Hàng Ma Tháp

Chương 8




Uổng cho một quãng thời gian đằng đẵng làm kẻ thù không đội trời chung, thật không ngờ thì ra Hi Di còn có thể khiến cho người ta chán ghét đến mức này. Ngao Khâm nhếch đuôi lông mày chống lại ánh mắt khó lường của y, “Đạo trưởng nếu đã muốn nói thì cứ nói.”

Bàn nhược hoa, gọi là hoa, nhưng thực ra trông còn giống một loài cỏ hơn, vạn vật đều là hoa đỏ lá xanh, chỉ riêng nó ngược lại, đài hoa xanh thẫm lá đỏ tươi. Loài hoa này không kết quả, khi úa tàn, cũng như lúc đầu, từng cánh từng cánh hoa rơi tan tác, cho đến khi lá cũng rụng hết chỉ còn trơ lại một cành dài, đỏ như lửa, chói lóa như diễm, tựa như đàn nhang hương thơm ngát trước mặt Phật tổ, từ trong ra ngoài vô số hồng quang, cuối cùng cũng như một nén nhang đã được đốt lên, từng tấc từng tấc trở thành tro bụi, gió lướt qua là tiêu tán, không để lại dấu vết.

Vật ấy rất hiếm có trên thế gian, trăm năm khó được một gốc, cũng có người không ngừng tìm kiếm, hoặc lên tuyết sơn vạn trượng, hoặc đến sa mạc cằn cỗi, người hữu tâm tìm đến tận chân trời góc biển cũng không thấy một mảnh lá còn sót lại, người vô tâm chỉ cần sáng sớm gạt một bụi cỏ dại dưới chân tường, nó lẫn lộn giữa một đám hoa cỏ tầm thường um tùm tươi tốt. Mọi người nói hoa này vô cùng kỳ diệu, đến tột cùng là vì sao, rồi lại phân vân, không ngoài việc có thể cải tử hoàn sinh, kéo dài tuổi thọ hoặc tăng cường tu vi, sự thật thế nào, ngay cả chúng tiên cũng không biết được.

“Có lẽ, chẳng qua chỉ là một sinh vật kỳ lạ mà thôi.” Hi Di nói.

Tiểu đạo sĩ tấm tắc cảm thán, “Trước mặt đạo hữu, bần đạo thực hổ thẹn.”

Hi Di nâng chén trà nhấp một ngụm, cười nhẹ, “Đạo hữu trà nghệ thật cao tay, bần đạo cũng thấy rất hổ thẹn.”

Bốn mắt nhìn nhau, lại ăn ý cười, mặt mày vui vẻ, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống nhau.

Đạo giả cẩn thận phát hiện ra nét hoảng hốt trên mặt Ngao Khâm, quay sang, trong mắt là nét tinh nghịch hiếm có, “Ngươi còn phân biệt được ta và đồng đạo không ?”

Ngao Khâm bật cười, “Sao lại không phân biệt được ?”

Y nhân tiện nói, “Hôm khác ta và đồng đạo ăn mặc giống nhau, người đừng nhận sai.”

Hi Di đứng một bên che miệng cười, tiên nhân nghiêm nghị đại nghĩa cao với không tới như vậy, giờ phút này nhìn về phía tiểu đạo sĩ trong mắt lại tràn ngập cưng chiều. Lại nhớ đến câu nói đùa, người cha lớn tuổi chỉ có duy nhất một cô con gái, mang ra so, tự nhiên trên lưng nổi lên một tầng da gà. Đạo sĩ trì độn, còn không ngẫm lại xem mình với kẻ lai lịch không rõ ràng kia quen biết mới được mấy ngày, cứ thế buông hết mọi đề phòng mà thẳng thắn đùa giỡn với y, còn không sợ bị hắn lừa bán đi mất. Thật là…..

Ngao Khâm nói, “Không đâu, cho dù bịt kín hai mắt bảo ta đoán, ta cũng chắc chắn không đoán sai.”

