Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 23: Rất ngọt




Dưới tình huống trên bàn toàn là rượu bia hay nước trái cây, đột nhiên lấy ra một hộp sữa, hành động này thật sự rất kinh người.

Quan trọng nhất là hộp sữa này là hắn tự mang theo.

Tần Du cầm chai bia lắc nửa ngày, đến khi ngồi xuống vẫn chưa thể hiểu ra, “Lục ca, cậu đem hộp sữa này đến đây lúc nào vậy?”

Tô Ngọc đang gắp đồ ăn trong nồi cũng dừng lại đôi đũa, “Đúng vậy, dù sao thì, ăn lẩu có thể uống sữa chứ?”

Bọn họ vẫn chưa nhìn thấy ai ăn lẩu mà đi uống sữa.

Lục Dĩ Hoài liếc hắn một cái, “Cậu có thể thử xem.”

“Phục vụ, cho một hộp sữa.” Tần Du bị nhắc nhở như vậy, chuẩn bị làm theo lời Lục Dĩ Hoài, bị Tô Ngọc đá một cái dưới chân.

“Uống sữa em gái cậu.” Tô Ngọc trợn trắng mắt, trực tiếp đưa cho hắn một chai bia, “Uống không xong hôm nay đừng mong rời khỏi đây.”

Hai người cãi qua cãi lại, không khí càng trở nên sinh động.

Lúc nãy người phục vụ nghe được tiếng gọi, bưng lại đây mấy hộp sữa, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi quý khách muốn loại nào ạ?”

Lục Dĩ Hoài dựa lưng vào ghế, mặt không biểu tình nhìn hắn.

Tần Du đang chuẩn bị lấy đại một hộp, nhìn thấy tình huống này thì sợ hãi, thở dài nói: “Không uống không uống, cậu lấy về đi.”

Vẻ mặt người phục vụ khó hiểu trở về.

Ngu Trà chọc ống hút vào uống một ngụm, gương mặt hơi phồng lên, sữa vị dâu tây, rất thơm ngọt, là vị cô thích.

Sữa này là cô nhờ mẹ Vương mua, đặt trong phòng cô, không nói cho Lục Dĩ Hoài, nên chắc hắn không biết.

Cũng không biết vì sao hắn lại không uống.

Ngu Trà cầm hộp sữa, nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến chuyện ngày mai có đi đưa sữa hay không, một thùng sữa vẫn còn một nửa.

Mọi người bắt đầu gắp thịt đã chín trong nồi.

Ngu Trà lấy một phần cay, thêm nhiều dầu mè, mùi rất thơm, cô không quá thích thịt, nhưng thật ra đã ăn không ít.

Tần Du và Tô Ngọc nói chuyện không cố kỵ gì cả, trong trường ngoài trường, nói đủ thứ chuyện, Lâm Thu Thu biết nhiều chuyện, nên cũng tham gia vào.

Cuối cùng lại thành một hội chuyên tám chuyện.

Ngu Trà ngồi một bên nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng sẽ trộm liếc Lục Dĩ Hoài một lần, hắn cũng không nói gì, chỉ khi nhóm Tần Du hỏi mới thuận miệng đáp vài tiếng, cao lãnh như băng.

Tiệm lẩu đã đổi vài đợt người mà bọn họ vẫn còn ở đây, ăn đến khí thế ngất trời.

Sau khi Ngu Trà ăn xong cũng không động đến đũa, cô đã uống gần hết sữa, còn lại vài ngụm nhỏ, ôm cái hộp nghe bọn họ nói chuyện.

“Ăn no rồi?” Giọng nói vang lên bên tai.

Ngu Trà còn chưa nuốt hết, xém chút nữa bị sặc, quay đầu nhìn Lục Dĩ Hoài đang nhìn cô, ngũ quan được ánh đèn ấm áp chiếu sáng phá lệ sáng trong.

Lúc nãy giọng nói bị tiếng ồn át đi, nghe không rõ, vậy mà lại làm người khác nhớ kỹ.

Ngu Trà gật đầu, “Ân, ăn no rồi.”

Chỉ thấy Lục Dĩ Hoài lại lấy ra một hộp sữa đặt lên trước mặt cô.

Bỗng nhiên, chiếc đũa trong tay Tần Du rớt xuống, phát ra một tiếng “cộp”, lại rớt từ trên bàn xuống đất.

