Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 38: Tự sát




Thay quần áo thì thay quần áo, hung dữ như vậy làm gì.

Ngu Trà cúi đầu nhìn chính mình, váy ngủ cũng không ngắn, không lộ ra chỗ nào không nên. Cô đóng cửa lại, nhanh chóng thay đồ, chửi thầm vài câu trong lòng.

Nhìn mình trong gương, cô hít sâu vài hơi, hôm qua là ngày đầu tiên cô uống rượu sau khi trọng sinh, hình như cũng không có làm ra chuyện gì kì lạ.

Ngu Trà sờ mặt, đến khi ra ngoài lần nữa thì bên ngoài đã có thêm vài người.

Cô nhìn một vòng, sáng sớm Tần Du đã không có ở đây, chắc là đã đi tìm Sơ Ninh, bây giờ hắn là một chàng trai vội vàng theo đuổi cô gái mình thích.

Tinh lực của Chu Chu rất tràn đầy: “Chị dâu nhỏ, hôm nay đi ra ngoài cưỡi ngựa a, thời tiết hôm nay rất tốt, có thể đi chơi.”

Ngu Trà cười cười, “Có thể a.”

Bọn họ còn phải đi học nên không thể chơi ở đây lâu được, chỉ có thể ở lại đây vài ngày rồi về, nếu không thử cưỡi ngựa sẽ rất tiếc.

Nếu hôm nay đi cưỡi ngựa thì có thể cả ngày sẽ không về lại khách sạn, may mà hôm nay cô không mặc váy.

Nhưng mà dù sao trại nuôi ngựa cũng sẽ cung cấp quần áo, nếu không những cô gái mặc váy đến đó sao có thể cưỡi ngựa.

Bỗng nhiên Ngu Trà nhớ đến xe cấp cứu, thấp giọng hỏi: “Dưới lầu có một chiếc xe cấp cứu, các cậu biết có chuyện gì không?”

“Vâng, sáng sớm đã tới rồi, đúng là có người xảy ra chuyện.” Chu Chu sờ trán, nuốt nước miếng, nhìn Ngu Trà một cái, do dự rốt cuộc có nên nói hay không.

Chỉ sợ nói ra sẽ bị Lục ca mắng.

Xe cấp cứu đã rời đi, cũng chỉ dừng ở đây có mấy phút, bọn họ trùng hợp mới nhìn thấy.

Tô Ngọc khó chịu: “Cậu làm bộ dạng này cho ai nhìn, nói nhanh đi, đừng chần chừ, xảy ra chuyện gì? Có người đánh nhau?”

Sáng nay hắn cũng không biết chuyện gì, tối hôm qua sau khi uống rượu đã ngủ một giấc đến hừng đông, nếu Ngu Trà không nói, hắn cũng không biết có xe cấp cứu.

Lục Dĩ Hoài không ngẩng đầu lên: “Nói đi.”

“Sao có thể đánh nhau.” Chu Chu hít thật sâu, sau đó mới nói: “Sáng nay sau khi thức dậy tôi nghe thấy tiếng còi cấp cứu nên đã ra ngoài nhìn thử, người bị đưa đi là một nữ sinh, đi ra từ phòng 1507.”

Tầng mười lăm là tầng bọn họ ở, bọn họ không quan tâm đến mấy tầng khác có ai ở, nhưng đều biết phòng 1507 của ai.

Là của Lương Vân.

“Á.” Tô Ngọc không biết tối hôm qua Lương Vân rời đi cùng với Ngu Minh Nhã, “Lương Vân lại gây chuyện.”

Cũng không ngoài ý muốn.

Đây không phải là lần duy nhất hắn gây chuyện, chỉ là không phải ở thành phố Ninh nên không có ai để trong lòng, ngoài ra nhà hắn cũng đã dùng tiền giải quyết, tin tức đều đã bị giấu đi.

Ngu Trà nhìn biểu tình của bọn họ, cũng nhận ra gì đó, chỉ sợ là chuyện không thể nói ra ngoài.

“À.” Ngữ khí Lục Dĩ Hoài bình đạm, “Là Ngu Minh Nhã.”

“Ngu Minh Nhã?”

“Ngu Minh Nhã?”

Không chỉ Ngu Trà khiếp sợ, ngay cả Chu Chu và Tô Ngọc đứng bên cạnh cũng vậy, gần như là ba người đồng thời nói ra.

