Hàng Long Phục Hổ

Chương 173: Hắn...Quá Xấu (1)




Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Tiêu Hùng, Tiêu Hùng trong lòng nhủ thầm, ý kiến của ta, nói rồi các người có nghe không?

Nếu ta nói cho ta phần thưởng đi, ngươi có cho không?

Nhưng nếu nói như vậy, e rằng Thác Bạt Xảo Vân bên cạnh sẽ là người đầu tiên không tha cho mình.

Xem ra phải tiếp tục diễn kịch rồi, nhưng thế cũng được, làm người thủ hộ cho Thác Bạt Xảo Vân, hình như rất oai, nhất là trên thực tế mình không cần đóng vai người thủ hộ thực sự.

Tiêu Hùng hắng hắng giọng, rất lưu loát nói: "Điện chủ đại nhân, mặc dù ta không phải là Tây Hoang yêu tộc, nhưng với những gì ta hiểu về Tây Hoang yêu mà nói, ta rất khâm phục Tây Hoang yêu tộc!"

"Tây Hoang yêu tộc sống ở khu vực nghèo khó nhất, đến sinh hoạt cơ bản cũng khó đảm bảo, mỗi năm lại có một lượng lớn người chết vì đói, vì lạnh, nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy vẫn không áp đảo được Tây Hoang yêu tộc, Tây Hoang yêu tộc không bị khuất phục dưới hoàn cảnh ác liệt này".

"Tây Hoang ỵêu tộc giống như một đấu sĩ bẩm sinh, đấu với trời, đấu với tự nhiên, đấu với người, vĩnh viễn không khuất phục, giống như một tảng đá, bất luận ném vào trong lửa, hay ngâm trong nước, hay đặt trong băng, nó vẫn là một thảng đá rắn chắc, không thể biến mềm".

Giọng nói Tiêu Hùng dòng dạc sôi nổi, nghe Tiêu Hùng nói, ánh mắt rất nhiều người trong đại điện nhìn về phía Tiêu Hùng lại có biến hóa.

Đầu tiên là lạ lẫm, hoài nghi, sau đó chuyển sang vui vẻ, tín nhiệm.

Đây rõ ràng là một sự chuyển biến tốt.

Biết làm thế nào được, ai bảo mỗi câu Tiêu Hùng nói đều là khen ngơi Tây Hoang yêu tộc, hơn nữa còn nói trúng tâm khảm họ, Tây Hoang yêu tộc họ không phải luôn tự xưng là tảng đá cứng rắn sao?

Thứ khiến họ tự hào nhất không phải tinh thần bất khuất, không bao giờ chịu thua cuộc sao?

Lời hay ai chẳng thích nghe, cho dù những người đang đứng ở đây, đều là Tây Hoang thiền điện trưởng lào. hoặc một số nhân vật nổi bật, nhưng nghe Tiêu Hùng tâng bốc họ như vậy, trong lòng cho dù biết Tiêu Hùng cố tình, nhưng vẫn không kìm được có chút đắc ý, tình cảm dành cho Tiêu Hùng cũng thay đổi rất nhiều.

Thác Bạt Xảo Vân bên cạnh nghe Tiêu Hùng thao thao bất tuyệt nói, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng càng nghe, càng không kìm được có chút kinh ngạc.

Tên này, nói chuyện hay như vậy, lại toàn là những lời nịnh hót, liệu có vô sỉ quá hay không?

Thác Bạt Xảo Vân biết, tên này đúng là có chút kính phục Tây Hoang yêu tộc, nhưng ca ngợi như những gì hắn nói, thực sự là không thể.

Tiêu Hùng rất hài lòng với hiệu quả nói chuyện của mình, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Ta không phải Tây Hoang yêu tộc, nhưng bây giờ có cơ hội trở thành một thành viên Tây Hoang yêu tộc, hơn nữa còn là người thủ hộ Thánh nữ, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, Mộc Lâm ta xin thề, ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để người khác làm hại Thánh nữ, và Mộc Lâm ta cũng sẽ vì tương lai của Tây Hoang yêu tộc mà phan đấu".

