Hàng Ma Tháp

Chương 20: Phiên ngoại




Hôm đó Hi Di đến thăm, Ngao Khâm đang ôm Vô Nhai ngồi trong sân uống trà. Trong thành vẫn là tiết cuối xuân chưa qua đầu hạ chưa tới. Hoa cỏ rực rỡ muôn màu, náo nhiệt mà đẹp mắt.

Tiên giả một thân áo trắng đứng ngoài cửa, cằm hơi nâng lên, “Ta đến thăm Vô Nhai.”

Tiểu đạo sĩ liền cười vui vẻ vùng khỏi cái ôm của Ngao Khâm chạy nhanh ra ngoài nghênh đón, “Vừa vặn có chung trà nóng mới pha. Nhất định sẽ hợp ý người.”

Khiến cho nam nhân phía sau oán giận, “Ngươi vừa mới nói là chỉ pha trà cho mình ta uống thôi mà.” Ai oán vô hạn.

Hi Di đột nhiên có chút cảm khái, cuối cùng, cái bóng trong lời đồn của mình đã thành người của nhà khác rồi.

Mặc kệ đạo giả hiếu khách trải kỷ trà ra mời gọi, Hi Di vẫn cố chấp đứng ngoài cửa không chịu bước vào một bước. Chủ nhân bên trong vẫn cái thái độ bừa bãi chọc người ta ngứa mắt, bá đạo ôm lấy thắt lưng đạo giả nói lời châm chọc, “Y kiền tịnh quá, cẩn thận nơi này của chúng ta làm bẩn giầy của y bây giờ.” Từ vẻ mặt đến ngữ điệu không chỗ nào là không mang theo vẻ khiêu khích. Sư đệ này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Hi Di hiếm khi không thèm chọi lại hắn, lời nói đã lên tới miệng lại vì nét tươi cười nhẹ nhàng nhợt nhạt của tiểu đạo sĩ mà cố nuốt xuống, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói, “Người này ầm ỹ quá, chúng ta tìm nơi thanh tĩnh nói chuyện đi.”

Đạo giả tính tình ôn nhuận tất nhiên là vui vẻ nhận lời, người ở trong sân lại như sắp bị người ta khoét mất một miếng thịt mang đi, “Dựa vào cái gì ? Địa giới là địa giới của bản quân, người là người của bản quân !” Còn chỗ nào mà giống Thần quân nữa, rõ ràng là tiểu vô lại vừa bị cướp giật trên đường mà.

Vị Thượng tiên tự cho là vị trí của mình rất cao cũng mặc kệ hắn, khóe mắt đảo qua đỉnh đầu Ngao Khâm, lướt qua một vòng những họa tiết trên mái hiên nhà hắn , xoay người bước đi.

Vừa chậm rãi đi vừa nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong, “Ta đi rồi về, không sao đâu.”

Ngao Khâm không nghe lời không thuận theo, “Không được, ngươi đi cùng y rồi ta làm sao bây giờ ?”

Tiểu đạo sĩ bật cười, “Ta đi cùng y làm chi ?”

Hạ thấp giọng, Thần quân không chịu yên tâm bắt đầu nghiêm túc xuyên tạc, “Bây giờ ngươi nói không đi, lát nữa nghe y ba xạo mấy câu lại bị bắt cóc mất.”

Thượng tiên vốn khả năng kiềm chế vững vàng nghe xong rất muốn xông qua cửa đạp hắn một cước, ngươi coi ta là cái gì ? Kẻ lừa đảo hay bọn buôn người hả ?

Tiểu đạo sĩ bên kia vẫn rất là kiên nhẫn, “Vậy ngươi đi cùng ta đi.”

“Hừ ! Ta chẳng cần nói chuyện với hắn.” Chẳng cần quay đầu lại cũng biết, Ngao Khâm chắc chắn là đang hếch mũi lên trời rồi.

Một bên lời tình nồng ý đậm triền miên, “Ta lo lắng, ngươi cam đoan với ta đi.” Vô cùng kỳ vọng vô cùng mờ ám, lại mang thêm một chút giảo hoạt.

