[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 39: Có một số thứ không thể chia sẻ cùng người khác





Edit: hồ ly lông xù
<< Hôm nay Trình tổng vẫn chưa phá sản>> Nhiệm vụ thời không.
Sau khi Lăng Hiểu gia tăng điểm thuộc tính xong, ngay lập tức trước mắt tối sầm, khi tỉnh lại một lần nữa, người ở thế giới này được tái sinh lại lần nữa.
Kiếp trước, cô đã sống hơn bốn trăm năm, sinh ra ở Lăng gia lại có tư chất thông minh, còn là thiên chi kiêu nữ của Thiên Diễn Tông, cả đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Mà kiếp này, lại có chút thể thảm rồi.
Lăng Hiểu vừa chào đời, mẹ ruột vì băng huyết mà chết, mà cô là đứa con ngoài giá thú nên không hề biết cha mình là ai.
Cô biết làm sao đây?
Thực tế, bà ngoại và cậu cũng chẳng yêu thương gì tiểu Lăng Hiểu, nên ngay từ thời điểm cô vẫn còn quấn tã đã bị bọn họ bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Đó là một đêm gió lớn, bất chợt có tiếng khóc vang dội từ ngoài cửa truyền vào bên trong cô nhi viện.
Tiếng khóc của tiểu Lăng Hiểu cuối cùng cũng đánh thức người của cô nhi viện, và cũng từ ngày đó cô đã thành công trở thành một thành viên trong ''Cô nhi viện Thiên sứ.''
Theo đúng lương tâm mà nói, cuộc sống trong cô nhi viện Thiên sứ này cũng được coi là không quá khó khăn, ít nhất nó cũng không có giao dịch gì mờ ám, ngoại trừ việc trẻ em trong đây quá nhiều, Lăng Hiểu thường ăn không đủ no ra, còn lại mọi thứ đều ổn.
Ngoài ra, viện trưởng của cô nhi viện đã đặt cho cô một cái tên rất đẹp, uhm, cái này mọi người có thể không cần để tâm đến, bởi vì sau khi Lăng Hiểu lớn lên, cô cũng tự sửa lại tên của mình.
Cô vốn thích tên của chính mình và cũng thích người khác gọi mình là Lăng Hiểu.
Những ngày tháng sống trong cô nhi viện thực nhàm chán và buồn tẻ, thỉnh thoảng vào cuối tuần, một số tình nguyện viên sẽ đến giúp đỡ, hoặc một vài người có tiền sẽ tới quyên tặng đồ.
Sách vở, quần áo, thậm chí đồ chơi, rất nhiều loại.
Nhưng Lăng Hiểu thích nhất là đồ ăn vặt.
Thế giới rộng lớn, năm tháng dài dằng dặc, chỉ có đồ ăn là không thể vứt bỏ a!
''Là khoai tây chiên vị cà chua, xem ra trông rất ngon.''
Vào một buổi chiều chủ nhật nắng ấm, Lăng Hiểu vừa mới cướp được một túi khoai tây chiên, đang ăn, đột nhiên một đứa trẻ tiến đến, vẻ mặt chân thành nhìn cô, giọng nói tràn đầy mong đợi.
''Rắc.''
Lăng Hiểu cắn một miếng khoai tây chiên: ''Ừ, ăn rất ngon.''
Cô cũng chân thành trả lời một câu.
Đứa trẻ:...
''Cái kia...''
Đứa trẻ đó đứng sang một bên nhìn chằm chằm Lăng Hiểu cắn từng miếng từng miếng, dáng vẻ cô ăn trông cực kì ngon miệng, theo bản năng cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn vào mắt Lăng Hiểu: ''Có thể cho em một miếng được không? Một miếng thôi!''
''Hửm?''
Lăng Hiểu dừng động tác, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh, dáng người cậu ta trông khá gầy yếu, nhưng gương mặt lại thanh tú, đôi mắt to tròn đen nhánh loé sáng lúc này đang nhìn chằm chằm gói khoai tây chiên trên tay mình.
''Người mới sao? Trước đây chưa từng gặp a!''
Lăng Hiểu vô thức hỏi một câu.
Đứa trẻ kia ngập ngừng rồi gật đầu một cái: ''Em... thật ra...''
Chính cậu cũng không rõ vì sao mình lại ở chỗ này, những kí ức trước đây cậu không tài nào nhớ nổi, chẳng qua là, hôm nay đột nhiên thấy Lăng Hiểu ở chỗ này ăn khoai tâu chiên, cậu ta cảm giác có chút quen thuộc.
Uhm, là mùi vị của khoai tây chiên có chút quen thuộc.
Có lẽ trước đây cậu ta rất thích ăn nó.
Thật là nhớ.... Muốn ăn một miếng!
''Này nhóc.''
Lăng Hiểu cầm một miếng khoai tây chiên, rồi quơ quơ trước mặt cậu ta rồi nghiêm trang nói: ''Để chị đây nói cho nhóc biết, trên thế giới này, có rất nhiều thứ không thể chia sẻ cũng người khác, ví dụ như vợ của nhóc, còn có... khoai tây chiên của chị đây, nhóc.... Hiểu chứ?''
Đứa trẻ: ? ? ?
''Nhưng em chưa có vợ!'' Cậu ta ngây ngô nhìn Lăng Hiểu.
''Sau này sẽ có.''
Lăng Hiểu vỗ vỗ bả vai đứa trẻ đó, không hề đắn đo mà ăn nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng!