Hàng Long Quyết

Chương 188: 188: Nàng Không Phải Thế Thân





Thân phận Nguyễn Ly quá mức đặc thù, nàng là vương thượng Long tộc, lại là đệ tử chân truyền của Hoài Trúc Quân, cùng tông chủ Thiên Diễn Tông là tỷ muội đồng môn.
Nàng trải qua quá mức ly kỳ, dung mạo tuyệt mỹ không nói, tu vi càng là phi phàm.

Mỗi khi có đệ tử mới gia nhập tông môn, sau khi trải qua thí luyện, đều sẽ biết Nguyễn tiên quân từng đặt chân lên bậc thiên giai thứ 923.

Tuy rằng nàng là Long tộc, nhưng cũng là người kế thừa Hoài Trúc Quân, trở thành truyền kỳ của Thiên Diễn Tông.
Sau khi Lạc Thanh Từ rời đi, Tô Ngọc sợ Nguyễn Ly một mình sẽ xảy ra chuyện, không muốn nàng cả ngày đắm chìm trong thống khổ, nên mời nàng thời gian rãnh đến đạo tràng truyền thụ thuật pháp cho đệ tử trẻ tuổi.
Trong hàng ngũ trưởng lão truyền công, Nguyễn Ly tuổi trẻ nhất kỵ tuyệt trần tự nhiên được hoan nghênh nhất, chỉ cần nàng lên thần khóa, đạo tràng tức khắc không còn ghế trống.
Người luôn có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là người trẻ tuổi.

Bởi vậy, việc liên quan đến hai truyền kỳ tông môn, Hoài Trúc Quân và Nguyễn tiên quân, luôn là đề tài khiến bọn họ nói chuyện say sưa.
Thực mau tin tức Nguyễn tiên quân mang về đồ đệ có dung mạo giống Hoài Trúc Quân, như mọc cánh mà lan truyền khắp Thiên Diễn Tông.
Tô Ngọc vẫn luôn tâm thần không yên, thường thường liền phải hỏi một chút Nguyễn Ly có trở về không.

Bởi vì mười năm qua sư muội chưa từng rời đi lâu như thế, rốt cuộc sư tôn còn ở Hàn Lộ Viện, cho dù sư muội đi Phù Phong cũng sẽ gấp trở về trong ngày bồi sư tôn, chưa một lần nào qua đêm ở bên ngoài.
Cho nên vừa nghe tin Nguyễn Ly đã trở lại, Tô Ngọc lập tức đem sự vụ đặt sang một bên, liền đi Trạch Viện thăm Nguyễn Ly.
Còn chưa vào cửa, Tô Ngọc đã ở bên ngoài gọi sư muội.
"Sư muội, sao lần này muội...." Vừa tiến vào Hàn Lộ Viện, Tô Ngọc đang nói đột nhiên im bặt, bởi vì nàng nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Nguyễn Ly, nàng kia mặc một thân váy áo màu tím nhạt quen thuộc, thoạt nhìn dáng vẻ giống hệt sư tôn.
Lạc Thanh Từ đứng đưa lưng về phía Tô Ngọc, nàng đang ngắm nghía gốc Long Du Mai của mình, nhìn mãn viện hoa mai nở rộ chỉ duy độc gốc mai rồng trụi lủi, trong lòng thổn thức không thôi.