Hi Di bước nhanh hơn rẽ vào ngõ nhỏ, những lời sau đó không thể nghe, nếu vô tình nghe được chắc chắn sẽ ngán đến mức ba ngày ăn uống mất ngon.

Ở trà lâu xa xa nghe vọng tiếng ca cơ nhỏ tuổi hồng y hồng quần gõ phách ngà lặp đi lặp lại một câu hát không biết bao nhiêu lần mới thấy đạo giả khoan thai thong thả tới nơi. Nét mặt biểu cảm đều không có gì khác thường, chỉ là xiêm y đã thay một bộ mới, khuôn mặt hơi ẩm ướt, chắc là vừa rồi đi vội, cũng có thể là vì vừa tắm rửa qua khuôn mặt như khối ngọc không chút tì vết ân ẩn lộ ra vài phần ướt át.

Thượng tiên không nhiễm tục trần hướng mắt nhìn về sắc núi xa xa, thản nhiên hỏi y chút việc vặt thường ngày, hôm nay đọc sách gì ? Có hiểu được không ? Có thu hoạch gì không ?

Không phải khách sáo nhưng cũng không hẳn là thân thiện.

Tiểu đạo sĩ ngồi đối diện y trả lời rõ một năm một mười, sách thì vẫn xem, nhưng cũng không được chăm chỉ như trước. Về nguyên nhân, y không nói rõ , Hi Di cũng không hỏi, trong lòng mỗi người đều tự biết, có một người quấn lấy mình như vậy, dù có tập trung đến mấy cũng bị quấy cho chẳng còn gì vào đầu.

Hi Di gật đầu nói, “Có tâm là tốt rồi.”

Đạo giả tính nết thật thà lắc đầu, “Con đường tu đạo, với ta, đã hoang phế mất rồi. Chỉ phụ tấm lòng mong đợi của người.”

Trong lời nói của y mang theo thất vọng, nhưng nét mặt vẫn yên ả, một đôi đồng tử thu hết ánh sáng vào trong, mi mục như vậy, tĩnh lặng tựa phật đà trên tòa sen.

Hi Di nhếch khóe miệng nói, “Ta vốn cũng không mong đợi ngươi phải làm gì.”

Y thức thời tiếp lời, “Thì ra là ta hiểu sai.”

Không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn nhau mà cười.

Cách năm ba tháng, Hi Di lại ghé đây một lúc, thành nhỏ vì chấp niệm của Thần quân biến ảo mà thành, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống hệt như quá khứ, trải qua trăm năm mưa gió trước sau đều không hề thay đổi, cuộc sống không hề sai lệch một ly như vậy, dù thanh tâm quả dục như các vị tiên gia cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, vậy mà hai kẻ sớm chiều ở chung trong thành dường như lại sống rất thi vị.

Tiểu đạo sĩ thường nói y sống rất tốt, trong thành cảnh sắc tốt lắm, người qua kẻ lại trên con phố dài cũng tốt lắm.

Hi Di không biết “tốt lắm” theo lời y là tốt đến mức nào, mỗi lần mở lời đều cực kỳ châm chước, “Hắn có từng bắt nạt ngươi không ?”

Tiểu đạo sĩ cười lắc đầu.

Hi Di nói, “Ngươi không cần sợ hắn, tính tình của Ngao Khâm thế nào ta rất hiểu, dùng lời phàm nhân hay nói là hắn ba ngày không đánh thì đứng ngồi không yên.”

Thượng tiên khí phái lăng nhiên rất hiếm khi lộ ra một mặt thân thiết như vậy, tiểu đạo sĩ ngồi đối diện cười càng thêm sâu, nghiêng người châm trà cho Hi Di, nghiêm túc đáp lại y, “Hắn thật sự rất tốt với ta.”

Hi Di gật đầu cho có lệ, trong lòng vẫn không tin. Cái vị sư đệ đáng ghét kia y hiểu rõ nhất, có thể an phận nghỉ ngơi một ngày không đi trêu chọc người ta là tiểu đạo sĩ có thể lập đàn tạ ơn trời phật được rồi.

Đề tài cứ thế vòng vo ra ngoài rồi kéo tới tận chân trời góc bể.

