Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 17




Từ phủ Lộ Quốc Công đi ra, một trận gió nhẹ nhàng thổi đến, ra khỏi Giang Nguyễn mới nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hồi lạnh, lạnh đến thấm cả vào xương cốt.

Nếu hôm nay Diệp Chu Dật không đến, có lẽ nàng thật sự không có cơ hội mà rời khỏi cửa của phủ Lộ Quốc Công, nghĩ đến đó, Giang Nguyễn chỉ cảm thấy sợ hãi, xách góc váy vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.

Lúc này đã xế chiều, cửa phụ phủ Lộ Quốc Công ở trong hẻm nhỏ, từ hẻm nhỏ bước ra là đường lớn tấp nập, mọi người đều đã bận rộn cả ngày, đến lúc được về nhà, trên đường nhốn nháo đông đúc, giọng nói rao bán náo nhiệt của người bán rong, tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, kiệu hoa của Giang Tĩnh Nhàn đi trên đường lớn, thu hút vô số người vây quanh, tiểu hài tử tụ lại một chỗ chạy tới chạy lui, tiếng cười vang tràn ngập đường phố.


Giang Nguyễn đứng ở đầu hẻm, liếc mắt nhìn nam tử khoanh tay đứng dựa vào gốc cây cánh đây không xa, trường thân ngọc lập, mặt như quan ngọc(1), ở trong đám hỗn độn người đi người chạy này vẫn rất nổi bật, khiến người khác không thể bỏ qua.

Tim Giang Nguyễn đập nhanh vài nhịp, nàng dạo bước gần như chạy về phía hắn, khi gần đến được chỗ hắn đang đứng, bước chân Giang Nguyễn lại chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, cách người tới người lui trên đường nhìn hắn.

Phía sau hắn là cây đại thụ sum xuê, xanh biếc, hắn mặc một thân y phục gấm màu xanh lá, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, ánh chiều tà chiếu xuống hắn cùng cái cây kia, nhìn như một bức hoạ sơn thủy xa vời tĩnh lặng, khiến cho tất cả những phiền muộn thế gian này không sao đến gần, cũng làm cho tâm tình bất ổn của nàng dần dần bình tĩnh lại.


Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, nam tử nhíu mày lại chút, sau đó nâng bước chậm rãi đi tới hướng nữ tử, Giang Nguyễn lẳng lặng đứng đó nhìn hắn, không có động tác gì, cũng không lên tiếng gọi hắn, đến khi nam tử kia đi gần đến bên cạnh nàng, dừng lại, rũ mắt nhìn phía nàng, Giang Nguyễn mới nhẹ nhàng mở miệng: “Sao chàng lại ở đây?”

Kỳ Diệp giơ tay thong thả duỗi về trước, khi đụng vào tóc nàng, bàn tay kia lại tiến lên trên, sờ đầu nàng, xoa nhẹ: “Ta tới đón nàng về nhà.” Thanh âm kia nhẹ nhàng mà triền miên, như giọt nước nhỏ trêu chọc lòng người.

Hô hấp Giang Nguyễn như ngừng lại một lúc lâu, đôi mắt trong veo hiện lên ánh nước, ‘Ta tới đón nàng về nhà’, sáu chữ này tách ra chỉ là những từ rất rỗi bình thường mà thôi, nhưng khi chúng hợp lại với nhau thì lại là câu nói đẹp đẽ chừng nào, khiến cho nàng vừa một người mới trải qua khắc nghiệt lạnh giá đến đau lòng giờ đã ấm áp trở lại, trong lòng có một dòng chảy nóng bỏng, hong ấm cả người nàng.


Giang Nguyễn tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn: “Tiên sinh, chúng ta về nhà đi.”

Nghe nàng gọi hai chữ ‘tiên sinh’, khoé miệng Kỳ Diệp không nhịn được mà cong lên, nhưng cũng không sửa lại, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ.” (Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Hai người xoay người đi về hướng nhà mình, Giang Nguyễn đỡ hắn đi rất chậm, vừa đi vừa hỏi: “Chàng đến tìm Diệp Chu Dật à?” Diệp Chu Dật nói hắn được người gửi gắm.

“Ta bảo Hoàn Nhi đi tìm hắn, ngày đó ta có nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nghĩ hắn có thể sẽ giúp được.” Kỳ Diệp nhàn nhạt đáp, nhưng trong lòng lại trào phúng bản thân, hắn lúc này đây cứ như một phế nhân, đến người bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, còn phải tìm nam nhân khác đến giúp.
Giang Nguyễn không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy trong lòng rất ngọt ngào, lại có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn: “Giấy long phượng kia là thật sao? Sao chàng lấy được?”

“Hai chúng ta thành hôn là quang minh chính đại, giấy long phượng tất nhiên là phải có, sao lại không lấy được.”

Kỳ Diệp không nói rõ giấy long phượng kia làm sao mà có được, nhưng ngụ ý đã nói rõ giấy long phượng kia là thật, Giang Nguyễn cũng không dò hỏi tới cùng làm gì, chỉ nghĩ tới chuyện giấy long phượng kia còn đang ở trong tay Diệp Chu Dật, nàng chưa được nhìn, có hơi mong chờ một chút.