Trong miệng Lâm Thu Thu là cuộn thịt dê, nửa ngày cũng chưa nhai được, vậy mà lại nuốt thẳng xuống.

Có ai đi ra ngoài mà mang theo bên người hai hộp sữa… Cũng có thể là Lục Dĩ Hoài ngồi xe lăn, để trên mình nên không ai thấy được.

Ngu Trà phục hồi tinh thần lại, cả người đều ngây ra, lẩm bẩm nói: “Sao anh lại manh theo hai hộp sữa a?”

“Ân?” Dường như Lục Dĩ Hoài không để ý lắm.

Ngu Trà nhấp môi, không nói gì, cảm thấy trái tim nhảy lên vài cái, nhưng không dám hỏi gì nhiều.

“Ai, mọi người ăn xong chưa?”

Cuối cùng, Tần Du phá vỡ trầm mặc.

Vài người đáp lại ăn xong rồi, một nhóm người cùng nhau về trường, vẫn còn hai tiết học buổi tối.

Đang trong tiết tự học, Tieba của trường đột nhiên có một bài đăng mới, mang theo ba chữ lớn “Ngu Minh Nhã”.

Trong nháy mắt đã thu hút hàng trăm người.

Chuyên gia nhiều chuyện Lâm Thu Thu nhìn thấy bài đăng này, miệng há thật lớn, “Trà Trà, cậu thấy nó chưa?”

Ngu Trà đang làm bài, “Thấy cái gì?”

“Ngu Minh Nhã lại được viết bài!” Lâm Thu Thu đưa bài viết cho cô nhìn, “Chuyện lớn a, thì ra Trần Khinh Vân xảy ra chuyện kia lại có liên quan đến Ngu Minh Nhã.”

Ngu Trà dừng lại động tác, “Bị đăng bài viết?”

Nói thật, cô cũng không nghĩ đến loại khả năng này.

Cô và Trần Khinh Vân trao đổi phương thức liên lạc, buổi chiều Trần Khinh Vân đã nói với cô chuyện hôm qua, nhưng chưa nói cho Ngu Minh Nhã.

Tên bài đăng là 【 Không nghĩ rằng Ngu Minh Nhã mà tôi thích lại là dạng này, đúng là nhân tài 】.

Đầu bài là một tấm hình Ngu Minh Nhã, là chụp lén.

Bên dưới là mấy bài viết nhỏ “Ăn dưa”, “Ngu Minh Nhã làm sao vậy”, “Thông báo bị từ chối”...

Ngu Trà chỉ xem của chủ bài viết.

Chủ bài viết tự xưng là một nam sinh, hôm qua gặp được Ngu Minh Nhã bộ dạng cô đơn, kích động đi đến an ủi, còn nói chuyện phiếm với nữ thần, thật sự rất kích động. Biết Ngu Minh Nhã buồn vì chuyện vai diễn, còn nhắc đến Trần Khinh Vân, bọn họ liền bị kích thích phải trả thù cho nữ thần.

Kết quả hôm nay bị điều tra, Ngu Minh Nhã lại có thể không nhận trách nhiệm.

Ngu Trà nhìn bình luận dưới bài viết ——

“Rốt cuộc chuyện này có phải là Ngu Minh Nhã kêu các người làm?”

“Bạo lực học đường nhất định phải bị điều tra, thì ra camera của trường có hoạt động, sau này làm gì cũng phải chú ý.”

“Chuyện này có liên quan đến Ngu Minh Nhã sao?”

Qua một lúc lâu sau, chủ bài còn đăng lên một đoạn ghi âm.

Ngu Trà click mở, phát hiện là cuộc cãi nhau của Ngu Minh Nhã với mấy nam sinh, vậy mà có thể bị ghi âm lại.

“Là do các cậu tự làm, sao có thể nói là do tôi xúi giục, làm tôi bị thầy giáo mắng một trận.”

“Nếu cậu không nói, chúng tôi có làm không?”

“Tôi không hề kêu các cậu đi làm, là do các cậu thích tôi mới tự nguyện đi làm. Làm ra chuyện này, tôi cũng thấy rất thất vọng, nếu các cậu không thích tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”

“Là do cậu nói Trần Khinh Vân có chỗ nào tốt hơn cậu, là cậu nói do cậu ấy dùng cách khác mới có được vai diễn đó, chúng tôi làm thế vì cậu là sai sao?”