Nghe được động tĩnh, nàng cùng Nguyễn Ly đồng thời xoay người lại.
Tô Ngọc vốn dĩ bị bóng lưng Lạc Thanh Từ chấn trụ, vừa nhìn thấy mặt, đôi con ngươi của nàng càng căng thẳng, cả người đều hoảng hốt lên, không chịu khống chế mà đi vội hai bước, lẩm bẩm gọi, "Sư tôn?"
Nhưng mới đến gần nàng liền ngưng ở tại chỗ, nhìn kỹ dung mạo người kia, ánh sáng trong mắt đột nhiên mai một, ngay sao đó lại trào ra một tia bi thương, hốc mắt đều đỏ bừng.
Nàng vội vàng dời đi tầm mắt, ổn định tâm thần, đảo mắt liền khôi phục nàng thường ngày trầm ổn bình tĩnh, chỉ là lời nói ra mang theo tia run rẩy, làm bại lộ tâm tình nàng lúc này.
"Sư muội như thế nào về trễ, có phải gặp chuyện gì hay không?" Ánh mắt nàng chăm chú đặt lên người Nguyễn Ly, sau đó mới nhìn lướt qua bên cạnh, "Còn có tiểu cô nương này là ai?"
Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đều nhìn rõ ràng phản ứng của Tô Ngọc, trong lòng Lạc Thanh Từ thật không dễ chịu, vừa rồi nhìn đến mãn viện hoa mai, nàng không khỏi nhớ tới năm ấy Tô Ngọc khóc rống trước mặt nàng, nói hoa mai trong Trạch Viện đều bị huỷ hoại, khiến nàng đau xót không gì tả được.
Trước mắt nhìn đến Tô Ngọc phản ứng, Lạc Thanh Từ càng là hốc mắt phát đau.

Nàng rời đi, không chỉ có Nguyễn Ly khổ sở, Tô Ngọc tất nhiên cũng khổ sở cực kỳ.

Chỉ là giờ phút này nàng không có biện pháp nói thẳng ra, chỉ có thể ý bảo Nguyễn Ly mở miệng.
Trong mắt Nguyễn Ly cũng có chút đau lòng, lại không thể làm gì, chỉ là nhìn Lạc Thanh Từ, mở miệng nói: "Trên đường gặp chút việc trì hoãn, làm sư tỷ lo lắng rồi.

Tiểu cô nương này là ta gặp lúc đến Phù Phong, nàng ấy cùng ta có duyên sư đồ, vừa lúc nàng ấy không nơi nương tựa, ta liền quyết định nhận làm đồ đệ, mang theo nàng ấy về Trạch Viện."
Tô Ngọc nghe vậy lại nhịn không được nhìn Lạc Thanh Từ, muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài, "Sư muội lợi hại như vậy, cũng đến lúc nhận đệ tử chân truyền rồi."
Mười năm này Nguyễn Ly như thế nào vượt qua, Tô Ngọc so ai khác đều rõ ràng, nếu nhận đồ đệ có thể dời đi lực chú ý của nàng ấy, cũng là chuyện tốt.

Chỉ là nàng mơ hồ đoán được lý do Nguyễn Ly nhận tiểu cô nương kia, nhưng vô luận là vì Nguyễn Ly hay vì đối phương, nàng đều khó nói.
Vì thế nàng áp xuống gợn sóng trong lòng, mỉm cười nhìn Lạc Thanh Từ, "Ngươi tên là gì?"
Nàng nhìn Lạc Thanh Từ, trong lòng ngăn không được lên men, ngữ khí cũng theo đó mềm ấm xuống.
"Hồi tông chủ, ta tên Long Trì." Lạc Thanh Từ thật sự không biết nên xưng hô với Tô Ngọc thế nào, chỉ có thể gọi nàng ấy là tông chủ.

Tuổi còn trẻ đã gánh vác Thiên Diễn Tông, tuy nói là vinh quang nhưng cũng nặng trĩu trách nhiệm, Lạc Thanh Từ vì nàng ấy mà tự hào, lại cũng đau lòng vì đồ nhi của quá vất vả.
Tô Ngọc nhìn tiểu cô nương đôi tròng mắt cực giống sư tôn, có chút nhịn không nổi nữa, vội vàng cúi đầu, từ túi trữ vật lấy ra một khối tử ngọc, đưa cho nàng, "Đây là thông linh tử ngọc, mang trên người có thể tẩm bổ kinh mạch, ngươi trước mắt còn chưa Trúc Cơ, ngọc này rất hữu ích đối với việc tu hành của ngươi.


Ngươi là đồ đệ của sư muội ta, thì cũng như đồ đệ của ta.

