Về phòng đã là 10 giờ tối.
Lâm Phiên đeo tai nghe xem phim, Tô Hạ nằm trên giường chơi điện thoại, nhiệt độ điều hòa khá thấp, rất mát mẻ.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Phiên nằm lên mép giường, "Mình tưởng cậu sẽ về rất muộn đấy, định nhờ cậu mua đồ ăn lên đây, nhưng không có."
Ngu Trà nói: "Tối nay mình không ra khỏi trường, đi vòng vòng trong ký túc xá."
Lâm Phiên nói: "May mà chưa quấy rầy hai người."
Ngu Trà cười cười, sấy khô hết tóc trước, tóc cô được dưỡng rất tốt, mềm mại đen bóng, lần nào cũng được thợ tạo hình khen.
Chưa đến một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Lương Vũ đóng cửa lại đi vào, thấy Ngu Trà đứng cạnh bàn, trong lòng lộp bộp một tiếng, không dám đối diện với cô, lập tức bước về bàn mình.
Vị trí cô ta ở cạnh cửa nên không cần đi ngang qua Ngu Trà.
Lương Vũ nhớ đến giọng nói trong điện thoại càng thêm bồn chồn, trong phòng lại vô cùng an tĩnh, không ai nói chuyện.
Cô ta ra ban công lấy quần áo, chuẩn bị qua phòng vệ sinh tắm rửa.
Vừa tiến vào phòng đã nghe thấy thanh âm trong trẻo: "Lương Vũ, tối nay cậu tìm tôi gấp như vậy, sao lúc về lại không gọi một tiếng?"
Ngu Trà nhìn cô ta.
Động tác của Lương Vũ dừng lại, "Không phải cậu đã về rồi sao, tôi cũng không có chuyện gì... Chỉ... Chỉ lo lắng cậu ở bên ngoài buổi tối không an toàn..."
Ngu Trà cười như không cười: "Cậu không lưu số của tôi sao?"
Vừa mới khai giảng, các cô đã trao đổi phương thức liên hệ, tính tình Tô Hạ không tốt cũng để lại phương thức liên hệ, phòng ngừa chuyện gì đó.
Lâm Phiên nhìn phản ứng của Ngu Trà giống như đã xảy ra chuyện gì đó, gỡ tai nghe xuống, nhìn về Lương Vũ bên kia.
Ngay cả Tô Hạ cũng tò mò nhìn qua.
Ngu Trà chậm rãi bước qua, không nhanh không chậm, ký túc xá cũng không lớn, vài bước cũng đã đến trước mặt Lương Vũ.
Cô cao hơn Lương Vũ một chút, rũ mắt nhìn đối phương.
Lương Vũ lùi lại một bước, phái sau là cửa ban công, cho dù bên này không mở đèn cũng có thể thấy được sắc mặt trắng bệch của cô ta.
Ngu Trà đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Cô không liên hệ nhiều với Lương Vũ, trừ việc gặp nhau trong ký túc xá, cô đi học cùng Lâm Phiên, nói chuyện với Lương Vũ còn ít hơn so với Tô Hạ.
Đây là lần đầu tiên nhìn kỹ bạn cùng phòng này của mình.
Ngu Trà nghiêng đầu, giọng nói mềm nhẹ: "Buổi tối gọi nhầm số cũng không lạ, nhưng gọi đến điện thoại bạn trai tôi, là trùng hợp, đúng không?"
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thái độ của Ngu Trà không hề hùng hổ dọa người, lời nói ra lại như ném một cái búa tạ lên căn phòng, làm hai người còn lại đều khiếp sợ.
Nhất là Lâm Phiên, cô ấy là người kinh ngạc nhất.
Hôm nay cô ấy vừa kể cho Ngu Trà chuyện của bạn mình, nhắc nhở cô chú ý, kết quả tối nay Ngu Trà lại đụng phải một chuyện gần giống như đúc.
Thật kì lạ.