Đạo giả nói không nhiều lắm, thường thường nhấp trà gật đầu, nét cười nhàn nhạt, ánh mắt trong veo, căn cốt trời sinh vốn nên đứng vào hàng tiên ban. Hi Di nhìn không được lắc đầu, “Người như ngươi vốn nên dốc lòng tu đạo, hiện giờ đi theo hắn, đáng tiếc cho tấm lòng cố chấp cầu đạo năm xưa.”

Lời nói ra, oán giận cũng theo đó miên man bất tận, oán trách hắn từ cái chuyện của năm xửa năm xưa, hắn ngang ngược hắn kiêu ngạo, hắn tự đại hắn bừa bãi, hắn bá đạo, hắn lại còn không hiểu lý lẽ tùy ý làm bậy. Thượng tiên cẩn ngôn cẩn hành nâng chung trà, nhẹ nhàng tung ra một câu kết, “Vẫn là mấy chuyện nhập ma thích hợp với hắn hơn.” Đạo giả nãy giờ chăm chú lắng nghe cũng lắc đầu, hạ mắt nhìn làn khói bốc lên từ chén trà xanh, “Hắn không tốt, nhưng ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.”

Hi Di dừng câu chuyện lẳng lặng nghe y nói.

Đạo giả khuôn mặt tuyển tú không vội mà giải thích, khuôn mặt hơi cúi xuống trầm mặc suy tư, rồi sau đó nghiêm túc nhìn lại tiên giả với khuôn mặt giống hệt mình, “Vì hắn mà buông tha cho tu đạo cũng không có gì đáng tiếc.”

“Vì tòa thanh này ?”

“Vì ta thương hắn.”

Bên kia hồng y ca cơ vẫn còn đang xướng, tri đạo bất tương tư, tương tư lệnh nhân lão, kỉ phiên tế tư lượng, hoàn thị tương tư hảo.

Hi Di im lặng, đạo giả ngồi đối diện mang khuôn mặt dường như giống hệt mình, hai khuôn mặt đối diện nhau, không khác gì đang soi gương, thế nhưng tiên giả đã đứng trên muôn người lại không sao học được biểu cảm nhu hòa đến thế.

“Người thường khen ta có lòng chấp nhất kiên nhẫn, thực ra ta đã sớm dao động rồi.” Tiểu đạo sĩ ngồi sau chiếc bàn chậm rãi nói cho y nghe, “Trước đây, có lẽ ta đã từng thực sự toàn tâm toàn ý, chỉ là, sau khi gặp hắn …..”

Năm ấy đứng dưới mặt trời chói chang nghe hắn nói, hắn đứng dưới mưa đợi mình một ngày. Kỳ thực tâm cầu đạo từ lúc đó đã không còn thuần túy nữa.

“Lúc ban đầu còn cảm thấy hắn đáng ghét, còn tưởng rằng không cẩn thận đắc tội với nhà phú hộ bản địa nào đó. Về sau mới phát hiện là không phải.” Con cái nhà giàu ăn chơi trác táng sẽ không càn quấy như hắn, mỗi ngày hấp tấp chạy đến chỉ vì mấy đồng tiền của đạo sĩ nghèo kiết hủ lậu như y.

Tiểu đạo sĩ đưa ngón tay vuốt ve hoa văn bằng men xanh trên chiếc chén sứ, Hi Di cảm thấy động tác của y rất giống Ngao Khâm mỗi khi trầm tư.

Từng ngày từng ngày, tuy rằng lời nói không quá ba câu, số từ cũng không được đến mười từ. Nhưng vị thí chủ kỳ quái đó vẫn cứ len vào lòng y.

“Lâu dần, sau khi đã quen, bỗng nhiên sẽ cảm thấy không rời xa được. Ngày nào hắn muộn một khắc, trong lòng ta sẽ một khắc nóng ruột nóng gan.” Tiểu đạo sĩ đỏ mặt cười tự giễu, “Cho nên ta mới muốn chạy.”

Dù là rời khỏi thành nhỏ hay lấy bàn nhược hoa ra trao đổi đều vì không muốn gặp lại, trong lòng luôn tự nói với mình là vì cầu đạo, thực ra vẫn lẫn vào vài phần tư tâm, sợ phải thấy hắn, sợ nghe hắn nói, sợ phải ngã vào cạm bẫy ái tình không thoát ra được.