Dù có thề thốt thế nào cũng chỉ đối lấy phỏng đoán bán tín bán nghi của y, Ngao Khâm không nói nữa, nghe y cùng Hi Di miên man bất tận hết nói chuyện học vấn trà đạo đến mấy chuyện linh tinh.

Ánh nến cháy hừng hực ẩn trong chao đèn, mông lung chiếu khắp phòng, ánh nến vàng vọt, mi tâm kiền tịnh của tiểu đạo sĩ được phủ lên chút ánh sáng nhè nhẹ, càng tôn thêm khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt thanh tú. Ngao Khâm xuyên qua khe hở giữa những thẻ tre nhìn trộm y, tiểu đạo sĩ, ngươi đã quên hết thảy chuyện trước kia, đã quên ta, đến cả bàn nhược hoa cũng bị ngươi quên đi.

Loài hoa sinh ra đã trái ngược lạ lùng, hoa nở không tiếng động hoa tàn không vết tích, bởi vì quá trân quý hãn hữu mà từ trước đến nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Khi chúng tiên tụ họp không biết ai đã mở miệng nhắc đến, mọi người đều nói, “Muốn có được vật ấy, chỉ sợ hết thảy đều dựa vào tạo hóa mà thôi.”

Có người không quên tâng bốc, “Nếu là Thanh Long thần quân, những việc khác không cần phải nói."

Nịnh nọt trắng trợn lại rất hợp lòng người. Hắn cười nhận lấy hảo ý, “Nào có, mấy chuyện vụn vặt này bản quân quả thật rất lười.”

Bên kia đã có người đổi đề tài, “Nếu là Hi Di thượng tiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay.”

Lần thứ hai sau ván cờ ngày đó bất ngờ đụng mặt, lần thứ hai thấy được khuôn mặt kia, vẫn một bụng lửa giận bừng bừng. Nhất thời tâm huyết dâng trào, trước mặt chúng tiên khoa trương nói, “Hi Di, ngươi và ta cùng cược, thế nào ?”

Lấy điện quân chi tôn một phương ra đặt cược, thề phải tìm được bàn nhược hoa trước, “Nếu không, Ngao Khâm ta cam nguyện ba quỳ chín khấu cung kính cúi đầu tôn Hi Di người một tiếng ‘thượng tiên‘ trên Lăng Tiêu điện.”

Trước mắt bao người, Hi di vẫn bộ dạng ôn hòa cổ hủ, đôi mắt rũ xuống cùng thần sắc thật giống với tiểu đạo sĩ khi đưa tiền đồng cho hắn, “Ta nghĩ thần quân cũng không phải người thua mà không dám nhận.”

“Hừ !”

Tựa như năm xưa, gây hấn chọc hắn tức giận rồi quay đầu rời đi, lần này không phải vì ngôn từ của Hi Di, mà là vì không muốn thấy gương mặt của y.

Tiểu đạo sĩ quả thực đã đi, dưới ánh nắng chói chang, hắn một mình đứng canh dưới mái hiên nhỏ hẹp, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, thực giống một tên khờ. Đạo sĩ ngốc, thiên hạ rộng lớn cũng không hơn được ngũ chỉ như sơn của Ngao Khâm hắn, đã sớm cảnh báo y rồi, muốn trốn cũng trốn không thoát, y còn cố chấp chuẩn bị hành trang đi ngày đi đêm đến vất vả.

Đầu phố trấn nhỏ xa lạ, người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, xa xa thấy bóng người gieo quẻ quen thuộc lảo đảo đi tới, Ngao Khâm khoanh tay đứng nơi râm mát, ung dung nhìn đôi mắt như lưu ly kia kinh ngạc trợn tròn, “Tiểu đạo sĩ, chúng ta lại gặp nhau.”

Y nhắm mắt, hai chữ tuyệt vọng viết rõ ràng trên mặt, “Thí chủ quả nhiên thần thông.”