Trong lòng Ngu Trà nhảy dựng, “Không có khả năng tối hôm qua Ngu Minh Nhã ở lại phòng 1507, cô ta sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.”

Nói như vậy nhưng cô lại tin lời Lục Dĩ Hoài.

Chu Chu lập tức suy đoán, nói: “Đêm qua tôi nhìn thấy Ngu Minh Nhã ở quán bar, đúng là cô ta ngồi cạnh Lương Vân, không nghĩ rằng sau đó cũng rời đi với hắn.”

“Lương Vân phải làm gì đây…” Tô Ngọc sờ sờ cằm, “Nếu có phóng viên, chỉ sợ danh dự của Ngu Minh Nhã sẽ mất hết.”

Ngu Trà hỏi: “Nghiêm trọng như vậy?”

Chu Chu nhìn liếc nhìn Lục Dĩ Hoài một cái, thấy hắn không lên tiếng, mới mở miệng nói: “Lương Vân thích ngược đãi người khác, chính là thích dùng các loại dụng cụ, cho nên…”

Lời còn lại chưa nói ra.

Tuy tính cách Ngu Minh Nhã không tốt, nhưng dáng người và làn da lại vô cùng xuất sắc, dù sao trong nhà cũng đã bồi dưỡng cô ta trở thành tiểu thư danh viện.

Lương Vân chơi đùa không ít, nhưng tiểu thư danh tiếng vẫn rất ít, dù sao hắn cũng cố kỵ gia tộc sau lưng bọn họ.

Hai ngày trước Tần Du đã tra qua, vì Lương Vân đối xử với cô gái bình thường quá ác độc, thiếu chút nữa đã làm chết người, đã bị người trong nhà cấm cửa từ lâu, lần này coi như là được ra cửa chơi tiếp.

Đã lâu chưa động thủ, tay chân của Lương Vân đã ngứa ngáy, coi như Ngu Minh Nhã đã vào thẳng nọng súng.

Ngu Trà nhíu mày: “Lại có thể là cô ta.”

Trong trí nhớ của cô không có chuyện này, nhưng từ khi cô sống lại đã biết mọi thứ sẽ thay đổi, Ngu Minh Nhã làm bậy cũng là bình thường.

Chẳng qua đã nghiêm trọng đến mức gọi xe cấp cứu…

Chu Chu gật đầu, “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe người khác nói hình như là tự sát, bên ngoài lộ ra rất nhiều vết thương… Cũng không phải vết thương bình thường, dù sao thì cũng đã không xong rồi.”

Ngu Trà có hơi hoảng hốt.

Tối qua sau khi tỉnh rượu, Sơ Ninh đã gởi tin nhắn cho Ngu Trà, kể ra việc cô ấy nhìn thấy Lương Vân rời đi cùng Ngu Minh Nhã.

Chẳng qua lúc ấy Ngu Trà cũng không quan tâm chuyện này.

Tô Ngọc à một tiếng, nhẹ giọng mở miệng: “Chị dâu nhỏ, Lương Vân có đam mê với phương diện kia, nên lúc trước chúng tôi mới nói hắn không phải người tốt.”

Ngu Trà đã hiểu.

Người ngoài chỉ biết Ngu Minh Nhã tự sát.

Rạng sáng cô ta tỉnh lại trước Lương Vân, nhìn thấy mình bị trói trên giường thì hoảng sợ, sau đó thì cảm thấy đau đớn trên người.

Lần đầu tiên Ngu Minh Nhã khủng hoảng như vậy, tay phải cô ta bị dây thừng cột vào trên giường, trên người chỉ đắp chăn, còn có dấu vết bị roi da đánh, có chỗ đã bị phá, còn có rất nhiều ấn ký màu đỏ.

Cô ta lập tức biết chuyện gì.

Ngu Minh Nhã cãm thấy mình điên rồi, biết bản thân đã xong rồi, lại không dám kêu lớn, sợ đánh thức Lương Vân, chỉ có thể cắn răng đi vào phòng tắm.

Nhìn vào gương càng làm cô ta thấy rõ hơn.

May mắn duy nhất của Ngu Minh Nhã là cô ta vẫn chưa mất lần đầu tiên, chỉ là trên người có vết thương mà thôi.

Cô ta trong phòng tắm cắn môi đến chảy máu, nghe được tiếng động Lương Vân rời giường thì biết mình chạy không thoát, cô ta mặc quần áo vào, cuối cùng lựa chọn tự sát.