Hôm nay ta đến vội, chỉ có chút lễ mọn này, chờ ngươi trắc định linh căn xong, ta sẽ đưa đến lễ vật tương xứng."
Lạc Thanh Từ đồng dạng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tử ngọc này vào tay ôn nhuận, linh khí bức người, phẩm chất không dưới Tiên giai, sao có thể gọi là lễ mọn.
Đưa xong lễ, Tô Ngọc cười cười, lại đối Nguyễn Ly nói: "Sư muội vẫn khỏe chứ? Trong người có nơi nào khó chịu?"
Nguyễn Ly khẽ lắc đầu, "Còn không ngại, sư tỷ gần đây làm lụng quá mức vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều, luyện công cũng chú ý đúng mực."
Tô Ngọc oán trách nhìn nàng một cái, "Ta thật sự ổn." Dứt lời nàng lại liếc Lạc Thanh Từ, "Sư muội nhận đồ đệ, thì phải dùng tấm lòng để dạy dỗ.

Nếu sư muội bận việc, liền nói với sư tỷ một tiếng, tỷ thay muội dạy nàng ấy."
Nguyễn Ly nghe vậy nhịn không được bật cười, "Nàng ấy rất thông tuệ, sợ rằng không cần ta đến dạy."
Tô Ngọc nhìn nụ cười rõ ràng mang theo cưng chiều này, trong lòng phát trầm, nàng rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại sợ chạm đến vết thương lòng của Nguyễn Ly, chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Người được sư muội nhìn trúng, tất nhiên không tầm thường.

Muội đã trở về liền nghỉ ngơi thật tốt, nếu có nơi nào không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết."
Tiễn Tô Ngọc đi rồi, Lạc Thanh Từ đứng ở cửa hồi lâu, cúi đầu nhìn tử ngọc trong tay, khẽ thở dài.
"Sư tôn đừng vội, sư tỷ sớm hay muộn sẽ minh bạch." Nguyễn Ly nhìn ngọc trong tay Lạc Thanh Từ, ánh mắt lấp lóe.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Ta thật sự lòng mang áy náy, tuy ta là sư tôn của Tô Ngọc, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa dạy dỗ nàng ấy bao nhiêu, gánh không nổi phần ân tình này."
Nguyễn Ly cúi đầu, cầm tay Lạc Thanh Từ, "Sư tỷ chân thành lại tốt bụng, nhưng không phải đối xử với ai đều như thế.

Nàng ấy tặng ngọc này, là thật lòng quan tâm sư tôn."
Ngón tay nàng vuốt ve tử ngọc, lại tiếp tục nói: "Đây là Xung Hư Môn tặng lễ cho sư tỷ, mừng tỷ ấy kế nhiệm tông chủ, trân quý dị thường.

Không nghĩ tới liền như vậy cho nàng."
Lạc Thanh Từ ngẩn người, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Tô Ngọc là yêu ai yêu cả đường đi."
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, nàng tự nhiên biết, nhưng vẫn hỏi ngược lại, "Theo lời sư tôn, yêu ai yêu cả đường đi, là đang nói người nào?"
Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn nàng, thật sự nhịn không được chọc chọc ngực nàng, "Lòng dạ hẹp hòi."
Nguyễn Ly nở nụ cười, sau đó thoáng nhíu mày, "Hiện giờ trong mắt sư tỷ, hẳn là nghĩ rằng ta quá mức nhớ sư tôn, cho nên ra ngoài gặp được một cô nương giống sư tôn, liền gấp không chờ nổi mà thu làm đồ đệ."
Lạc Thanh Từ làm như có thật gật đầu, cười như không cười: "Tra long."
Nguyễn Ly bất đắc dĩ đến cực điểm, tra long liền tra long đi, cũng không thể bắt nàng chịu đựng không có sư tôn bên cạnh.
Lúc Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đi vào phòng, nhìn thấy thi thể chính mình nằm trên giường, trong lòng Lạc Thanh Từ nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nàng quay đầu nhìn Nguyễn Ly, Nguyễn Ly đáy mắt vẫn còn sót lại nỗi cay đắng khó tả, thậm chí không dám nhiều xem người trên giường.
Nàng đau đớn canh giữ thi thể sư tôn suốt mười năm, chưa một lần được sư tôn đáp lại, trong đó thống khổ cùng cô tịch vô pháp tưởng tượng.
Lạc Thanh Từ duỗi tay ôm nàng, "Đều đã trôi qua, vi sư ở đây, Ly nhi đừng khổ sở."
Nguyễn Ly gắt gao nắm tay Lạc Thanh Từ, bàn tay này có độ ấm, là sư tôn còn sống sờ sờ, không hề là vị sư tôn lạnh băng không một hơi thở kia nữa.
"Sư tôn, nàng không thể trở về nguyên thân, người kia cũng không thể, vậy...." Nguyễn Ly không dám nói tiếp nữa, cho dù người trên giường chỉ là một bộ túi da, nhưng cũng từng là Lạc Thanh Từ của nàng, nàng có chút vô pháp đối mặt, càng luyến tiếc hư hao nửa phần.
"Thân thể này vẫn tốt đẹp như lúc ta còn sống, nàng đã bảo tồn bằng cách nào?" Lạc Thanh Từ thoáng kinh ngạc.
"Ta đặt hắc long châu vào cơ thể sư tôn, hơn nữa nghịch lân còn sót lại linh lực, cho nên mới có thể giống như vãng tích."
Lạc Thanh Từ nhìn thi thể chính mình, cảm giác này thật sự rất kỳ quái, lại có chút vi diệu.
Nàng âm thầm dò hỏi ý tứ Hệ thống, Hệ thống chỉ là đáp một câu, "Người chết như đèn diệt, chung quy chỉ còn lại bộ túi da, nên theo lẽ thường mà làm.

