẽ canh ở bên cạnh hắn.

Lần này cũng thế, thấy hắn bảo vậy Giang Nguyễn đi lên nhận chén thuốc trong tay Yến Côn thử nhiệt độ, thấy có hơi nóng, vì vậy nói: “Cứ để một lúc đi.” Sau đó đặt chén thuốc xuống bàn nhỏ, xoay người ra khỏi phòng.
Khoảng thời gian này, ngày nào Yến Côn cũng có rất nhiều việc nói với Kỳ Diệp, dù Kỳ Diệp chưa từng nói nàng không thể nghe, nhưng Giang Nguyễn biết Kỳ Diệp có nhiều việc chưa nói rõ với nàng, có lẽ là do thời cơ chưa đến, có lẽ là do có nhiều bất tiện, nhưng đến lúc cần nói hắn sẽ nói cho nàng, cho nên với những việc này, Giang Nguyễn có thể hiểu được, mỗi lần thấy Yến Côn muốn nói lại thôi, nàng sẽ tự rời khỏi để hai người họ nói chuyện.

Yến Côn thấp giọng nói: “Chủ tử, thuộc hạ đã liên lạc được với Nhị gia, nơi ở Nhị gia đã an bài thỏa đáng, Nhị gia hỏi chủ tử có muốn đổi không, ngài ấy sợ nơi này không an toàn, còn có ngài ấy hỏi ngài có cần phái mấy thị vệ đến bảo vệ ngài không?”

“Không cần.” Kỳ Diệp lắc đầu: “Nơi này tạm thời vẫn tương đối an toàn, nhiều người quá ngược lại không tốt, còn có, phía Hoa Diễm thế nào rồi?”
“Cũng được, Tình Tư cô nương ở Bách Hoa Lâu kia đã 5 ngày rồi không gặp khách, tối qua thuộc hạ có đến đó nhìn thử, nàng ta tiều tụy nằm trên giường, thuốc của Hoa Diễm hẳn là đã có tác dụng rồi, thuốc của lang băm vẫn có thể tin.”

Kỳ Diệp gật đầu: “Ngươi an bài đi, trong vòng ba ngày, nhất định phải khiến hắn tới tìm Hoa Diễm.”

Yến Côn gật đầu: “Chủ tử yên tâm, ta biết phải làm gì.” Thanh danh bên ngoài của Hoa Diễm hiện giờ khá lớn, nếu hắn muốn tìm đại phu, nhất định sẽ tìm Hoa Diễm.

“Đúng rồi, chủ tử, Định Quốc Công phủ người tính như nào?”

Kỳ Diệp nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối: “Đã được gần một tháng rồi.”

“Cái gì?” Yến Côn có chút không rõ.

“Diệp Chu Dật bị cấm túc đã gần một tháng, tính ngày ra thì hắn cũng nên được thả rồi.”
*

Sau khi Yến Côn rời khỏi, Giang Nguyễn đi vào, phía sau Dung Hoàn giúp nàng bưng mấy xô nước nóng vào, sau đó đóng cửa ra ngoài.

Giang Nguyễn đi đến mép giường nhìn chén thuốc trên bàn nhỏ, quả nhiên vẫn chưa uống, Giang Nguyễn bưng lên đặt vào trong tay hắn: “Độ ấm vừa phải, chàng uống đi.”

Kỳ Diệp nhận lấy chén thuốc, suy tư nói: “Nàng muốn tắm sao?”

Giang Nguyễn vừa cởi y phục vừa nói: “Ừ.” Mới đầu khi Giang Nguyễn tắm thì sẽ tránh Kỳ Diệp, lúc hắn không ở đây thì mới tắm, sau này khi hai người chung chăn chung gối lâu rồi thì lại quen, huống chi mắt hắn lại không nhìn thấy, cho nên Giang Nguyễn không để ý nữa, tùy tiện tắm rửa khi hắn ở đây.

Tiếng vải ma sát vào nhau vang lên, Kỳ Diệp bưng chén thuốc, uống từng ngụm nhỏ, vị thuốc vẫn đắng chát như cũ nhưng tâm tư của hắn không đặt ở thuốc, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thuốc này cũng không đắng đến vậy.
Giang Nguyễn đặt y phục trên giá, quay đầu nhìn Kỳ Diệp, thấy hắn ngồi ở trên giường, bưng chén thuốc an tĩnh uống, không khỏi buồn cười, khó có được hôm nào ngoan ngoãn nghe lời như hôm nay.

Giang Nguyễn đi lại, lấy nước cho hắn, chờ hắn uống hết thuốc thì đưa nước cho hắn, rồi cầm khăn tay giúp hắn lau miệng.

Trên người nàng chỉ mặc trung y, thân thể trước mặt, mùi hương quen thuộc tràn vào trong mũi hắn, hơn một tháng nay, hai người họ hàng đêm chung chăn chung gối, nhuyễn ngọc trong ngực, hắn là một nam nhân bình thường, sao lại không động tâm tư, chỉ là thời gian qua thân thể quá mức suy yếu, không có tinh thần cũng chẳng có sức lực để làm những việc này, nhưng mà mấy ngày nay thân thể ngày một tốt hơn, hắn có chút không khắc chế được.

Giang Nguyễn thu khăn tay lại xoay người, lại bị người kia bắt lấy tay, thanh âm nghẹn ngào: “A Nguyễn...”
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình😘