Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 30: Em quá bảo vệ cô ấy rồi




Phòng để quần áo rất yên tĩnh, tiếng hít thở có thể nghe rõ ràng.

Ngu Trà đã từng nghe rất nhiều mệnh lệnh cùa Lục Dĩ Hoài, đặc biệt là những yêu cầu ép buộc của đời trước, “Đến gần một chút” ngược lại là một câu thật bình thường, làm cô không cảm thấy có gì nguy hiểm.

“Được.” Cô nghe lời tiến lại gần thêm một chút, hoàn thành bước cuối cùng, sửa sang lại cổ áo sơmi.

Lục Minh Duyệt đúng lúc đi lên thấy được một màn như vậy.

Thiếu nữ nhỏ xinh nửa quỳ trên mặt đất, hơi ngửa đầu, cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp, thắt cà vạt cho thiếu niên ngồi trên xe lăn, không gian to như thế dường như không thể dung nạp thêm thứ gì khác.

Một hình ảnh làm người khác không thể rời mắt.

Ngay lúc này, thiếu niên giương mắt nhìn về phía cánh cửa.

Lục Minh Duyệt bất ngờ đối diện với ánh mắt không gợn sóng của hắn, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Tuy cô ấy lớn hơn Lục Dĩ Hoài hai tuổi, nhưng không biết vì sao lại hơi sợ hắn, đặc biệt là sau khi hắn xảy ra chuyện, bây giờ càng sợ thêm.

Lục Minh Duyệt tươi cười, lui lại bước ra khỏi phòng.

Mãi đến khi ra tới hành lang, cô mới sờ sờ sau cổ, đã hơi đổ mồ hôi lạnh, may mà cô vẫn chưa đứng lâu ở đó.

“Minh Duyệt, con ở đây làm gì?” Lục lão gia tử đi đến, “Dĩ Hoài đang ở trong phòng?”

Lục Minh Duyệt hoàn hồn, “Gia gia, Dĩ Hoài đang thay quần áo.”

Cô tiến lên ôm lấy cánh tay của ông, nhỏ giọng hỏi thăm: “Gia gia, người biết rõ cô gái bên cạnh Lục Dĩ Hoài là dạng người gì sao?”

Lục lão gia tử nói: “Sao con lại quan tâm đến việc này, là dạng gì thì lát nữa con nhìn rồi sẽ biết, người khác nói ra sao là do họ nghĩ như vậy, con cần phải tự mình đi tìm ra.”

Lục Minh Duyệt dạ một tiếng.

Hành lang lại một lần nữa yên tĩnh.

Từ đầu tới cuối Ngu Trà cũng không phát hiện ra Lục Minh Duyệt, cũng không biết có người đã đi vào, sau khi thắt xong cà vạt, nói: “Được rồi.”

Thuận lợi như vậy, cô hơi kiêu ngạo với tác phẩm của mình.

Lục Dĩ Hoài nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt cô, ừ một tiếng, đột nhiên mở miệng: “Còn một vấn đề.”

Ngu Trà nói: “Vấn đề gì?”

Lục Dĩ Hoài duỗi tay kéo kéo cà vạt, về cách thắt và mức độ căng chùng đều là kiểu hắn thích, hình như cô rất rõ ràng.

Hắn hỏi câu trần thuật: “Em học cách đeo cà vạt khi nào.”

Ngu Trà không cảm thấy ngữ khí của hắn có vấn đề gì, cẩn thận nghĩ nghĩ, “Trước kia khi ở Ngu gia đã học qua video.”

Lục Dĩ Hoài yên lặng nhìn cô.

Tâm Ngu Trà nhảy dựng.

Sự thật đương nhiên không phải là học ở Ngu gia, chỉ là cô không thể nói là mình học ở Lục gia, vì đời này cô căn bản không học.

Đời trước cô giống như một tờ giấy trắng, rất nhiều chuyện là bị Lục Dĩ Hoài bắt làm, biết được rất nhiều sở thích của hắn, những việc nhỏ không đáng kể đều là dựa theo sở thói quen hàng ngày lơ đãng lộ ra.

Cho dù sống lại một lần, những kỹ năng còn lưu lại trong trí nhớ cũng không biến mất, ngược lại sẽ lần lượt hiện ra.

Đều là do Lục Dĩ Hoài, cô không có sai.

Tưởng tượng như vậy, Ngu Trà mạnh dạn lên, nói thẳng: “Sao vậy, không thoải mái à? Nếu không được thì tôi tìm ai đó lại đây làm giúp.”

“…” Lục Dĩ Hoài không nói gì.

Nhưng mà Ngu Trà có thể nhận thấy biểu tình của hắn, lén thở phào trong lòng, bây giờ cô không hề sợ hắn.

“Đi ra đi.” Lục Dĩ Hoài nói.