Đạo giả nhìn vào mắt Hi Di nói, “Cái cớ tu đạo này ta đã dùng nhiều lắm rồi, người càng cảm thấy ta chấp nhất, thực ra ta lại càng yếu đuối.”

Người ta nói người tính không bằng trời tính, cho dù y có bói được mọi việc cũng không ngờ thời khắc đắc đạo lại gặp cố nhân.

“Ta mơ hồ biết hắn không phải người thường, chẳng thể tưởng được, đúng là Thần quân một phương.” Lần này muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.

“Vậy về sau thì sao ? Đông Viên …” Không kìm được sự hấp dẫn của lòng hiếu kỳ, Hi Di cẩn thận nhắc đến tên người kia.

“Có khi ngẫm lại, Đông Viên càng thích hợp với ngươi hơn.” Thượng tiên vốn không quan tâm đến tình ái cũng từng nghe qua chút chuyện nhỏ về Đông Viên, người nọ dịu dàng, quan tâm, khoan hậu, lương thiện, nếu thế gian thực sự có Đông Viên, vậy Ngao khâm có thể làm được gì ?

Không ngờ đạo giả vẫn lắc đầu, “Nếu thế gian thực sự có Đông Viên, ta với hắn, e rằng chỉ có thể là tri kỷ.”

Vậy vì sao lại nhớ mãi không quên, trải qua luân hồi vẫn kiên trì ôm trường kiếm đi khắp nơi kiếm tìm ? Hi Di chưa kịp hỏi ra miệng thì đạo giả đã trả lời, “Ta cứ nghĩ hắn là Ngao Khâm.”

Hi Di chưa nói lời nào, tự y lại cười rộ lên, “Thật là, Ngao Khâm sao có thể tốt như vậy chứ ?”

Quá cố chấp cũng không phải chuyện tốt, phàm là những chuyện quá kiên trì sẽ trở thành cố chấp.

Chỉ vào chút hơi thở như có như không của người kia trên người Đông Viên liền tin tưởng chắc chắn rằng hắn là do Ngao Khâm biến thành, thích một người là sẽ hoàn toàn quên đi những cái không tốt từ trước đến nay của hắn, chỉ ghi nhớ thật kỹ những khoảnh khắc tốt đẹp nhỏ nhoi, cố chấp khiến mình chỉ thấy hắn dịu dàng, nghe thấy hắn nói lời mật ngọt, lại không chịu chấp nhận rằng hắn bạo ngược cùng nộ khí ngập trời.

“Nói cho cùng, Ngao Khâm vẫn không bằng Đông Viên.” Thượng tiên ánh mắt sắc bén đối với sư đệ nhà mình nói không chút lưu tình.

Tiểu đạo sĩ không còn mặc đạo bào màu xám cười cười với y, “Thích và thích hợp là hai chuyện khác nhau."

Đã thích thì sao còn để ý được là có hợp hay không ? Có lẽ là mới đầu không hợp, nhưng về sau thì sao, chuyện của tình ái, quẻ không bói ra được, phải tay trong tay đi đến cuối mới có thể thấy được kết cục.

Tiểu đạo sĩ ngồi không được bao lâu liền đứng dậy, cáo lỗi rằng trong nhà còn chút việc vặt. Thực ra là lo trong nhà có ai đó chờ lâu nóng nảy nhỉ ?

Hi Di không vạch trần y, ngồi trên lầu lẳng lặng nhìn bóng đạo giả gầy yếu chậm rãi chìm trong dòng người tấp nập trên con đường dài.

Thành nhỏ vẫn như trước, đào hồng liễu lục, sức sống dạt dào.

Hàng Ma tháp vẫn sừng sững đứng giữa thành, tháp nhọn cao vút, tựa như muốn đâm thẳng đến trời xanh. Khi rời đi, Hi Di đứng ngoài cửa thành liếc nhìn vào bên trong, giật mình cảm nhận được chút tâm trạng tĩnh lặng của đạo giả, tháp có đổ hay không, khi nào sẽ đổ, hai người kia đã không quan tâm nữa, với họ mà nói, đáng quý chính là những khoảnh khắc hiện tại được gần nhau.