Bởi vì đôi mắt Kỳ Diệp, hai người cũng đi không nhanh, Giang Nguyễn thỉnh thoảng sẽ nghiêng mắt nhìn nam tử bên cạnh mình, trong lòng rung động, từ ngày đầu tiên quen biết hắn, nàng đã muốn đối tốt với hắn, nhưng cũng không hy vọng xa vời rằng hắn có thể đáp lại nàng.
Nhưng nàng chậm rãi phát hiện ra, tuy hắn không nói lời tốt đẹp, thậm chí thoạt nhìn còn rất lãnh đạm, nhưng trong lòng lại ôn nhu, vì không muốn nàng khó xử mà cưới nàng, lúc nàng không nghĩ ra được hình thức vẽ hoa điền thì đích thân giúp nàng vẽ, trong đêm tân hôn vì nàng mà nhẫn nhịn, và cả hôm nay, khi nàng đang lâm vào cảnh khó khăn mà giúp nàng giải vây, những việc này tuy nàng không nói ra, nhưng từng cái từng cái một đều khắc ghi trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, không có mấy ai thật tâm đối tốt với nàng, cho nên chỉ cần có một chút ấm áp thôi, nàng đã vui mừng rồi, còn khắc cốt ghi tâm.

“Buổi tối chàng muốn ăn gì, ta làm cho chàng.” Giang Nguyễn bám vào tay hắn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh mong chờ, từ sau hôm thành hôn nàng vẫn chưa nấu cho hắn bữa cơm nào đâu.
Giọng nói nàng thanh thúy dễ nghe, thậm chí còn mang theo chút vui sướng, dường như việc ngày hôm nay không ảnh hưởng gì đến nàng, theo lý mà nói, lúc này trong lòng nàng hẳn là đang ưu thương khổ sở, hắn không nhìn thấy, không có cách nào phán đoán chính xác được những suy nghĩ trong lòng nàng, lời an ủi càng không thể nói ra, trong lòng Kỳ Diệp thấy thất bại nặng nề, hắn lúc này đây, cái gì cũng không thể làm cho nàng, không thể vì nàng mà che mưa chắn gió, không thể an ủi vỗ về.

Giang Nguyễn thấy hắn không nói, lắc lắc cánh tay hắn: “Làm sao vậy?”

Kỳ Diệp rũ mắt, cánh tay nâng lên thoát khỏi tay nàng, Giang Nguyễn sửng sốt, ngay sau đó, tay Kỳ Diệp trượt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thanh âm dễ nghe: “Chỉ cần là nàng làm, ta đều muốn.”

Tay hắn ấm áp, tay nàng hơi lành lạnh, tay nàng nằm trong tay hắn, được hắn bao bọc lại, nhìn đặc biệt phù hợp, dường như mọi thứ vốn nên thế này.
Gò má Giang Nguyễn ửng đỏ, cúi đầu nhẹ nhàng ‘ừ’.

Hai người không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi về phía trước, ánh chiều tà chiếu xuống, ánh đỏ bao trùm lên hai thân ảnh đang nắm tay nhau.

“Kỳ công tử?” Tiếng gọi kinh ngạc vang lên.

Hai người Giang Nguyễn đồng thời dừng lại, Giang Nguyễn nghiêng đầu nhìn qua, là một lão phu tóc bạc trắng.

Kỳ Diệp nhíu mày, suy tư một lát, môi mỏng khẽ mở: “Diêm đại phu.”

Tia kinh ngạc trong con mắt của lão phu kia không sao che giấu: “Kỳ công tử còn nhớ ta sao?” Lão phu không nhịn được chắp tay tán thưởng: “Chẳng qua mới gặp nhau có một lần, giờ chỉ nghe giọng ta mà Kỳ công tử có thể nhận ra, Kỳ công tử thật tài giỏi.”

Kỳ Diệp hơi gật đầu, không nói gì.

“Mắt của công tử có khá hơn chút nào không?” Diêm đại phu hỏi, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt của Kỳ Diệp.
Giang Nguyễn nghe vậy, hơi giật mình trong lòng.

Kỳ Diệp hình như không có ý định nói nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Làm phiền đại phu nhớ đến rồi, chúng ta còn có việc, rời đi trước.” Sau đó nắm tay Giang Nguyễn rời đi.

“Ấy...”Diêm đại phu vẫy vẫy tay gọi, như có điều gì muốn nói, nhưng nhìn Kỳ Diệp cùng Giang Nguyễn đã đi xa, Diêm đại phu kia lắc đầu thở dài một tiếng.

Giang Nguyễn bị Kỳ Diệp nắm tay kéo đi, không ngừng quay đầu lại, cuối cùng nhìn lên tấm biển sau lưng ông lão ‘Diêm kí dược bộ’.

(1)Trường thân ngọc lập, mặt như quan ngọc: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, tuấn tú, đẹp trai.

(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình😘