Huống hồ, ta đã chuyển thế thành ngươi rồi, kiếp trước cũng nên sớm quy về bụi đất."
Lạc Thanh Từ truyền đạt lại lời của Hệ thống, Nguyễn Ly trầm mặc một lát, buồn bã nói: "Sư tôn, nếu ta thương lượng với sư tỷ về việc an táng thân thể này, vậy sư tỷ có hay không ý thức được sư tôn đã trở lại?"
Lạc Thanh Từ sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Ta sợ sư tỷ muội các nàng sẽ trở mặt thành thù."
Nguyễn Ly nhịn không được nở nụ cười, khả năng là vậy, tốt nhất là đợi thêm một thời gian.
Sáng hôm sau, Nguyễn Ly liền mang Lạc Thanh Từ đi trắc linh căn, Tô Ngọc cũng cố ý tới rồi.
Nguyễn Ly có chút khẩn trương, đặc biệt là biết được Lạc Thanh Từ chỉ có một đời này, trong lòng càng thêm lo lắng không yên.


Tuy rằng Long Châu chính mình có thể bảo hộ Lạc Thanh Từ an ổn, thêm mấy trăm năm thọ nguyên cũng không vấn đề gì, nhưng Lạc Thanh Từ đã từng vấn đỉnh đại đạo, nếu lần này chỉ có thể dừng bước ở Kim Đan, sợ rằng nàng ấy sẽ khổ sở.

Bên kia Lạc Thanh Từ đã ấn lên trắc linh thạch, không hề động tĩnh.

Ánh mắt Nguyễn Ly nhìn chăm chú không rời, nàng gần như ngừng thở.

Ngay khi trưởng lão phụ trách kiểm tra linh căn khẽ lắc đầu, chuẩn bị báo kết quả, Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly liền thấy được một cổ linh lực màu xanh băng quen thuộc, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai xông ra, trong nháy mắt từ trắc linh thạch bắn lên tận đỉnh thước đo, không thể sai vào đâu được, kia chính là cực phẩm Băng linh căn có một không hai trong lịch sử Tiên môn mấy ngàn năm qua.
Nguyễn Ly trong mắt dạng ra một mạt kinh hỉ, nhìn Lạc Thanh Từ đứng ở kia cả người sáng bừng, hoàn toàn áp không được giờ phút này vui mừng cùng sủng nịch.
Tô Ngọc trong lòng run lên, nàng bất chấp kinh ngạc nhịn không được nhìn Nguyễn Ly, lại thấy sư muội đang nhìn chăm chú Long Trì, nàng đột nhiên giật mình.