“Đương nhiên là các cậu sai —— a các cậu muốn làm gì?! Đừng chạm vào tôi! Tôi cảnh cáo các cậu, tôi là đại tiểu thư của Ngu gia, các cậu muốn làm gì thì phải ước lượng thân phận của chính mình đi…”

Đột nhiên bản ghi âm yên lặng.

Nghe được một câu cuối cùng, Ngu Trà cảm thấy việc này cũng quá mơ hồ, giống như chó cắn chó.

Cô nhìn đoạn trả lời bên dưới.

“Vốn dĩ trước kia tôi không thấy việc này có liên quan gì đến Ngu Minh Nhã, cho đến khi nghe được một câu cuối cùng…?”

“Thì ra sau lưng người khác Ngu Minh Nhã là loại người này a.”

“Hình tượng nữ thần sụp đổ, lúc trước đã thấy cô ta cười lên rất giả tạo, mỗi lần nói vậy, nam sinh khác đều nói là tôi đố kỵ, đố kỵ cái đầu các cậu.”

“Đúng là nhỏ mọn, Trần Khinh Vân có được vai diễn đó thì sao, biện pháp khác gì chứ, đầu óc Ngu Minh Nhã tưởng tượng cái gì vậy?”

“Lạnh thật.”

“…”

Ngu Trà đọc những bình luận đó, thiếu chút nữa đã bị chọc đến bật cười.

Lần này Ngu Minh Nhã đúng là tự tìm đường chết, mặc dù đúng là cô ta không nói gì, nhưng đúng là không cẩn thận đã để bị ghi âm lại.

Hình tượng ôn nhu săn sóc cô ta xây dựng được, hoàn toàn tan vỡ rồi.

Lâm Thu Thu một bên vui sướng khi người gặp họa: “Mình cảm thấy chắc chắn cô ta không vô tội, Ngu Minh Nhã thích nhất là khua môi múa mép, tuyệt đối đã nói gì đó.”

“Ở ác gặp dữ.” Ngu Trà trả lại điện thoại cho cô ấy.

Cô ấy rất thích nghe ngóng những chuyện này.

Lâm Thu Thu nằm dài lên bàn, nói: “Bây giờ hình tượng bị sụp đổ, mình thấy tối nay Ngu Minh Nhã sẽ bị nhìn giống như xiếc khỉ.”

Lớp bảy trên lầu.

Người quản tiết tự học tối nay là một thầy giáo tiếng Anh, ông quản không nghiêm lắm, mặc dù phần lớn người là đang học, nhưng cũng có người chơi điện thoại.

Nhìn thấy bài viết được đăng lên, người xung quanh đều đã biết, ánh mắt một đám không tự chủ dừng trên người Ngu Minh Nhã ngồi bàn ba.

Ngu Minh Nhã đang làm bài tập, nhiều tầm mắt nóng rực như vậy, cô ta căn bản không thể lờ đi, bất giác quay đầu lại nhìn.

Sau đó đối diện với vô số ánh mắt.

Ngu Minh Nhã nhíu mày, cảm thấy ánh mặt bọn họ không thích hợp, nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu.

Các bạn học bị phát hiện, nhanh chóng dời tầm mắt, nhất trí cúi đầu xuống hết, giả vờ bản thân không thấy gì.

Ngu Minh Nhã càng thêm khó hiểu.

Cô ta cảm thấy không đúng, buông bút xuống rồi đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau đó lại đối diện với ánh mắt bọn họ lần nữa.

Đúng là không đúng.

Ngu Minh Nhã lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhìn xem có vấn đề gì.

Cô ta có tham gia vào mấy nhóm lớn, tài khoản phụ cũng có trong mấy nhóm, để có thể biết được tin tức, cũng để nhắc đến tên của cô ta trong những cuộc nói chuyện.

Lần này cô ta trực tiếp đăng nhập vào tài khoản phụ, tất nhiên là để không bị ai phát hiện, tài khoản phụ có thể biết được nhiều bí mật.

Trong mấy nhóm đều đang có người nói chuyện, tin nhắn thay đổi rất nhanh, Ngu Minh Nhã chỉ kịp nhìn thấy tên mình lóe lên, là đang nói về cô ta, cô ta vội vàng nhìn kỹ.

“… Trước sau gì người này cũng sụp đổ, không nghĩ rằng sẽ vì chuyện này, cũng thật nhanh, tôi còn chưa nghĩ đến.”