Ngu Trà ngày thường vô thanh vô tức, không quan tâm đến chuyện khác, nhưng cô không cho phép có người chạm vào Lục Dĩ Hoài, đây là điểm mấu chốt của cô.
Lâm Phiên nhắn tin qua: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cô ta làm vậy thật sao?"
"Thật ngu ngốc, thật khôi hài!"
"Tôi vẫn cho rằng tính cách của Lương Vũ có hơi khác, không nghĩ rằng thật đúng là chuẩn bị thọc gậy bánh xe, đã xem thường cô ta rồi, bây giờ cũng chỉ vừa khai giảng."
Ngu Trà không cầm điện thoại nên không biết tin nhắn.
Tô Hạ ngược lại hóng chuyện rất trực tiếp: "Ngu Trà, ý của cậu có phải là ý kia a?"
Cô ấy vẫn luôn không nhìn được Lương Vũ.
Chuyện giết sâu tối nay, quan hệ của Lâm Phiên, Tô Hạ và Ngu Trà đã hòa hoãn hơn một chút.
Lương Vũ ngốc nửa ngày, cuối cùng mới phục hồi tinh thần, suy nghĩ duy nhất chính là không thừa nhận lời Ngu Trà.
Cô ta ôm chặt quần áo trong ngực, lộ ra biểu tình ủy khuất, "Ngu Trà, cậu có ý gì, không lẽ là tôi cố ý gọi nhầm sao?"
Thần sắc Ngu Trà lãnh đạm, "Chẳng lẽ không phải?"
Đóng kịch thật vụng về.
Ký túc xá an tĩnh nửa ngày, bị tiếng cười nhạo của Tô Hạ phá vỡ: "Có vẻ như có ai đó tự đề cử mình thất bại a ha ha ha ha, thật không biết xấu hổ."
Lần trước cô ấy đã nghe Lâm Phiên nói, bực bội trong lòng, lén lên mạng tìm chuyện của Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài, vậy nên mới biết nội tình, bình thường nhìn thấy cặp đôi này cũng không tồi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, còn có loại việc này.
Lương Vũ vốn đang chết đứng nghe thấy Tô Hạ trào phúng, ngẩng đầu nhìn Ngu Trà, thấy được đáy mắt đông lạnh của cô, sắc mặt trắng bệch.
Môi cô ta run kên, không nói được cái gì, xoay người chạy thẳng vào phòng vệ sinh, trực tiếp đóng cửa lại.
Tô Hạ hỏi: "Á, Ngu Trà, thật vậy sao?"
Lâm Phiên cũng hỏi: "Cậu ta thật sự gọi điện thoại cho bạn trai cậu a?"
Ngu Trà ừ một tiếng, ngồi vào bàn mình, nói: "Lúc ấy tôi ở bên cạnh, thấy được số điện thoại của cô ta."
"Tôi đã biết cô ta không đơn giản." Tô Hạ cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi rất thích biểu hiện của cậu tối nay."
Ngu Trà bị ngữ khí cao ngạo của cô ấy chọc cười, "Thật vinh hạnh."
Tô Hạ bị cô trêu chọc cảm thấy xấu hổ, nằm trên giường một lúc lạu, nhịn không được nói: "Trách không được lần đầu tiên thấy cô ta đã không thích."
Ký túc xá lần thứ hai an tĩnh lại.
Từ lúc đó, thời gian Lương Vũ ở ký túc xá ngày càng ít.
Bình thường đến giờ học mới đến trường, tan học liền rời đi, không về ký túc xá, buổi tối trước khi tắt đèn mới trở về, rửa mặt rồi ngủ luôn.
Lâm Phiên lảm nhảm: "Cô ta đang trốn tránh cậu rồi, bị cậu nói như vậy. Tối nào cũng về muộn như thế, tắm rửa còn rất ồn ào..."
Ngu Trà mở một trang sách, cười cười không nói.
