Huyền Ảnh ở phía sau nhìn theo, ánh mắt chặt chẽ khóa Lạc Thanh Từ, hai mắt ám trầm.
Hắn nghĩ mãi không thông, cho dù Lạc Thanh Từ giết rồng là do Thiên Cơ Tử rút tình căn ép buộc, nhưng nàng xuống tay cũng là sự thật.
Vì sao điện hạ lại tin tưởng nàng như vậy,vì nàng không tiếc buông bỏ huyết hải thâm thù, thậm chí không màng tính mạng mà cứu nàng.
Chẳng lẽ bởi vì điện hạ đã bái nhập môn hạ của nàng, cho nên liền thật sự xem nàng là sư tôn?
Hắn lại nghĩ tới tình cảnh Long tộc lúc này, lông mày nhíu chặt.
Ngay từ đầu hắn nên ý thức được Mặc Diễm không thích hợp, lấy tộc nhân luyện hóa thành ma đối phó Hàng Long Thần Mộc, quá mức tàn nhẫn.
Nhưng khi đó Long tộc không đường có thể đi, trong lòng mọi người đầy ngập phẫn nộ cùng thù hận, cho dù trả giá đắt cũng cam tâm tình nguyện.
Mà hiện tại Long tộc chiếm thượng phong, Mặc Diễm lại như cũ không chịu từ bỏ Ma tộc, thậm chí ý đồ phá vỡ phong ấn, thả ma vật sang gieo vạ thế gian, đây là điều khiến Huyền Ảnh vô pháp tiếp thu.
Người cùng rồng đã từng kề vai sát cánh đẩy lùi yêu ma, một khi Ma tộc lần nữa xuất thế, Long tộc sẽ càng thê thảm hơn bây giờ.
Mấu chốt nhất chính là, Huyền Ảnh cảm thấy hành động của Mặc Diễm cũng không phải vì Long tộc, mà chính là vì Ma tộc mưu hoa.
Nghĩ đến những gì mắt thấy tai nghe ngày hôm đó, Huyền Ảnh tâm không khỏi trầm xuống, Mặc Diễm tựa hồ đã nhập ma, hắn mang theo đám ma linh kia tiến đánh Phù Phong, làm Huyền Ảnh trong lòng run sợ.
Tiếp tục như vậy một khi phong ấn bị hủy, sự yên bình mà hai tộc Long Nhân ngàn năm trước trả giá thảm trọng đổi lấy, sẽ bị trừ khử một lần nữa.
Hắn trong lòng tràn đầy giãy giụa, Mặc Diễm là nghĩa phụ của hắn, theo lý hắn nên tuân theo sự sắp đặt của Mặc Diễm.
Nhưng điện hạ mới là người thừa kế chính thống của Long tộc, huống chi nàng là Ngũ Trảo Kim Long, là vị vua định mệnh của tộc rồng.
Hắn tại chỗ khó xử hồi lâu, cuối cùng xoay người trở về Sài Tang.
Mà Lạc Thanh Từ mang theo Nguyễn Ly một đường không ngừng trở về tửu lầu Tố Linh, vừa vào cửa, Trình Tố cùng Tô Ngọc lập tức nghênh đón.
"Sư tôn, con thấy được lôi kiếp ngoài thành, có phải A Ly...." Tô Ngọc vội vàng xem xét khắp nơi, "Sư muội đâu ạ? Thật là muội ấy độ kiếp sao?"
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, nàng hơi dịch chuyển ống tay áo, lộ ra Tiểu Long Tử đang cuộn tròn trong ngực nàng.
Hai người Tô Ngọc nhìn Tiểu Kim Long dài hơn ba thước nằm vùi ở kia, tức khắc không hẹn mà liếc nhau một cái, trong mắt đều giấu không được kinh ngạc.
"Sư muội vì sao lại biến thành rồng nhỏ, là độ kiếp trọng thương rồi?" Tuy rằng dáng vẻ Nguyễn Ly thế này rất đáng yêu, nhưng Tô Ngọc lại lo lắng nàng xảy ra chuyện, có chút khẩn trương.