Không còn đường lui.

Nếu cô ta chỉ biết nén cơn giận này xuống, chắc chắn Lương Vân sẽ lại ép buộc cô ta, tương lai cô ta sẽ bị hủy hoại.

Nếu báo cảnh sát, tất cả mọi người sẽ biết Ngu Minh Nhã, đại tiểu thư Ngu gia bị đùa giỡn, thanh danh của cô ta cũng mất hết.

Máu tươi phun ra từ cổ tay, cùng với đau đớn, Ngu Minh Nhã trực tiếp té trong phòng tắm làm Lương Vân gấp gáp hoảng sợ.

Cô ta bén nhọn nói: “Tao có chết cũng sẽ không tha cho mày!”

Lương Vân lui lại một bước: “Ngu Minh Nhã, cô lại có thể tự sát… Cô điên rồi sao? Nếu đến bệnh viện thì tất cả mọi người đều biết chuyện này!”

Ngu Minh Nhã nằm trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, ý thức không rõ, cắn răng nói: “Tao sẽ không buông theo cho mày như vậy… Sẽ không…”

Thanh âm sắc nhọn như một nữ quỷ.

Ngu Minh Nhã bò lên phía trước, lưu lại vết máu trên gạch men màu trắng.

Lương Vân sợ tới mức lui từng bước ra sau.

Không phải là chưa từng thấy người chết, chỉ là chưa từng chết trước mắt mình nên căn bản không có cảm giác gì.

Mặc dù đã trấn định lại, hắn cũng đã sợ hãi vài giây, trực tiếp gọi 120, chờ đến khi tỉnh táo lại đã muộn rồi.

Lương Vân trực tiếp mang đồ của mình rời khỏi phòng.

Hắn không thể để người nhà biết được chuyện này, nếu không sẽ lại bị đem về nhà quản giáo nghiêm hơn nữa, sau này có thể sẽ không còn khả năng ra ngoài dễ như vậy.

Xe cấp cứu đến rất nhanh.

Khi nhân viên y tế tiến vào thì phát hiện cửa không đóng, thấy được Ngu Minh Nhã đã bò ra từ trong phòng tắm, cô ta vẫn chưa chết, chỉ vừa hôn mê.

Cổ tay cô ta vẫn còn chảy máu, tấm thảm trên nền đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Sáng sớm khu du lịch chỉ có ít người thức dậy, nhưng cũng có đều nhìn thấy có một cô gái bị nâng trên cáng cứu thương ra ngoài, đương nhiên cũng thấy được vết thương trên người cô ta.

“Sao lại tự sát?”

“Hù chết tôi rồi, trong phòng toàn là máu, trong phòng tắm còn có dấu vết bò ra ngoài giống hệt phim kinh dị.”

“…”

Đúng lúc Sơ Ninh chuẩn bị ra ngoài ăn sáng, nhìn thấy người đứng trước phòng, nhìn kỹ lại thì thấy Ngu Minh Nhã bị nâng ra ngoài.

Cô liếc mắt một cái đã nhận ra Ngu Minh Nhã, ngây người một chút.

Khi Trần Mẫn Quyên nhận được thông báo đã sắp phát điên, vội vàng đến bệnh viện, ngay lúc gặp bác sĩ đi ra từ phòng bệnh, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con gái của tôi không có chuyện gì đúng không?”

Bác sĩ nói: “Đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ tốt lên. Có điều trên người bệnh nhân lại có vết thương khác, phần lớn đều chỉ là vết thương nhẹ không nghiêm trọng, qua vài ngày là có thể hồi phục.”

Trần Mẫn Quyên truy vấn: “Sao lại như vậy?”

Bác sĩ lắc đầu, “Ngài tự mình nhìn đi.”

Ngữ khí của ông rất kì quái, chỉ là tâm tư Trần Mẫn Quyên chỉ đặt trên việc Ngu Minh Nhã cắt cổ tay tự sát, căn bản không chú ý đến.

Trong phòng bệnh sáng sủa, Ngu Minh Nhã nằm trên giường, cánh tay đặt bên ngoài chăn còn đang truyền dịch, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết trên đó.

Bước chân Trần Mẫn Quyên dừng lại.

Đồng phục của bệnh nhân là ngắn tay, cánh tay cô ta đều lộ bên ngoài, miệng vết thương có thể thấy được, dấu vết gì đó cũng có thể thấy.

