Hàng Này Khó Xơi

Chương 6: Tôi không tin tình yêu




Không ai cứu tôi cả, tôi bị giải tới nha môn...

Hóa ra Cố Hoa là bạn thân của họ Đỗ, hắn nghe nói ở Phổ Đà tự có một cô nương lấy tên Lý Viện Viện để dụ dỗ đàn ông, thế là đích thân đến tìm chứng cứ bắt tôi.

Khi không cần giả bộ làm thư sinh phong lưu nữa thì Cô Hoa có sự uy nghiêm như hàng ngũ quan lại lão gia, ngồi ở chỗ cao cao kia thẩm vấn tôi: “Đỗ trạng nguyên nói ngươi được Phật Tổ niệm chú, nếu trong thời gian tu hành có thể gặp được một người không chê ngươi là yêu quái, vẫn đồng ý lấy ngươi thì ngươi sẽ tu thành chính quả?” Cuối cùng khóe miệng hắn cũng có vẻ giễu cợt như tôi bị dở hơi...

Tôi thầm xấu hổ, lúc đó đầu đầy bã đậu mới nghĩ ra chuyện xà tinh* mà đi lừa người.

* Yêu quái rắn

Cố Hoa nói: “Lần này Đỗ thư sinh đồng ý lấy ngươi, sao ngươi còn bỏ chạy?”

Khóe mắt tôi giật giật, rõ ràng là kế của hắn, được chưa.

Hắn không cười nữa, bắt đầu nghiêm túc và lạnh lùng: “Bản quan xem các vụ án chưa được phá mấy năm gần đây, trong đó có ba vụ nói rằng ở Phổ Đà tự có nữ tử dùng sắc đẹp lừa tiền, chỉ là những kẻ bị lừa lại cam tâm tình nguyện đưa tiền, lại sợ gia đình và vợ trách cứ nên không dám ra làm chứng. Quan phủ không tìm được chứng cứ nên cũng không đi bắt được.” Mắt hoa đào của hắn nhíu lại, lóe lên một tia sáng lạnh băng: “Xà linh đại tiên - người này có phải là ngươi?”

Tôi: “...”

Tôi bắt đầu giãy chết: “Tiểu nữ không biết, quả thật là không biết! Tiểu nữ chỉ muốn tìm người nào đồng ý lấy tiểu nữ mà thôi, xưa nay chưa từng lừa tiền ai, nếu không tin đại nhân cứ hỏi bạn tốt của ngài là Đỗ trạng nguyên ấy!”

Hắn cười ha ha: “Ngươi đang tự nhận mình là xà tinh?”

Tôi: “...”

Biết rõ tên Cố Hoa này không phải là tên dễ lừa, tôi đành che mặt khóc to: “Đại nhân tha mạng, tiểu nữ quả là không biết như thế là phạm tội, tiểu nữ thật sự chỉ muốn tìm một người không chê thân phận nghèo khổ của mình, sau khi có được công danh thì quay về lấy tiểu nữ, nhưng đã qua nhiều năm mà không hề có ai đồng ý cả...”

“Lúc đầu tiểu nữ cũng là con gái của người làm quan, mẫu thân dốc hết tiền của để phụ thân thi cử thành danh, sau khi phụ thân thi đỗ lại đi lấy con gái của đại thần trong triều, không nhớ tới mẫu thân nữa. Mẫu thân chưa gả chồng đã mang thai, bị người nhà đuổi đi lang bạt tứ phương, uất ức mà chết. Tiểu nữ không nơi nương tựa, lớn lên ở trong tự, luôn mơ tưởng rằng trên thế gian này vẫn còn người trọng tình nghĩa...”

“Nhưng hết năm này qua năm khác, năm nào cũng có người thương, nhưng năm nào cũng không có thư gửi về. Sao đàn ông lại bạc tình đến vậy, có mới quên cũ, ham mê quyền quý, được voi đòi tiên, vong ân phụ nghĩa...”

Tôi khóc lóc thảm thiết, vô cùng tuyệt vọng, lòng nhớ đến mẫu thân số khổ, vì phụ thân mà đau buồn cả đời, lúc chết người gầy nhom da vàng vọt, quần áo rách nát, còn phụ thân thì ăn ngon mặc đẹp, ôm ấp con gái đại thần, kẻ bạc tình máu lạnh được hưởng niềm vui và sự ấm áp.

Đúng vậy, tôi có một tuổi thơ buồn, cái nhìn với cuộc đời cũng không còn tươi đẹp, tâm lý cực kỳ điên loạn. Tôi chỉ lừa tiền tài của những kẻ háo sắc nhằm thỏa mãn ý muốn báo thù của tôi...