Lạc Thanh Từ trong mắt mang theo tia mềm ấm, cúi đầu nhìn tiểu long còn đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Lôi kiếp kia có chút dị thường, nàng nhất thời chịu không nổi mới hóa thành bộ dáng tuổi nhỏ, nhưng không có trở ngại, ta mang nàng đi nghỉ ngơi liền được."
Tô Ngọc yên tâm, Trình Tố lại đánh giá Lạc Thanh Từ, "Sắc mặt tỷ không tốt lắm, là thay nàng gánh chịu lôi kiếp đúng không?
Trình Tố lời này vừa ra, Tô Ngọc mới phát hiện vấn đề, tuy rằng sư tôn che giấu rất khá, nhưng bờ môi vẫn có chút tái nhợt.
"Sư tôn?" Tô Ngọc nóng nảy.
Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ nhìn Trình Tố, Trình Tố thấy thế hừ lạnh một tiếng, "Tỷ đừng nhìn ta, đại đệ tử của tỷ rất cố chấp, nếu sư phụ nàng bị thương mà nàng không biết, chờ lát nữa nàng nhất định sẽ thương tâm."
Tô Ngọc mặt đỏ lên, "Muội không có như vậy."
Lạc Thanh Từ cũng không muốn bị cuốn vào trận giấm chua này, vội nói: "Lôi kiếp kia còn mang theo uy lực thiên khiển, A Ly một mình chỉ sợ chịu đựng không nổi, ta liền thay nàng chắn một đạo cuối cùng.
Lôi kiếp Phân Thần tuy rằng lợi hại, nhưng ta đã Tiểu Thừa vẫn có thể chịu được, nghỉ ngơi một chút liền không sao, các ngươi đừng lo."
Trình Tố nghe vậy gật đầu, "Được rồi, ta sẽ đi pha linh trà cho tỷ, cũng có thể trợ giúp khôi phục nguyên khí.
Cũng chúc mừng Nguyễn Ly nhanh như vậy liền Hóa Thần."
"Được, làm phiền ngươi." Lạc Thanh Từ nói cảm tạ, không ngoài dự kiến bị Trình Tố ném qua một tia oán trách.
Sau khi Lạc Thanh Từ rời đi, Tô Ngọc nhịn không được thở dài, biểu tình có chút mất mát.
Trình Tố thấy được rõ ràng, "Muội làm sao bỗng nhiên thở dài?"
Tô Ngọc nghiêng mắt nhìn nàng một cái: "A Ly nhập môn trễ hơn muội, nhưng hôm nay muội ấy đã hóa thần, mà muội còn không vào được Nguyên Anh.
Đồng dạng là đệ tử của Hoài Trúc Quân, muội thiên phú quá mức bình thường, cùng A Ly chênh lệch quá lớn."
Ngữ khí của Tô Ngọc đều mang theo suy sụp, Trình Tố nghe được nhăn lại mày, nàng nhìn nữ tử trước mắt không biết từ khi nào bắt đầu chạm đến trái tim nàng, trong lòng vừa đau xót lại có chút bất đắc dĩ.
"Lời này là sư tôn của muội nói sao?" Trình Tố hỏi.
Tô Ngọc vội ngẩng đầu, "Không phải, sư tôn chưa từng nói qua."
"Tô Ngọc, muội mới bao lớn?"
Tô Ngọc ngẩn người, Trình Tố tiếp tục nói: "Năm ta bằng tuổi muội, cũng chỉ mới Kết Đan mà thôi.
Nếu thiên phú của muội tầm thường, ta đây chẳng phải càng thua kém, đại khái là phế tài."
Tô Ngọc mặt đột nhiên đỏ lên, vội vàng nói: "Không phải, muội.....!Tỷ cũng không bái nhập đại tông môn như muội, cũng chưa từng gặp được vị sư tôn lợi hại như thế, có thể Kết Đan đã là thiên phú dị bẩm.
Huống chi hiện giờ tỷ đều Phân Thần kỳ, trong Tiên môn người có thể bước vào cảnh giới này không có bao nhiêu, tỷ so với muội lợi hại nhiều."
Trình Tố thấy Tô Ngọc gấp đến độ đỏ mặt tía tai, nói chuyện đều nói lắp, lại có chút buồn cười, thường ngày Tô Ngọc cũng rất khôn khéo hiểu chuyện, nhưng một khi gặp phải sự tình liên quan đến người bên cạnh mình, nàng ấy liền có chút vụng về.