“Cậu nói xem tại sao Ngu Minh Nhã lại thảm như vậy?”

“Cô ta còn đang học tiết tự học, nghe người trong lớp cô ta nói cô ta còn chưa biết chuyện này, ha ha ha ha ha.”

“Sợ là cô ta còn chưa biết mình bị ghi âm, nhìn cô ta hôm sau làm sao mà sống ha ha ha ha ha.”

“Nói ra cũng là do cô ta làm, nếu không phải vì cô ta, Trần Khinh Vân cũng sẽ không bị nhốt trong toilet.”

“…”

Sắc mặt Ngu Minh Nhã thay đổi một chút.

Ghi âm? Ghi âm gì?

Ngu Minh Nhã kéo lên nhìn mấy trăm tin nhắn kia, cuối cùng cũng tìm thấy một đường dẫn, link trực tiếp dẫn đến một bài viết.

Cô ta ấn vào, nhìn qua bài viết của chủ nhà cùng một ít bài viết nhỏ khác, phát bản ghi âm nghe được giọng của chính mình nói ra những lời đó, cả người ngây ra.

Ngu Minh Nhã chưa từng nghĩ mình sẽ xảy ra loại sự cố này, từ sau khi rời khỏi phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục, rồi bị mấy nam sinh tới tìm, sợ mình phải chịu trách nhiệm nên đã nói ra những lời đó, hơn nữa cô ta cũng không thấy có gì quá phận khi nói ra những lời đó.

Nhưng nhìn thấy những câu trả lời kia, suy nghĩ của mọi người đều giống nhau là không thể tin được.

Trước mắt Ngu Minh Nhã trực tiếp tối sầm xuống.

Kết thúc tiết tự học buổi tối.

Khoảng cách từ phòng học đến cổng trường, Ngu Trà nghe được nhiều người nói về chuyện của Ngu Minh Nhã, có thể nói đã trở thành sự kiện đứng đầu của Nhất trung.

Khi có người nhận ra Ngu Trà, còn tiến lên hỏi: “Ngu Trà, cậu biết chuyện của Ngu Minh Nhã trên Tieba không?”

“Đúng vậy, chị cậu và Trần Khinh Vân náo loạn vì chuyện tuyển chọn, xém chút dẫn đến mất mạng người, cậu biết rõ chuyện này không?”

Ngu Trà nói: “Không biết.”

Lâm Thu Thu bước lên, “Chuyện gì a, Trà Trà của chúng ta cí gì cũng không biết, có gì thì tự đi hỏi Ngu Minh Nhã.”

Cô ấy có tiếng là không quen nhìn Ngu Minh Nhã như vậy, trong trường nhiều người cũng biết, đã nói như vậy, nữ sinh cũng không dám hỏi nữa, rất nhanh đã rời đi hết.

Ngu Trà và Lâm Thu Thu tách ra ở cổng trường, sau đó lấy ra hộp sữa thứ hai Lục Dĩ Hoài đưa từ trong cặp.

Hộp sữa thứ hai không phải của cô đưa, không biết có phải là của nữ sinh khác đưa không, cho dù xảy ra chuyện, nhân khí Lục Dĩ Hoài ở trường vẫn còn, hơn nữa trong thời gian này còn tăng lên rất nhiều, fan trước kia đã trở lại.

Nếu là của nữ sinh khác đưa, Ngu Trà cầm nó cảm thấy rất lạ, cảm giác không thể uống được.

Đến khi lên xe, cô cũng chưa uống.

“Đang nghĩ gì?” Lục Dĩ Hoài lên tiếng hỏi.

Ngu Trà không biết đã ngồi lên xe từ lúc nào, nga một tiếng, nhanh chóng cắm ống hút vào, lại hỏi:

“Sữa này anh lấy ở đâu ra a?”

Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt mở miệng: “Mua.”

Ngu Trà hàm hồ ừ một tiếng, uống một hớp lớn, nhả ống hút, không chú ý môi dưới vẫn còn vết sữa, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài duỗi tay.

Chú Trần đang ngồi trên ghế lại đang định hỏi có đi chưa dừng lại động tác, giống như bị người khác ấn nút tạm dừng, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Ngón tay thon dài sạch sẽ chạm vào môi, Lục Dĩ Hoài nhẹ tay vân vê vết sữa, nhìn ngón tay, ngậm vào trong miệng.

“Rất ngọt.”

Hết chương 23

#xanh