Sau đó chính là hụt hẫng, nàng không biết trong đầu sư muội đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt dịu dàng kia, tuyệt không bao giờ dành cho người khác, sư muội đây là đem Long Trì trở thành sư tôn sao?
Nàng áp xuống trong lòng bi phẫn, nàng không muốn sư muội đắm chìm trong tuyệt vọng cùng thống khổ, đem bản thân tra tấn thành dạng kia, nhưng cũng không muốn sư muội sống trong ảo tưởng, dùng người khác làm thế thân, như vậy đối sư muội, đối sư tôn, đối Long Trì đều không công bằng.
"A Ly, Long Trì thiên phú không tệ, biến dị Băng linh căn, muội thật sự nhặt được bảo." Tô Ngọc đem hai chữ Long Trì nhấn mạnh, hy vọng có thể đánh thức Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly nghe vậy thu liễm tầm mắt, nhưng rất nhanh lại dừng trên người Lạc Thanh Từ, vui vẻ nói: "Đúng vậy, trên đời này cũng chỉ duy độc nàng ấy mà thôi, như châu tựa bảo."
Tô Ngọc càng thêm cảm thấy không ổn, "A Ly, muội......"
Tô Ngọc còn muốn nói cái gì, Lạc Thanh Từ đã rời khỏi trắc linh đài, mặt mày mang cười đi tới bên cạnh Nguyễn Ly, khóe miệng nhẹ giương, "Cực phẩm Băng linh căn, nàng đã yên tâm chưa?"
"Yên tâm." Nguyễn Ly đáp lại tự nhiên mà thân thiết, nơi nào giống hai người mới quen biết, càng không giống sư đồ.
Lạc Thanh Từ dứt lời lại nhìn về phía Tô Ngọc, "Tông chủ."
Tô Ngọc đè nén xuống những gì muốn nói, cười gật đầu, "Ngươi thiên phú rất tốt, linh căn càng là tuyệt hảo, cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày Trúc Cơ.

Về sau liền đi theo đệ tử nội môn, đến thần khóa nghe giảng pháp, ý ngươi thế nào?"
Lạc Thanh Từ lập tức nhấp môi, nhìn nhìn Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nàng, "Nàng ấy tạm thời không cần tới thần khóa, ta sẽ tự mình giáo nàng ấy." Muốn đi Thần khóa phải dậy từ giờ Mẹo, sư tôn trước đây liền chịu không nổi, hiện giờ càng không được.
Tô Ngọc nghe xong càng thêm cảm thấy bất an, rũ mắt lại thấy được vạt áo Long Trì được thêu chỉ bạc rất tinh tế, nhìn kỹ là một cành hoa mai.

Nàng lúc này mới phát hiện, váy áo người kia đang mặc, rõ ràng chính là y phục của sư tôn.
"Sư muội." Tô Ngọc giận đến sắc mặt tái nhợt, thu ý cười, gọi Nguyễn Ly một tiếng.
"Sư tỷ, làm sao vậy?" Nguyễn Ly nhìn Tô Ngọc, trong mắt có chút nghi hoặc.
Đối diện với Tô Ngọc, Nguyễn Ly cũng chưa từng giấu đi cảm xúc chân thật của mình.

Mà đôi mắt nàng mười năm qua vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng, luôn đè nặng u ám, giờ khắc này rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa.
Nhìn nàng như vậy, Tô Ngọc lại miễn cưỡng áp xuống phẫn nộ trong lòng, nhẹ giọng dặn dò: "Sư muội nên chuẩn bị đồng phục luyện công cho Long Trì."
"Ân, ta đã biết." Nguyễn Ly hiểu được tâm tình Tô Ngọc, nhưng nàng vô pháp giải thích, chỉ có thể thuận theo.
Chờ đến Tô Ngọc rầu rĩ không vui rời đi, Nguyễn Ly thở dài, "Sư tôn, khắp Thiên Diễn Tông đều đang đồn rằng, ta nhận được một đồ đệ rất giống sư tôn, nào là ta đứng núi này trông núi nọ, đem đầy ngập tưởng niệm ký thác ở trên người đệ tử mới này.