Tô Ngọc nói xong, lại thấp giọng giải thích: "Ba người đều rất lợi hại, muội đuổi theo không kịp.
Sư tôn Tiểu Thừa kỳ có thể một mình đấu Đại Thừa kỳ Mặc Diễm, ngay cả A Ly là Nguyên Anh đỉnh phong cũng có thể phân cao thấp cùng hắn, mà tỷ vừa quản lý mấy chục chi nhánh tửu lầu, vừa tu hành cũng có thể đạt đến Phân Thần kỳ, muội đều kém rất xa.
Nếu có nguy hiểm xảy ra, muội cũng chỉ có thể đứng nhìn, bảo hộ không được các người."
Đừng nói sư tôn cùng sư muội gặp phải địch nhân cường đại như thế, ngay cả Trình Tố cũng suýt nữa bị nàng liên lụy tự bạo, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không ngăn cản được nửa phần, loại tư vị này quá mức khó chịu rồi.
"Tuy A Ly thực lực không bằng sư tôn, nhưng muội ấy vẫn có thể đứng nơi đầu sóng ngọn gió bảo hộ sư tôn, muội lại không thể."
Tô Ngọc đầy mặt đều là khổ sở hụt hẫng, Trình Tố nghe được trong lòng lại trào ra một mạt khác thường, "Muội nói bảo hộ chúng ta, bao gồm ta sao?"
Tô Ngọc sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Trình Tố.
Nàng nhìn Trình Tố thật lâu, hậu tri hậu giác ý thức được trong lòng nàng, Trình Tố cũng đã trở nên quan trọng giống như sư tôn sư muội.
Mà sự quan trọng này có chút đặc thù, nàng diễn tả không được, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng gật đầu, "Tự nhiên là có tỷ."
Nói xong Tô Ngọc lại có chút ngượng ngùng, "Dù cho muội dõng dạc thế nào, cũng bảo hộ không được tỷ, tỷ đừng chê cười muội."
Trình Tố xì nở nụ cười, cười đến Tô Ngọc gương mặt đỏ bừng, tràn đầy xấu hổ.
"Muội chớ nên hiểu lầm, ta không phải chê cười muội, ta chỉ là vui vẻ." Trình Tố chắp tay sau lưng, thong thả đi vòng qua Tô Ngọc.
Tô Ngọc ngơ ngác nhìn theo Trình Tố, phát hiện bước chân nàng ấy có chút nhẹ nhàng, nàng ấy thật là vui vẻ.
Nhận tri này làm trái tim Tô Ngọc bất giác nhảy nhót lên, không hề có đạo lý.
"Tô Ngọc, muội xem, không cần phải đủ mạnh mới bảo hộ được một người.
Đôi khi ngôn ngữ cùng hành động của mình cũng là một loại bảo hộ.
Hơn nữa, muội mới chính là người cần được bảo hộ nhất, ta tin tưởng Lạc tỷ cùng Nguyễn Ly đều nghĩ như vậy." Đi đến nửa đường, Trình Tố đột nhiên xoay người, hướng về phía Tô Ngọc nói.
Nàng hơi nghiêng thân, ánh mắt mang theo ý cười ôn nhu, nửa người rơi vào bóng râm dưới mái hiên, quang ảnh đan xen đẹp đến làm trái tim Tô Ngọc lỡ mấy nhịp, ngây người ngắm nhìn mà không nói được lời nào.
Thấy Tô Ngọc không nói chuyện, Trình Tố lại bổ sung: "Muội biết đấy, hai người kia đều không phải người thường, muội đi so với các nàng nhất định sẽ thiệt thòi đấy, cho nên không cần làm khó chính mình.
Nói đến thiên phú, lĩnh ngộ kiếm pháp của muội vượt xa đồng lứa, muội không cần tự coi nhẹ mình, chỉ cần thêm một ít thời gian, muội ngày sau tất nhiên sẽ giống như sư tôn muội, trở thành Tiên Tôn vạn người kính ngưỡng."
Nói xong Trình Tố liền vẫy vẫy tay, mềm nhẹ lại tiêu sái, hoàn toàn bước vào bóng râm, lưu lại Tô Ngọc thất hồn lạc phách, nàng như thế nào cảm giác trái tim mình có chút không ổn.