Một thời gian sau, Lâm Phiên ở ngoài nhìn thấy Lương Vũ nói chuyện với một nam sinh, vốn dĩ cũng không thấy gì lạ, đến khi nhìn thấy nam sinh kia có hành động thân mật với nữ sinh khác.
Tuy không thích cô ta, cô ấy vẫn nhắc một câu.
Không nghĩ rằng Lương Vũ không hề phản ứng.
Lâm Phiên bĩu môi, không nhiều lời nữa.
Kỳ nghỉ động của năm nhất, Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài cùng nhau về thành phố Ninh.
Ngày bọn họ trở về, trời mới có tuyết, khi ngồi trên xe, Ngu Trà không nhịn được duỗi tay ra ngoài, "Năm nay tuyết rơi thật trễ."
Đến bây giờ mới có tuyết đầu mùa.
Mặc dù tuyết đầu mùa không có ý nghĩa đặc biệt gì hết, nhưng khi nghe thấy vẫn có cảm giác khác lạ, lãng mạn hơn chăng?
Ngu Trà có ấn tượng rất phức tạp với tuyết.
Khi còn sống ở Ngu gia, đến mùa đông, Ngu Minh Nhã sẽ có thêm nhiều trò gây sự, có tuyết càng rất hợp ý cô ta.
Sau đó lại đến Lục gia, tuy Lục Dĩ Hoài rất cẩn thận, nhưng ngày có tuyết sẽ mang cô ra ngoài, thậm chí có lần cô tức giận còn làm cầu tuyết đập hắn.
Lục Dĩ Hoài thấy biểu tình cô không đúng, nói: "Mẹ Vương đã làm đồ ăn em thích."
Lực chú ý của Ngu Trà bị dời đi, "Thật vậy sao, đã lâu không ăn đồ ăn của mẹ Vương, có hơi nhớ rồi."
Cách nói chuyện của cô đã thay đổi rất nhiều, chỉ khi đối mặt với Lục Dĩ Hoài sẽ không tự giác mà mềm lại, nghe thấy cũng là một loại hưởng thụ.
Buổi chiều đã về tới.
Ngu Trà hên Lâm Thu Thu và Thượng Thần gặp mặt, ba người gặp nhau có vô số chuyện muốn nói, đi dạo bên ngoài mấy tiếng đồng hồ.
"... Trà Trà cậu chưa biết đúng không, Ngu gia đã phá sản." Lâm Thu Thu nói: "Hôm qua mình trở về đã nghe người ta nói."
Ngu Trà hoảng hốt torng chớp mắt, "Phải không?"
Đời trước không biết Ngu gia làm cách nào gặp được cô, kêu cô cầu xin Lục Dĩ Hoài, nói là công ty đã không thể chống đỡ được, kêu Lục Dĩ Hoài đưa tiền.
Đời này đã thành sự thật.
Lâm Thu Thu nói: "Sau khi phá sản, Ngu Minh Nhã đã bỏ trốn, tuy rằng đã tốt nghiệp, nhưng chuyện này còn được thảo luận trên Tieba Nhất trung rất lâu đó."
Dù sao Ngu Minh Nhã cũng là nhân vật phong vân của Nhất trung.
Ngu Trà chưa nghĩ đến kết quả này, nhớ đến một chuyện, "Vậy Trần Mẫn Quyên cũng đã sắp tức chết luôn rồi."
Ngu Minh Nhã bỏ trốn là việc rất bình thường.
"Cũng không phải như vậy." Lâm Thu Thu nói: "Ngu gia trực tiếp tuyên bố không còn quan hệ gì với Ngu Minh Nhã."
Thượng Thần nói: "Trần Thanh Mai cũng thật xui xẻo, mới trở về được một hai năm, vẫn chưa hưởng thụ đủ, trong nhà đã phá sản."
Ngu Trà quấy ly cà phê, không khỏi nhớ đến những chuyện vụn vặt linh tinh ở đời trước, chỉ thấy rất hài hước kịch tính.
Chắc là trùng hợp, khi ra khỏi quán cà phê, các cô đụng phải Trần Thanh Mai, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn khác trước kia.