Ngao Khâm tránh đường, đứng nhìn y mở quẻ quán, đoan đoan chính chính ngồi sau quẻ quán. Khi đó y còn non trẻ, trong mắt không giấu được tâm cơ, ngồi không bao lâu đã không chịu nổi, quay mặt qua cau mày chất vấn, “Thí chủ còn muốn xem bói ?”

Ngao Khâm cúi người, lắc lắc đầu ngón trỏ, “Không phải, tới ngắm cảnh mà thôi.”

“Bần đạo không biết nơi này có thắng cảnh gì khiến thí chủ lưu luyến.”

“Đạo trưởng biết hay không không quan trọng, mình tại hạ biết là được rồi.” Nụ cười kia đã tràn khắp đầu mày khóe miệng, trắng trợn đọng lại trên nét mặt.

Tiểu đạo sĩ cắn môi quay đầu đi, không nhìn lại nữa, Ngao Khâm ngả người tựa vào tường, xòe rộng chiết phiến mạ vàng, coi sườn mặt y như bức tranh ngắm nghía một lần lại một lần.

Mới đầu chỉ cần nhìn vẻ mặt y mỗi lần thấy mình xuất hiện là uể oải liền cảm thấy sung sướng, mỗi ngày thấy hắn liền cúi người làm bộ như không quen, cảm giác trầm xuống vốn chưa từng có xuất hiện, sinh ra vài phần không vui. Gò má căng cứng cùng cặp mày nhíu lại cũng khiến người ta khó chịu. Ngao Khâm gọi y, “Ê, tiểu đạo sĩ, ngươi cứ ngậm miệng như vậy, không thấy buồn sao ?”

Bóng lưng như sơn, y không chút dao động.

Ngao Khâm gọi y vài lần, y lại một mực im lặng. Nghĩ bụng, đạo sĩ ngốc nhàm chán này, thật là càng ngày càng khiến người ta không coi nổi. Âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định không thèm đến đây để tự rước nhục nữa !

Ngày hôm sau, lại tiếp tục kiên trì đến sớm hơn y một bước, thay y giữ lấy chỗ dù có chính ngọ cũng không bị ánh nắng chói chang chiếu vào. Một ngày lại một ngày, nhìn y mở quán, nhìn y xem quẻ, nhìn y trầm mặc, nhìn nét hậm hực trên mi tâm của y một ngày lại một ngày dần trở thành chán chường thất bại. Khả năng kiềm chế của tiểu đạo sĩ càng ngày càng tốt, đối mặt với đủ loại lời nói hành động của y dường như đã bình tĩnh như lão tăng nhập định, muốn hỏi quẻ liền trả lời, còn thực sự nghiêm túc mà bói, muốn nói cười thì im lặng lắng nghe, thi thoảng ngẩng đầu, đôi đồng tử đen như mực không gợn sóng, “Thí chủ, bần đạo phải về.”

Đối mặt với vẻ ta cần ta cứ lấy của y, Ngao Khâm chỉ cảm thấy cơn giận càng ngày càng khó mà khống chế được, trở lại Đông Sơn thần cung, phát tay gạt rơi hết một giá sách. Hồi đó ai bảo y khác với Hi Di ? Rõ ràng là giống nhau, đáng ghét chướng mắt như nhau !

Ngao Cẩm xoay người thay hắn nhặt từng quyển sách lên, “Không phải đều là huynh nói sao ?”

Giật lấy một quyển sách trong tay y, Ngao Khâm vừa hạ mắt liền thấy, lại đúng là [đạo đức kinh] Hi Di tặng, lửa giận bùng lên, lần thứ hai quăng phịch xuống đất.

Trước mặt chúng tiên gặp Hi Di cũng không đến mức cáu giận như vậy, cuồng ngôn thốt ra tràng giang đại hải, đến tột cùng cũng không rõ là vì giận Hi Di hay oán Vô Nhai. Chỉ nói như nước chảy, thốt ra khỏi miệng liền không thể thu hồi, vì một đóa bàn nhược hoa, suốt một ngày tìm hết trời nam biển bắc, khi trở về tay vẫn trống trơn.