Lạc Thanh Từ cũng không biết đồ đệ ngốc ngoài kia tao ngộ cái gì, sau khi cẩn thận đem Nguyễn Ly đặt lên giường, nàng liền dùng linh lực tẩm bổ kinh mạch cho nàng ấy.
Lôi kiếp bị Thiên Đạo âm hiểm biến thành thiên khiển chi lực, gây cho Nguyễn Ly thương tổn không nhỏ, bằng không với bản thể Kim Long uy vũ kia, Nguyễn Ly không lý nào bị sét đánh thành như vậy.
Trong mắt Lạc Thanh Từ tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu rồng nhỏ, lại cúi xuống hôn hôn nàng ấy.
Nguyễn Ly ngủ thật lâu, chờ đến khi nàng tỉnh lại, đã là ngày diễn ra đại hội Tiên Minh.
Lạc Thanh Từ đã thay y phục mới, nàng nhìn Nguyễn Ly còn chìm trong giấc ngủ say, một tiểu long màu vàng đỏ đáng yêu thật sự, lân giáp ánh sáng lưu chuyển, toàn thân trong suốt xinh đẹp, giống như ngọc lưu li.
Những nơi bị lôi kiếp làm tổn thương đã khôi phục hoàn toàn, thân rồng nhỏ cuộn ở bên nhau, cái đuôi như đóa hoa theo hô hấp mà lúc lên lúc xuống.
Lạc Thanh Từ không đánh thức Nguyễn Ly, chỉ là phủng Rồng Con cẩn thận bỏ vào trong tay áo chính mình.
Ống tay áo bên phải của nàng là một phương Tiểu Thế Giới dùng để trữ vật, Nguyễn Ly ở bên trong có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Tô Ngọc thấy chỉ có sư tôn ra tới, trong mắt có chút lo lắng, "Sư tôn, sư muội vẫn chưa tỉnh sao?"
"Ừm, hôm nay chủ yếu là muốn bọn họ đưa ra cam kết, đạt thành nhất trí cùng Long tộc giảng hòa, đồng thời Tiên môn cần phải đoàn kết đối kháng Mặc Diễm, gây áp lực cho Long tộc.
A Ly không có mặt cũng không sao, để nàng ấy nhiều nghỉ ngơi."
"Vâng, con đi gọi Ngư Trầm sư tỷ, chúng con lập tức xuất phát."
Đại hội Tiên Minh diễn ra ở Phạn Âm Các, lúc Lạc Thanh Từ dẫn theo nhóm người Tô Ngọc đến nơi, Huyền Ẩn Môn, Nam Hoa Phái, Xung Hư Môn, Lục Kỳ Các đều tới rồi.
Lạc Thanh Từ thấy được Mạnh Kiều, nàng khẽ gật đầu chào, trong lòng cũng hiểu rõ.
Mạnh Kiều bình yên vô sự, vậy thuyết minh Lục Kỳ Các thỏa hiệp.
Nhìn Lạc Thanh Từ bước đến chủ vị, tất cả mọi người đều đứng lên thi lễ.
Thành Phù Phong được cứu, Lạc Thanh Từ trong mắt mọi người đã không còn là Hoài Trúc Quân không màng thế sự ngày xưa.
Mặc dù bên dưới có rất nhiều đại năng cao thủ, lúc nhìn về phía Lạc Thanh Từ đều không giấu được kính nể cùng khiếp sợ.
"Hoài Trúc Quân."
Lạc Thanh Từ đem biểu cảm bọn họ thu hết vào đáy mắt, nàng chắp tay thi lễ, "Các vị chưởng môn trưởng lão khách khí, mọi người đều ngồi đi."
Sau khi tất cả an vị, Nam Hoa tông chủ mở miệng nói: "Hoài Trúc Quân, sao chỉ có ngài đến đây, vị điện hạ Long tộc kia đâu?"
Lạc Thanh Từ nâng nâng tay áo, cười nhẹ đáp: "Nàng hôm qua mới độ kiếp, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên ta để nàng trước nghỉ ngơi.
Nhưng các vị yên tâm, những gì ta nói hôm nay cũng sẽ đại diện cho nàng."