Sư tỷ tất nhiên cũng nghe được, nàng ấy đang tức giận."
Lạc Thanh Từ quay đầu xem nàng, "Ủy khuất nàng rồi."
Nguyễn Ly giơ tay điểm lên giữa trán Lạc Thanh Từ, "Ta lại cảm thấy sư tôn đang vui sướng khi thấy ta gặp họa."
Lạc Thanh Từ lắc đầu phủ nhận, "Sao lại như thế, ta đau lòng Ly nhi, rõ ràng là si nhân, lại bị người ta đồn là tra long."
Miệng nàng nói như vậy, nhưng trong mắt lại mang cười, còn có một tia không đứng đắn.
Hiện giờ Lạc Thanh Từ biến thành 17 tuổi, tính tình dường như cũng hoạt bát rất nhiều.

Nguyễn Ly biết, giờ phút này sư tôn hoàn toàn yên tâm buông bỏ gánh nặng, chân chính tươi sống, nàng thích sư tôn thành thục tiêu sái, thanh lãnh cao ngạo, nhưng cũng thích sư tôn ngẫu nhiên ấu trĩ cùng bướng bỉnh.

Nàng đi theo phía sau Lạc Thanh Từ, đi rồi vài bước, ý cười trên mặt bỗng nhiên ngưng lại, dưới chân cũng có chút lảo đảo.
Nàng cắn răng, linh lực trong cơ thể nhanh chóng thổi quét mà đến, đoàn ma khí bị kìm chế trong đan điền bắt đầu xao động.

Nàng quá mức vui mừng, đã quên mất trong người nàng còn có một tai họa ngầm thật lớn.
Nàng cũng không có nói cho Lạc Thanh Từ, năng lượng từ Bàn Long Trụ chỉ có thể ngăn chặn ma khí, cho nên nàng thỉnh thoảng cần phải tiến vào trận pháp, muốn trừ khử hoàn toàn, nàng cần thiết đi vào Phục Ma Quyển.
Nàng chịu đựng lôi điện tra tấn suốt mười năm, chính là sợ bản thân tiến vào rồi không trở ra được.

Nếu thật như vậy, sư tôn trở về tìm không thấy nàng, sẽ đau khổ biết chừng nào, đến lúc đó nàng chết cũng không nhắm mắt.
Mà hiện giờ sư tôn đã trở lại, nàng liền có hai lựa chọn, cách một đoạn thời gian tiến vào trận pháp một lần, hoặc là vào Phục Ma Quyển, được ăn cả ngã về không hoàn toàn hủy diệt Mắt Quỷ.
Lạc Thanh Từ trong lòng ngưng lại, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Nàng xoay người nhìn về phía Nguyễn Ly, lại thấy nàng ấy đứng đoan chính tại chỗ, thần thái như cũ lộ ra tia sủng nịch.
Nhưng càng như vậy, nàng càng cảm thấy không thích hợp, "A Ly, nàng không thoải mái sao?"
Nguyễn Ly sắc mặt đạm nhiên, tay trái gác sau lưng, vững bước đi đến bên cạnh Lạc Thanh Từ, "Vô duyên vô cớ, sao ta lại không thoải mái.

Sư tôn nên trở về luyện công, không được lười biếng đấy."
Lạc Thanh Từ trong mắt có chút hồ nghi, nhẹ cầm tay phải của Nguyễn Ly, "Thật không có việc gì?" Nàng cảm giác sắc mặt nàng ấy không tươi đẹp như trước nữa.
"Ta có thể có chuyện gì.

Đã mau buổi trưa, sư tôn đói bụng không? Sáng nay ta đã hái một giỏ hoa mai còn ngậm sương sớm, chút nữa ta làm hoa mai cao cho sư tôn, chịu không?"
Lạc Thanh Từ xem nàng thần sắc như thường, lúc này mới buông tâm, không để ý tới nàng nói hoa mai cao, hỏi nàng: "Ta ở bên kia thường xuyên nằm mơ, trong mơ ta thấy nàng bị nhốt ở một nơi, thống khổ phi thường.

A Ly, có phải nàng từng tiến vào Phục Ma Quyển?"
Nguyễn Ly trầm mặc, nhất thời không biết nên đáp thế nào.

Chuyện này không giấu được sư tôn.
"Ta không dám tùy tiện vào Phục Ma Quyển, chỉ là dẫn thiên phạt chi lực ngăn chặn ma khí.