Đến khi hai người trở lại lần nữa, bữa tiệc đã sắp kết thúc, nhìn thấy bọn họ, mọi người đồng loạt nhìn về cả hai.

Bữa tiệc đêm nay đã làm thay đổi rất nhiều suy nghĩ, có người cho rằng sau khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện, thái độ của Lục lão gia tử cũng đã khác đi, cứ tưởng sẽ thay đổi người thừa kế, nhưng dường như lại không giống như vậy.

Sau khi Lục Dĩ Hoài ra ngoài thì bị ai đó cản lại, Ngu Trà tự mình rời đi.

“Ngu Trà?”

Một giọng nói xa lạ bất ngờ vang lên.

Ngu Trà xoay người, nhìn thấy Lục Minh Duyệt, ánh mắt lóe lóe, “Xin chào.”

“Xin chào.” Lục Minh Duyệt cho rằng cô không biết mình là ai, “Tôi là chị họ của Dĩ Hoài, chắc là cô chưa gặp tôi bao giờ.”

Ngu Trà cười cười.

Là lần đầu gặp của đời này, nhưng đời trước đã gặp qua, lúc ấy Lục Minh Duyệt không thể nào thích cô, thỉnh thoảng gặp cô cũng sẽ mỉa mai châm chọc để cô tự biết thân phận của mình, phải biết tự lượng sức mình.

Lục Minh Duyệt cười nói: “Tôi biết cô là con gái nuôi của Ngu gia, cô đến bên cạnh Dĩ Hoài chắc cũng đã được một tháng, thời gian này cô đã vất vả rồi.”

Ngu Trà nói: “Không vất vả.”

Cô không biết bây giờ Lục Minh Duyệt tìm mình làm gì, nhưng có thể liên quan đến Lục Dĩ Hoài, dù sao cô cũng là một cô nhi, hào môn trước tiên là phải nhìn vào gia thế.

Nhưng mà Ngu Trà cũng không thẹn với lòng mình, cũng không định ăn vạ Lục gia.

Còn rất thức thời. Lục Minh Duyệt nghĩ đến Ngu Minh Nhã không biết lễ nghĩa kia, “Cô không giống với chị gái mình, hy vọng sau này cô vẫn có thể giữ mình như vậy, nếu cô dám ——”

“Chị họ.”

Lục Dĩ Hoài ngồi xe lăn đến đây, “Hai người đang nói chuyện gì?”

“Chưa nói gì hết.” Lục Minh Duyệt nhanh chóng sửa miệng, nghĩ đến chuyện không lâu trước đây, “Chị chỉ thấy cô ấy hơi quen, muốn tâm sự một chút.”

Lục Dĩ Hoài suy tư, nói với Ngu Trà: “Em đến bên kia ăn gì đó trước đi.”

Ngu Trà không hiểu được hắn, “À.”

Chờ đến khi cô rời đi, Lục Dĩ Hoài mới nhìn Lục Minh Duyệt một lần nữa, nói: “Chị họ, có vài chuyện không cần chị xen vào.”

Thấy hắn không có vui không vui Lục Minh Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, “Chị không phải chỉ muốn nhìn xem cô ấy là loại người gì, chưa kịp nói gì thì em đã lại đây, em cũng quá bảo vệ cô ấy rồi.”

Nói mấy câu cũng không cho, người không biết còn tưởng cô là chị họ ác độc thích làm chuyện xấu.

Ngón tay Lục Dĩ Hoài đặt trên tay vịn nhúc nhích vài cái, nhàn nhạt nói: “Không có gì, không cần nhìn nhiều, cô ấy rất tốt.”

Lục Minh Duyệt nhạy bén nhận thấy khi hắn nói ra lời này, biểu cảm có sự thay đổi, khuôn mặt giống như đã hòa hoãn rất nhiều.

Hắn có kiểu biểu tình ôn nhu này từ lúc nào vậy?

Là con cháu của Lục gia, từ nhỏ cô đã biết Lục Dĩ Hoài, đã cùng sống ở nhà cũ một thời gian, cũng hiểu rõ hắn hơn so với người khác, hắn là một người máu lạnh, chỉ khi đối mặt với người nhà mới thay đổi cảm xúc.

Vậy nên hắn đã coi Ngu Trà như người trong nhà?

Lục Minh Duyệt bị suy nghĩ của mình dọa sợ, theo cô biết, Ngu Trà chỉ mới vào Lục gia không lâu, có thể có được đãi ngộ này nghĩa là cô ấy cũng có bản lĩnh.

Nhưng mà chuyện của Lục Dĩ Hoài, cô sẽ không quản nhiều.

Lục Minh Duyệt mở miệng nói: “Dĩ Hoài a, tối nay chị không cẩn thận vào phòng em, rất xin lỗi. Hai ngày trước bạn của chị vừa mở một khu du lịch, em có muốn đi thử hay không?”