Lạc Thanh Từ lời này vừa ra, mọi người ở đây hơi rối loạn một chút, nhưng rất nhanh đã bị Văn Huyền Ca đè ép xuống.
"Phía trước Hoài Trúc Quân cùng Nguyễn điện hạ không so đo hiềm khích cũ, dùng tính mạng đối kháng ma long, bảo hộ thành Phù Phong, tại hạ vô cùng cảm kích.
Hôm nay ngài triệu khai đại hội Tiên Minh, có việc gì xin cứ nói, chỉ cần không trái đạo nghĩa không phạm Nhân tộc, Phạn Âm Các ta nhất định dốc hết toàn lực trợ ngài." Văn Huyền Ca lời này nói đến không hề giảm xóc, tỏ rõ nàng hoàn toàn ủng hộ Lạc Thanh Từ, khiến cho ba đại tông môn còn lại có chút kinh ngạc.
Lạc Thanh Từ cũng không ngờ Văn các chủ khẳng khái như vậy, liền chắp tay thay cho lời cảm tạ.
"Hôm nay nhân danh Tiên Minh mời các vị tề tụ lại đây, ta cũng xin được nói thẳng không quanh co lòng vòng, ý tưởng của ta cũng giống như lúc ở Thiên Diễn Tông, hy vọng các phái toàn lực ứng phó, tranh thủ cùng Long tộc giảng hòa."
Lạc Thanh Từ vừa nói xong, bên dưới một mảnh yên tĩnh, hồi lâu Lục các chủ dẫn đầu mở miệng, "Lục Kỳ Các đáp ứng."
Tông môn không có khả năng khuất phục nhất lại dẫn đầu đáp ứng, khiến cho Nam Hoa Phái cùng Huyền Ẩn Môn đều sửng sốt.
"Lục Kỳ Các đã giải trừ khế ước, trả tự do cho các Long tộc kia, nếu ngày sau bọn họ muốn trả thù, oan có đầu nợ có chủ, chỉ cầu không liên lụy đệ tử vô tội, còn lại chúng ta một mình gánh chịu."
Vân Hoa Tán Nhân sắc mặt xanh mét, muốn nói cái gì rồi lại nói không nên lời, chỉ có thể chịu đựng.
"Lục Kỳ Các có thể đưa ra quyết định sáng suốt như vậy, Lạc Thanh Từ xin bội phục, đây là điểm mấu chốt, tự nhiên tuân thủ." Lạc Thanh Từ không nghĩ đuổi tận giết tuyệt, nhưng cũng không có quyền thế Long tộc khoan thứ.
"Đó chẳng khác nào guồng bỏ những tu sĩ năm xưa lây dính máu tươi Long tộc, để mặc bọn họ sống chết, như vậy bọn họ còn mặt mũi gì dừng chân ở Tiên Môn." Nam Hoa tông chủ dĩ nhiên không thuận theo, môn phái của hắn cùng với Thiên Diễn Tông vốn là dẫn đầu diệt rồng trong trận chiến năm ấy, nếu Long tộc thật muốn tính xổ, còn không phải Nam Hoa Phái sẽ bị toàn diệt?
"Lời này có chút mạo muội, nhưng nếu làm vậy thật quá tuyệt tình rồi.
Tiên Môn có sai lầm, chính là lỗi không phải một người, nếu đem bọn họ đẩy ra hết, sẽ dẫn đến không ít tông môn bị hủy diệt.
Hoài Trúc Quân cũng là người trong cuộc, ngài có thể lý giải đi?" Tập Phong âm hồn không tan, tiếp lời nói.
Lạc Thanh Từ cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Tập Phong, nếu một ngày Nhân tộc phải trả nợ máu cho Long tộc, hắn nên là người thứ nhất bị xử quyết.
"Vấn đề này ta không thể đảm bảo, mối hận của Long tộc không phải chuyện cá nhân, ta vô pháp thay bọn họ xóa đi tất cả thống khổ, cho dù A Ly trở thành Long Vương cũng không làm được.
Ta chỉ có thể giúp người vô tội không bị liên lụy, còn lại ân đền oán trả, đều thuận theo lẽ trời đi.