Có lẽ là do chuyện gần đây của gia đình, trên mặt Trần Thanh Mai cũng mang theo sầu lo, thấy Ngu Trà vẫn cười cười một chút, "Đã lâu không gặp."
Ngu Trà gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Hai người gặp thoáng qua.
Trần Thanh Mai không nhịn được quay lại nhìn cô gái vừa bước đi, hoảng hốt một chút, nhận được điện thoại của Trần Mẫn Quyên: "Thanh Mai con đang ở đâu, hôm nay nhà có khách."
"... Con đang ở ngoài."
"Trở về nhanh lên."
Bên kia Trần Mẫn Quyên đang rất gấp, điện thoại chưa kịp tắt đã vội vàng cười làm lành với người ta, Trần Thanh Mai cũng không biết nên nói gì.
Lần trước có người nhà họ Lương đến, nói Lương Vân coi trọng Ngu Minh Nhã, kêu cô ta qua chơi với hắn một thời gian, không biết Ngu Minh Nhã như thế nào, suốt đêm chạy trốn.
Dưới sự tức giận, Lương gia động thủ với Ngu gia, Ngu gia căn bản không chống cự được gì, đến bây giờ đã phá sản.
Trần Thanh Mai thở dài.
Ngu Trà về nhà lúc chạng vạng.
Gần đây mẹ Vương có học làm điểm tâm ngọt, làm không ít, Ngu Trà ngồi một bên nhìn thấy liền đói bụng, bưng một đĩa qua phòng ăn.
Khi Lục Dĩ Hoài xuống lầu, nhìn thấy cái đĩa đã hết một nửa.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Ha ha, cơm chiều còn chưa ăn còn ăn đồ ngọt, đương nhiên không được.
Lục Dĩ Hoài cảm thấy mình không thể dung túng Ngu Trà nữa, khi còn đang ở cấp ba, lá gan của cô không lớn đến vậy.
Chưa để hắn nói gì hết, Ngu Trà duỗi tay ngắt một miếng bánh đưa qua môi hắn, "Mau nếm thử vị này đi."
Lục Dĩ Hoài hé miệng, cắn một miếng, vị chua ngọt của trái cây lan ra đầu lưỡi.
Tầm mắt hắn nhìn qua bàn tay chưa thu lại của Ngu Trà, há mồm khẽ cắn một chút, thấp giọng nói: "Không cho ăn nữa."
Động tác thân mật rõ ràng đã làm vô số lần, Ngu Trà vẫn thấy thẹn, "Không ăn thì không ăn."
Lục Dĩ Hoài không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy.
Qua một lát, Ngu Trà hỏi: "Anh có biết chuyện Ngu gia phá sản không?"
Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng.
Không chỉ biết, hắn còn nhúng tay vào.
Ngu gia bây giờ vẫn còn tồn tại là nhờ nhà chính của bọn họ giúp đỡ, đến khi bọn họ không giúp đỡ nữa, cái công ty đã bị thủng đáy kia cũng không thể tiếp tục chống đỡ.
Ngu Trà nói: "Không nghĩ sẽ như vậy."
Đời trước, cũng vào mùa động như lúc này, bị Ngu Minh Nhã mang đi, cuối cùng đã chịu kết cục thảm như vậy, trước khi chết chỉ có thể thấy được thân ảnh Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài cúi đầu, đối diện với ánh mắt ướt dầm dề của Ngu Trà.
Ngu Trà sẽ không nói những thứ này cho Lục Dĩ Hoài, nhưng khi nghĩ đến tất cả những thứ đã diễn ra, cô cảm thấy bây giờ rất may mắn, có thể có được tất cả của hiện tại.
"Lục Dĩ Hoài." Ngu Trà gọi một tiếng.
Lục Dĩ Hoài cảm thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, nhíu mày định hỏi thì nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Ngu Trà--
"Em đã nói với anh chưa, em rất thích anh đó?"
Ngoại truyện 5