Mỗi người con của Lục gia đều có cơ hội trở thành người thừa kế, chẳng qua Lục Minh Duyệt tự biết mình, cô có vài công ty, quyết định chỉ cần quản lý thật tốt, sau này chỉ cần lấy được cổ phần trong nhà là đã đủ.

Đề nghị này thật ra là do cô thật lòng muốn cho Lục Dĩ Hoài, cũng ám chỉ mình sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Ngu Trà.

Lục Dĩ Hoài cong khóe môi: “Được.”

Lục Minh Duyệt cũng cười, “Vậy chị đi trước.”

Đi được một khoảng, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy được người em trai không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài, ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về một phía.

Cô nhìn theo, thấy được thì chấn động một chút.

Cô gái nhỏ kia đang ăn đồ ngọt.

Ngày hôm sau, trên mạng truyền ra vài tấm ảnh.

Báo chí truyền thông cũng đưa tin tức tương tự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau khi bị tai nạn, Lục Dĩ Hoài xuất hiện trước công chúng, ai cũng thích xem loại tin này.

Khi Lâm Thu Thu và Thượng Thần nhìn thấy ảnh chụp của Ngu Trà đã kích động nửa ngày, sau khi về trường không ngừng thét chói tai.

“Trà Trà a, cậu mặc trang phục lộng lẫy như vậy thật đẹp, mình đã bị đầu độc a.”

“Mình thấy sau này cần phải trang điểm cho cậu thật nhiều, mặc thật nhiều quần áo để mọi người thấy cậu là người đẹp nhất!”

Ngu Trà nghe các cô nói nửa ngày mới mở miệng: “Sắp thi đại học rồi còn trang điểm cái gì a, học tập thật tốt mới là chuyện chính.”

“Học tập là một chuyện.” Lâm Thu Thu nói: “Sống cũng là một chuyện a, có phải cậu vẫn chưa đăng Weibo đúng không, mình thật muốn lên án loại chủ Weibo như cậu.”

Nhắc đến chuyện này thì cô ấy liền gấp gáp.

Mặc dù biết đại ma vương là Lục Dĩ Hoài nhưng cô ấy vẫn đắm chìm trong việc xem những mẩu chuyện ngọt ngào như vậy.

Ngu Trà xin tha: “Mấy ngày nay mình rất vội, tối nay về nhà mình sẽ đăng.”

Mấy ngày nay cô phải lo chuyện tiệc mừng thọ và chụp ảnh của Thượng Từ Từ, căn bản đã quên mất việc đăng truyện.

Cô vẫn chưa vẽ chuyện lần trước Lục Dĩ Hoài đứng lên.

“Nhiêu đó vẫn còn ít ấy.” Thượng Thần tha cho cô, “Mấy ngày nay trên hot search Weibo đều là Ngu Minh Nhã, cô ta coi như đã nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng.”

Ngu Trà “á” một tiếng.

Tối qua sau khi về nhà cô cũng không chú ý đến việc này, mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì tâm trạng rất khác.

Như cô đã đoán trước, trên mạng đã ồn ào làm thành chuyện lớn.

Fan của một số minh tinh và đạo diễn bị liên lụy đến cũng không phải người ăn chay, cuối cùng đã trở thành một trấn chiến hỗn loạn, cũng không biết có phải do thủy quân hay công ty đã động tay chân, mấy đề mục đã đã leo lên bá chiếm hot search.

Trí nhớ của cư dân mạng rất ngắn, sau khi bộ phim mạng kia chiếu hết, Ngu Minh Nhã tạm thời không có tên họ gì, lần này không ít người đã xem bình luận mới biết được.

Thì ra là người mới xuất đạo a.

Những bài Weibo Ngu Minh Nhã đã đăng bị lục lại, vấn đề nhỏ cũng bị phê bình, mọi người trên mạng đều thích nghe ngóng.

“Đây là ai a? Sao lại đắc tội với nhiều người như vậy?”

“Lần đầu tiên thấy người mới xuất đạo ở tuyến 180 có gan lớn như vậy, đắc tội hoàn toàn với tiền bối, nhìn cô ta bị chê cười đi.”

“Về nhà làm đại tiểu thư của cô đi!”

“Fan này còn vô dụng hơn so với fan lưu lượng, đều là xxj* sao? Lại có thể có zqsg (tình cảm sâu nặng) với một người chỉ diễn một bị phim vường trường chiếu mạng nhỏ, không thể cứu nổi nữa.”

*xxj: tiểu học gà, mình nghĩ là chỉ mấy đứa trẻ trâu học tiểu học.

Lâm Thu Thu vẫn luôn kể cho Ngu Trà nghe diễn biến của chuyện này.

Gây chuyện lớn như vậy trên mạng, Ngu Minh Nhã cực kì tức giận, quăng đổ hết đồ vật trong phòng, cũng đã xin nghỉ trong trường.