Muốn có hòa bình cần thiết phải hy sinh, đặc biệt là Tiên Môn, nếu không Mặc Diễm khống chế Long tộc, mở ra Ma giới, hết thảy đều xong rồi.
Đến nỗi Long tộc có thể nhượng bộ đến mức nào, đều phụ thuộc vào hai điểm."
"Xin mời nói." Hòa Quang nhíu mày nhìn Lạc Thanh Từ.
"Một là xem Tiên môn có thể gây áp lực cho Long tộc hay không, hai là xem A Ly có thể thuận lợi ngồi lên Long Vương chi vị hay không."
Lạc Thanh Từ cẩn thận phân tích tình huống trước mắt, đưa ra hai điểm mấu chốt nhất.
"Tiên môn cần thiết đoàn kết nhất trí, lấy ra Hàng Long Thần Mộc cho Long tộc uy hiếp nhất định, Hòa Quang trưởng lão có thể làm được sao?"
Hòa Quang liếc mắt Lạc Thanh Từ, "Xung Hư Môn mang theo Hàng Long Thần Mộc đến đây, đó là đáp án của chúng ta."
"Vậy liền tốt." Lạc Thanh Từ trong lòng nắm chắc, nghĩ đến cái gì nàng lại bỏ thêm một câu: "Nhưng là, có một điều nhất định phải nhớ kỹ, không thể hại tính mạng Long tộc, nếu không ngày sau mâu thuẫn lại càng sâu."
"Chuyện này phải làm thế nào đây, chúng ta cần uy hiếp bọn họ, lại không thể hại tính mạng bọn họ?"
"Không cần ngươi nhọc lòng, chúng ta sẽ tự giải quyết, các ngươi đừng dùng thủ đoạn như lúc trước liền được."
"Hoài Trúc Quân, Nguyễn Ly vì ngài mà phản bội Long tộc, che chở thành Phù Phong, nàng đã sớm mất đi Long tộc tín nhiệm.
Long tộc hiện giờ hận ý ngập trời, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Nguyễn Ly đăng lên ngôi vương, ngài đặt trọng trách giảng hòa vào nàng, thật không có khả năng." Vân Hoa Tán Nhân trào phúng nói, nhưng lời của hắn cũng không sai.
Lạc Thanh Từ đã sớm nghĩ tới một tầng này, nàng rũ mắt cười, "Ngươi gấp cái gì chứ? Các ngươi tựa hồ quên mất, chân chính yêu cầu giải hòa là Tiên Môn, không phải Lạc Thanh Từ ta, Vân Hoa chân nhân ngươi như vậy chất vấn ta, thật sự có chút buồn cười."
"Lạc Thanh Từ!"
"Vân Hoa, lui xuống!" Nam Hoa tông chủ ánh mắt lạnh lùng, quát lớn.
Lạc Thanh Từ nhìn bọn họ, đem hết thảy đơn giản mở ra.
"Thiên Diễn Tông đã không còn, ta Lạc Thanh Từ xưa nay lãnh tâm lãnh tình, sinh tử của người khác ta đều không muốn quản, giúp đỡ qua một lần là quá đủ, ngày sau liền tùy hắn tự sinh tự diệt thôi.
Nếu không thể hòa giải, hai tộc Nhân Long xem như lưỡng bại câu thương, mà Tiên Môn diệt vong là điều sớm muộn.
Mặc Diễm đã nhập ma, Hàng Long Thần Mộc chẳng là gì trong mắt hắn.
Mà A Ly đã nhận được Long tộc truyền thừa, nàng cũng không sợ hãi Hàng Long Thần Mộc.
Ta nghĩ bởi vì ta là người đầu tiên đưa ra ý tưởng giảng hòa, các ngươi liền đã quên, không thể hòa giải thì các ngươi chỉ còn đường diệt vong, các ngươi không còn lựa chọn nào khác."
Lạc Thanh Từ lời này đánh thẳng vào đám người gàn bướng cố chấp kia, khiến bọn họ lảo đảo.
Lục các chủ cười khổ một tiếng, nhắm mắt không nói.
Hắn đúng là thấy rõ, mới hiểu được đây không phải Nguyễn Ly thỏa hiệp, mà bởi vì nàng nể tình Lạc Thanh Từ, mới thả cho Tiên Môn con đường sống.
- -----------------------------.