Nhưng đó không phải kế lâu dài, cũng vô pháp trừ tận gốc ma khí."
Nàng chỉ có thể đúng sự thật trả lời, Lạc Thanh Từ nghe được trong lòng rét run, "Cho nên, nàng cách đoạn thời gian phải vào đó chịu thiên phạt chi kiếp?"
Nguyễn Ly khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Từ tức khắc tâm loạn như ma, "Nếu muốn trừ tận gốc, chỉ có thể vào Phục Ma Quyển sao?" Nàng không dám hỏi Nguyễn Ly, chỉ có thể hỏi Hệ thống.
"Cũng có thể không vào, nhưng cả đời này A Ly phải chịu đựng loại đau đớn trùy tâm khấp huyết kia." Hệ thống cũng là đau lòng đến cực điểm.
"Vậy máu của ta......" Còn không hỏi xong Lạc Thanh Từ liền suy sụp ngậm miệng.

Hiện giờ nàng linh lực yếu ớt, thân thể này cũng không nhận được truyền thừa từ Lạc Y, không có gắn bó sâu xa với Nguyễn Ly, đã trở nên vô dụng.
Lạc Thanh Từ dọc theo đường đi không nói gì, tưởng tượng đến mối họa ngầm trên người Nguyễn Ly, nàng trằn trọc khó an.

Nàng đắm chìm trong niềm vui sướng hội ngộ, lại quên mất trong cơ thể Nguyễn Ly còn có Mắt Quỷ, nàng thật sự hồ đồ rồi.
Nguyễn Ly biết Lạc Thanh Từ khổ sở, thấy nàng ấy ngồi phát ngốc trong viện, liền bưng hoa mai cao đặt ở một bên.
Nàng nửa ngồi xổm thân mình, nghiêm túc nói: "Chút đau đớn này không tính là gì, ta đã sớm quen.

So với hàn độc cùng cấm chế trong người sư tôn năm đó, càng không đáng giá nhắc tới.

Sư tôn có thể nhịn, ta cũng có thể.

So với việc mất đi nàng, nỗi thống khổ này, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Lạc Thanh Từ đáy mắt đỏ lên, "Thiên phạt sao có thể không đáng giá nhắc tới."
Nàng sợ Nguyễn Ly chịu khổ, nhưng càng sợ nàng ấy tiến Phục Ma Quyển xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
"Lần đầu tiên đi vào yêu cầu 36 ngày, hiện giờ bất quá bảy ngày thì tốt rồi.

Có sư tôn ở bên, ta liền có thể khống chế cảm xúc, thời gian tỉnh táo cũng càng lâu.


Nếu đổi là trước đây, ta đã sớm chịu đựng không nổi."
Lạc Thanh Từ tim như bị đao cắt, hơn ba mươi ngày, trong mười năm qua, Nguyễn Ly đã phải thừa nhận bao nhiêu ngày đêm tra tấn.
"Khó trách.......!Khó trách nàng gầy thành như vậy." Lạc Thanh Từ vô pháp nhẫn nại, đau lòng mà đem Nguyễn Ly ôm vào trong ngực, "Nếu tu vi của ta vẫn còn thì tốt biết mấy, ít nhất có thể giảm bớt cho nàng một vài."
Dứt lời, nàng như ở trong mộng mới tỉnh buông ra Nguyễn Ly, "Vừa rồi ma khí trong người nàng lại phát tác, có đúng không?"
Nguyễn Ly vốn định phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu, "Ta cần vào trận pháp một chuyến."
Lạc Thanh Từ cắn chặt răng, khẽ gật đầu.

Nàng không giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là để Nguyễn Ly yên tâm về mình.
Nguyễn Ly vào trận, Tô Ngọc theo thường lệ muốn tới.
Lạc Thanh Từ không có đi vào, thậm chí không nói một câu.