Lúc bảo mẫu đi lên nơm nớp lo sợ.

“Cút ——”

“Là mẹ.”

Trần Mẫn Quyên đẩy cửa ra, nói: “Minh Nhã, con đã quên lần trước mẹ nói gì với con sao? Con cứ để chuyện tiếp diễn như vậy, người bị tổn hại cuối cùng chính là con.”

“Bây giờ con cũng đã như vậy rồi.” Trên mặt Ngu Minh Nhã đều là lửa giận, “Đám fan này thật ngu ngốc, bây giờ gây ra chuyện lớn như vậy, đúng là một đám vô dụng không biết làm gì!”

“Cha mẹ đã tìm thuỷ quân hỗ trợ, chiều nay sẽ có hiệu quả ngay lập tức.” Trần Mẫn Quyên thở dài, nói: “Nhưng nếu con muốn xoay chuyển thế cục thì phải tự mình ra mặt.”

Tuy nhà họ Ngu không phải hào môn lớn gì, nhưng đối với nơi như giới giải trí này thì vẫn có thể dùng được vì rất nhiều minh tinh cũng không có hậu trường.

Nên tình hình bây giờ đã tạm ổn.

Trần Mẫn Quyên dùng tiền kéo hot search xuống, cuối cùng mới dời được một ít lực chú ý, lúc này mới đến đây khuyên Ngu Minh Nhã.

Vài ngày sau đó mới có thể kết thúc hết, hot search một lần nữa lại trở thành【 Ngu Minh Nhã xin lỗi 】.

Cư dân mạng ăn dưa lê đi vào thì thấy Ngu Minh Nhã đăng một bài Weibo rất dài, nói mình không thể quản lý tốt fan của mình, cũng không tự biết được thực lực của mình, đối với việc liên lụy đến người khác thì rất xin lỗi.

“Thoạt nhìn có vẻ rất thành khẩn, chắc cô ấy không cố ý.”

“Chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao có thể có được tâm cơ gì chứ, các người nghĩ quá xấu rồi, đây có thể tính là bạo lực internet đấy.”

“Hy vọng sau này cô sẽ luyện kỹ thuật diễn của mình thật tốt.”

“Biết rồi thì tốt, chuyện này không phải đều là do lỗi của cô, là fan của cô quá cấp tiến, cần phải quản bọn họ thật tốt.”

“Cô ấy cũng đã xin lỗi, các ngươi còn muốn gì nữa a?”

“…”

Ngu gia đưa vào không ít thủy quân, sau khi bài viết vừa đăng lên thì nhanh chóng bình luận, ngay lập tức lên thẳng hot search, tạo ra hình tượng bị fan làm hại.

Tuy có người cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng chỉ là vài cư dân mạng bình thường, sau khi fan và thủy quân cùng oanh tạc, sự kiện lần nay dần dần chìm vào quên lãng.

Ngu Minh Nhã nhìn Weibo của mình, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, mặc dù còn có người mắng cô ta, nhưng cũng chỉ là số ít.

Tuần này cô ta không đến trường, nếu chuyện này không bị dẹp đi chắc chắn cô ta sẽ phát điên lên mất, nếu đã được xử lý thì vẫn còn đường sống.

Một ngày nào đó cô ta sẽ đòi lại tất cả.

Mà lúc này, Ngu Trà đã đến khu du lịch.

Ngu Trà nhìn khung cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Anh nói chính là chỗ này sao.”

Lần trước ở tiệc mừng thọ Lục Minh Duyệt đã nhắc về khu du lịch này với Lục Dĩ Hoài, hắn đã thuận tiện đưa vào kế hoạch.

Lục Dĩ Hoài nói: “Là bạn của chị tôi.”

Ngu Trà gật đầu, nhìn thấy bên trong có một thảo nguyên rất lớn, còn có người đang cưỡi ngựa với tốc độ vô cùng nhanh, “Ở đây còn có thể cưỡi ngựa.”

Lục Dĩ Hoài ngồi cạnh cô, ánh mặt trời từ ngoài cửa xe truyền vào, chiếu lên sườn mặt hắn, làm sáng ngũ quan thâm thúy. Hắn nhìn Ngu Trà, trong mắt cô gái như có chứa nước mà phát sáng, thật đẹp đẽ.

“Em có thể thử.”

Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Không được, tôi chưa từng cưỡi ngựa.”

Lỡ như bị té xuống thì làm sao, hơn nữa bây giờ Lục Dĩ Hoài không thể cưỡi ngựa, việc này giống như cố ý kích thích hăn.

Nói đến chuyện này, cô lén nhìn qua Lục Dĩ Hoài.

Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở hữu nghị, Trà Trà rất nhanh sẽ hối hận.

Hết chương 30

#xanh