Thế gian đều biết Hi Di giỏi xem quẻ, có thể gọi là diệu thủ thần toán, chỉ e trong lúc hắn hối hả ngược xuôi, Hi Di đã sớm ngồi trong phòng tính toán kỹ càng. Càng nghĩ càng ảo não, ngồi dưới bóng cây ngày thường mát mẻ tự tại cũng có cảm giác buồn bực nóng nảy. Ngao Khâm gấp quạt, cáu kỉnh nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngoảnh lại, đụng ngay đôi mắt thanh minh của tiểu đạo sĩ, tò mò pha lẫn tìm tòi nghiên cứu, còn thêm một chút hỗn tạp khó diễn tả. Bất quá cũng chỉ như một ánh lửa lóe lên trong chớp mắt, ánh mắt của y khẽ run lên, vội vàng quay người chìa cho Ngao Khâm khuôn mặt nghiêng nghiêng trầm mặc. Ngao Khâm kinh ngạc sững sờ nhìn, biến cố quá nhanh, vừa rồi bốn mắt chạm nhau tựa như một hồi ảo mộng hoa trong tranh, trăng dưới nước.

Ba, năm ngày sau, Ngao Cẩm đến bẩm báo, “Bên Hi Di nghe đồn đã tính ra rồi, một ngày gần đây trên thế gian sẽ có một đóa bàn nhược hoa nảy mầm.”

Ngao Cẩm áo khoác mở rộng, tay áo trải dài, từ trên cao uốn lượn buông xuống, vạt áo đong đưa, bồng bềnh như sóng, người trước giờ tiến lui hợp lý lại ấp úng khuyên bảo, “Gọi là kỳ hoa, đối với chúng ta cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ được cái hiếm lạ mà thôi. Cần gì phải mang ra tranh đua với Hi Di ? Vạn nhất hắn may mắn có được, huynh thực sự có thể ba quỳ chín khấu với hắn sao ? Chi bằng nhân dịp này….. chi bằng nhân dịp này…..”

“Ngươi muốn ta cúi đầu trước Hi Di ?”

Một thoáng qua, hắn cúi đầu ném ra một câu hỏi, Ngao Cẩm không dám nhiều lời.

Có lẽ sự việc liên quan đến bàn nhược hoa có rất nhiều biến đổi, cũng có lẽ quẻ bói của Hi Di cũng chưa được kỹ lưỡng như lời đồn, thời gian nửa tháng trôi qua, bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Liên tục nghe được những tin kiểu như “Hi Di thượng tiên đi đâu đó tìm đến ba ngày cũng không thu hoạch được gì.” linh tinh đủ loại, dù không khiến người ta hả lòng hả dạ gì nhưng mọi người trong Đông Sơn thần cung cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngao Khâm ỷ dưới tàng cây âm thầm tính toán, hiện giờ ai cũng không hơn được ai, muốn có được kỳ hoa, chỉ sợ thực sự phải dựa vào duyên phận của người đó. Vạn nhất, nếu thực sự bị Hi Di đoạt được, cùng lắm thì mặt dày đi cướp của hắn thôi.

Khóe mắt lướt qua, lại đột nhiên đụng phải đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của tiểu đạo sĩ, lúc này, y không trốn tránh, “Ngươi có tâm sự.”

Khẩu khí nghiêm trang, hiển nhiên là tiểu đạo sĩ đã cân nhắc rất lâu.

“Sao ngươi biết ?”

“Bởi vì…..” Y chần chừ, khi mở miệng lại theo thói quen cắn môi, “Bởi vì mấy hôm nay ngươi không huyên náo như ban đầu.”

Huyên náo, đó không phải từ để hình dung chim chóc chứ hả ? Vừa tức giận vừa buồn cười, một lòng muốn so đo với y, “Ê, tiểu đạo sĩ.”