Nàng liền an tĩnh mà đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cửa động, thẳng đến Tô Ngọc đi ra.
Lúc Tô Ngọc ra ngoài sắc mặt cũng không tốt, chẳng sợ mười năm trôi qua, nàng vẫn không cách nào tự nhiên ứng đối trước những gì Nguyễn Ly gặp phải trong đó.
Nàng nhìn Lạc Thanh Từ, "Ngươi biết nguyên do sư muội ta tiến vào đó không?"
Lạc Thanh Từ trầm giọng nói: "Biết."
Tô Ngọc có chút kinh ngạc, "Nàng ấy nói cho ngươi?"
Lạc Thanh Từ gật gật đầu.
Tô Ngọc sắc mặt biến đổi lại biến, "Ta cùng sư muội có chung một vị sư tôn, ngươi có biết?"
"Biết, đó là người nàng ấy để ý nhất."
Tô Ngọc nhìn chằm chằm Long Trì, muốn nhìn thấu tâm tư đối phương, rõ ràng chỉ mới 17 tuổi, nhưng đôi mắt kia thâm thúy nội liễm, làm cho nàng nhìn thế nào cũng không nắm bắt được.
Quá giống, chẳng trách Nguyễn Ly mơ hồ, nếu Long Trì không gầy yếu thế này, dáng vẻ thật sự không có khác biệt.

Chờ đối phương trưởng thành, còn không phải giống hệt sư tôn?
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Long Trì.

Mặc kệ người khác xem ngươi là ai, ngươi phải là chính ngươi.

Trong tông gần đây có vài lời đồn đãi vớ vẩn, ngươi không cần để trong lòng.

Ngươi không phải thế thân, càng không thể là thế thân của người kia.

Trên đời này, cũng không ai đủ tư cách thay thế sư tôn ta."
Tô Ngọc nói lời này cực kỳ kiên quyết, Lạc Thanh Từ có thể thấy được phong thái uy nghiêm của người đứng đầu Tiên môn từ nàng ấy.

Trong lòng nàng vừa tự hào lại chua xót, Tô Ngọc chung quy trở thành vị tông chủ trẻ tuổi trong nguyên tác làm người đọc ấn tượng khắc sâu.
Đại khái là ý thức được ngữ khí chính mình quá nặng, Tô Ngọc lại bổ sung một câu, "Đồng dạng, trên đời này cũng không ai có tư cách bắt ngươi làm người khác.

Ngươi phải nhớ kỹ điều này."
Tô Ngọc nói xong chuẩn bị rời đi, Lạc Thanh Từ mở miệng nói: "Tông chủ có từng tưởng niệm sư tôn ngươi?"
Tô Ngọc bước chân chựng lại, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Sư tôn ở trong lòng ngươi là không thể thay thế, vậy trong mắt sư muội ngươi, có người thay thế được sao?"
Nói xong Lạc Thanh Từ vẫn chưa chờ Tô Ngọc cho đáp án, ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở cửa động, khép lại hai mắt.
Tô Ngọc cũng không biết chính mình như thế nào trở về, thẳng đến Trình Tố lo lắng mà giữ chặt nàng, nhíu mày hỏi: "A Ngọc? Nàng làm sao vậy?"
Một khắc Tô Ngọc nhìn thấy Trình Tố, phảng phất tìm được cứu tinh, nàng bắt lấy nàng ấy, lẩm bẩm nói: "Tố Tố, nàng nói xem A Ly sẽ vì một người rất giống sư tôn, mà từ bỏ canh giữ thân thể sư tôn sao? Còn cho phép người kia vào phòng sư tôn, mặc y phục của sư tôn....!Thậm chí đối người đó cười."
Trình Tố cố ý tới thăm Tô Ngọc, lại thấy nàng ấy dáng vẻ si ngốc đi trên đường, hoàn toàn mất đi phong phạm tông chủ.

Chính là đầy mặt lo lắng, nghe xong Tô Ngọc nói những lời này, nàng lại nhịn không được sờ sờ trán nàng ấy: "Nàng đang nói mê sảng gì? A Ly hộ sư tôn vô cùng nghiêm cẩn, mười năm qua cũng không ai được phép chạm vào bất kỳ thứ gì ở Hàn Lộ Viện, càng đừng nói loại đồ vật tư mật như quần áo."
Tô Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm Trình Tố, nước mắt rơi như mưa.
"Ta thật đáng chết.

Ta thế nhưng lại không sớm nhận ra!".