Ngu Minh Nhã còn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, cả người xanh xao, nếu xe cấp cứu không đến kịp lúc thì cô ta đã chết.

Có lẽ là nghe được tiếng động, cô ta chậm rãi trợn mắt.

Trần Mẫn Quyên nhìn thấy biểu tình kinh hoảng thất thố của cô ta, vội vàng hỏi: “Minh Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con lại tự sát, có phải có người nào đã hại con hay không?”

Nghe được lời này, trong mắt Ngu Minh Nhã hiện lên hận ý.

Trần Mẫn Quyên bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, “Minh Nhã, con nói thật với mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thân thể Ngu Minh Nhã không chịu được run lên.

Trong lòng cô ta có quỷ.

Lần đầu tiên tự sát, cô ta căn bản không biết dùng lực, nên mới muốn đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ là ở nửa đường lại hôn mê.

Nếu nói ra việc như vậy, cô ta sẽ xong rồi, không thể nói gì, cũng không thể thừa nhận gì hết.

“Con…” Ngu Minh Nhã nhắm mắt lại khóc lên, “Con không muốn nhớ lại… Mẹ đừng hỏi nữa!”

Trần Mẫn Quyên sao có thể hỏi nữa, Ngu Minh Nhã không chịu kể cái gì, chỉ nói ra câu đó.

Bà ta sợ kích thích đến con gái nên không hỏi lại.

Mặc dù không hỏi gì nữa nhưng Trần Mẫn Quyên cũng ngầm đi tra, tìm hiểu mọi chuyện, rất dễ dàng đã tìm ra Lương Vân.

“Phu nhân, sáng hôm nay Lương Vân đã về Lương gia, bên kia biết được chúng ta đang tra, đã cảnh cáo, ngài có muốn tiếp tục?”

Hai mắt Trần Mẫn Quyên đỏ lên.

Bà ta không thể đắc tội Lương gia, Ngu gia căn bản không thể đắc tội bọn họ, việc này chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Đúng lúc đó, Ngu Minh Nhã trong phòng bệnh vừa tỉnh lại đã ngất xỉu lần nữa.

Cô ta vừa tỉnh dậy thì nhớ đến sự kiện đó, những vết thương kia đều thể hiện cô ta đã phải chịu những gì.

Nếu không đến gần Lương Vân… Cô ta cũng sẽ không như vậy!

Ngu Minh Nhã nghiến răng nghiến lợi, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thiếu chút nữa đã bị nghẹt ống truyền dịch (không biết diễn tả vậy đúng không nữa), cô ta thở phì phò, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Một khắc khi bò ra khỏi phòng tắm, cô ta chưa từng thể nghiệm cảm giác cái chết đến gần như vậy, nếu Lương Vân không gọi 120, có khả năng cô ta sẽ chết do mất máu quá nhiều.

Bây giờ Ngu Minh Nhã mới nhận thức được mình có bao nhiêu sai lầm.

Tất cả ảo tưởng của cô ta, về tương lai ở giới giải trí, bất kì những mộng tưởng ở nơi sặc sỡ chói lòa kia, tất cả đều bị hủy trong một buổi.

“Minh Nhã.” Trần Mẫn Quyên đã ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói: “Nghe mẹ nói, chuyện này dừng ở đây, chờ đến khi vết thương con khỏi hẳn thì về trường, chờ đến khi kết thúc kì thi đại học.”

Sắc mặt Ngu Minh Nhã trong chớp mắt nhăn nhó, “Mẹ!”

“Con còn muốn gì nữa?!” Trần Mẫn Quyên không kiềm chế lửa giận, “Sao con lại đi trêu chọc người nhà họ Lương? Con không thèm tra Lương Vân là dạng người gì đã tiếp cận hắn, những gì mẹ dạy con đều cho chó ăn hết rồi sao?”

Ngu Minh Nhã cắn môi, run nhè nhẹ.

Bây giờ nhắc đến Lương Vân, cô ta nhịn không được nhớ lại khi tỉnh dậy nhìn thấy tất cả, đã khủng hoảng đến tận cùng.

Trần Mẫn Quyên sờ tay cô ta, hạ giọng, hướng dẫn từng bước: “Trừ chúng ta không ai biết chuyện này. Quá một thời gian sau, con vẫn là một đại tiểu thư xinh đẹp sạch sẽ.”

Hết chương 38

#xanh