Y hoàn toàn không để ý tới, tầm mắt lớn mật hướng thẳng, “Phần thắng của ngươi hình như không lớn.” Rõ ràng là câu trần thuật thường thường thản nhiên, không mang theo tình cảm, nhưng nghe thế nào cũng khiến người ta trong lòng không thoải mái.

Mồm miệng của mấy kẻ làm đạo sĩ luôn thích chọc vào nỗi đau của người khác như vậy à ? Ngao Khâm đứng trước mặt y, ngang ngạnh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình thản của y, “Tiểu đạo sĩ, bản quân chưa bao giờ thua.”

Mí mắt tiểu đạo sĩ cũng không buồn nâng lên, tựa như thụy khí tường vân thêu trên vạt áo hắn còn đáng nhìn hơn, “Phải không ?”

Hai chữ vô cùng đơn giản, hơn nữa gương mặt này lại hoàn toàn giống với gương mặt vốn có của Hi Di, chọc ngay vào vết thương trên ngực hắn.

“Thôi được, vậy ta nói cho ngươi.” Không muốn nhiều lời nữa, chưa bao giờ thua cũng chưa bao giờ thắng, kia đều là những thứ không thể nói mà dù có nói cũng nói không lên lời. Ngao Khâm chật vật mở mắt, đặt cược một hồi, đem chuyện về bàn nhược hoa nói đầu đuôi cho y, “Lần này ta cũng không ức hiếp ngươi, có bói cũng bói không ra, ngươi nghe một chút thì tốt rồi, ngày nào đó sau này có may mắn thấy được, nhớ phải tích phúc.”

Y quả thực là tròn mắt chăm chú lắng nghe, bên trong đôi đồng tử trong veo như nước lần đầu tiên hiện rõ khuôn mặt mình đến vậy, không nói lên lời là vì sao, khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt y, một bụng nôn nóng trở thành hư không, lắm miệng cũng được, huyên nào cũng tốt, muốn nói tiếp như vậy, chỉ cần y lắng nghe, chỉ cần y chăm chú nhìn, đề tài đã sớm chệch khỏi bàn nhược hoa đến cả vạn dặm, nhưng dù đào rỗng cả tâm tư cũng không muốn dừng.

“Ngoại trừ bàn nhược hoa, thế gian kỳ hoa dị thảo vô số….”

“A, ngoài ra còn một ít dị thú đã sớm không còn tồn tại trên thế gian….”

“Nói đến kỳ văn dị sự, mấy thứ mà ngươi nghe từ xưa đến nay đã là gì, để ta kể vài thứ cho ngươi nghe….”

Thao thao bất tuyệt, giống như muốn hết toàn bộ tri thức trong đời mình ra nói, nói xong trán cũng toát mồ hôi, giữa lúc ngừng lại, chợt nghe y chậm rãi mở miệng, “Bói ra được, ta có thể bói ra được.”

Hoa trong gương trăng dưới nước, đủ loại ảo mộng tuyệt vời đều tan nát như vậy, tiểu đạo sĩ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không thấy đáy vẫn tinh tường phản chiếu hai cái bóng của chính mình, thậm chí ngay cả đuôi lông mày cũng không rung động, Ngao Khâm lại cảm thấy sợ hãi, “Ngươi nói cái gì ?”

“Ta có thể bói ra được.” Y lặp lại, giống như mất hồn, từng câu từng chữ âm điệu giống y như vừa rồi. Quẻ bói tứ tán trên mặt bàn không biết từ lúc nào đã xếp thành một bức tranh quỷ dị, tiểu đạo sĩ ngồi sau bàn, đôi môi hồng nhạt bị nghiến chặt dù có ánh mặt trời chiếu vào cũng ánh lên trắng bệch, “Nếu ngươi muốn biết, bần đạo có thể nói cho ngươi.”

“Nhưng…. Ta có một điều kiện….”

Hết chương 8