Nghe lời Tiêu Hùng trang nghiêm thề, sắc mặt những người xung quanh lại buông lòng vài phần, bởi vì người của yêu tộc đều rất coi trọng lời thề, thông thường không tùy tiện thề, một khi đã thề sẽ vĩnh viễn tuân thủ.

Thác Bạt Xảo Vân ngược lại có chút giật mình, sao hắn lại dám thề như vậy?

Không lẽ hắn thật tâm muốn trở thành người thủ hộ mình?

Nhưng sao mình cứ cảm thấy có chút không đúng?

Tên này có làm được không?

Tiêu Hùng nhìn sắc mặt những người xung quanh biến hóa, trong lòng cực kì hài lòng, đầu tiên là tâng bốc, sau đó là thề, tất cả tổ hợp lại, khiến ánh mắt Tây Hoang yêu tộc nhìn mình dịu dàng hơn rất nhiều, trong mắt trên mặt rất nhiều người đều lộ ra sự hài lòng không giấu giếm, xem ra, những lời mình nói đã để lại không ít ấn tượng.

Lời thề?

Mình là Tiêu Hùng, không phải Mộc Lâm, Mộc Lâm chỉ là một thân phận giả, một cái tên chỉ dùng khi đóng vai Nguyệt thần tiễn truyền nhân, cái tên này buộc với thân phận người thủ hộ Tây Hoang thần điện, chẳng có bất cứ điều gì không ổn.

Khi mình là Mộc Lâm, là người thủ hộ Thánh nữ, mình cũng phải làm một số việc, vì bản thân, vì Tây Hoang yêu tộc, nhưng khi mình không còn là Mộc Lâm, đương nhiên sẽ không bị lời thề ràng buộc.

Lời thề của Tiêu Hùng có thể nói là thật thật giả giả, giả là thân phận Mộc Lâm, thật là những việc thân phận Mộc Lâm sẽ làm.

Trên mặt Tư Đồ Bá Tư cũng lộ ra sự hài lòng không che giấu, cười khẽ nói: "Ngươi có đã có lòng như vậy thì tốt quá, đây là may mắn của Tây Hoang yêu tộc chúng ta, con trai, Tây Hoang yêu tộc hoan nghênh ngươi gia nhập".

Tiền lão giả nhìn Tiêu Hùng, sắc giận trên mặt không giảm, rõ ràng vẫn nhìn Tiêu Hùng không thuận mắt, Tiêu Hùng cũng để ý thấy biểu tình của hắn, trong lòng khoái thầm, ha, đến điện chủ cũng lên lời rồi, xem ngươi còn phá bĩnh kiểu gì?

Điện chủ đã lên tiếng, hơn nữa rất nhiều trưởng lão cũng bị Tiêu Hùng làm cho động lòng, nhóm người do Tiền trưởng lão cầm đầu, cho dù không phục, cũng không có cách.

Lựa chọn người thủ hộ là việc của Thánh nữ, hơn nữa đến điện chủ cũng không có ý kiến, ý kiến của một bộ phận nhỏ trưởng lão đương nhiên chẳng giải quyết được gì.

Trong lúc Tiêu Hùng tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thò, võ giả cao lớn đứng giữa trung tâm đại điện một lần nữa bước ra, lớn tiếng nói: "Điện chủ, nếu hắn có thể trở thành người thủ hộ Thánh nữ, hẳn phải là một võ giả dũng cảm, Lạc Tang ta muốn luận bàn với hắn một trận, xem hắn có thể trở thành người thủ hộ Thánh nữ chân chính hay không!"

Võ giả cao lớn Lạc Tang không đợi bất cứ ai phản ứng, đã lại lớn tiếng nói: "Đây không phải khiêu khích, đây là luận bàn, hắn nếu trở thành người thủ hộ Thánh nữ, thì không nên cự tuyệt thinh cầu của ta, trừ phi đích thân nhìn thấy dũng mãnh của hắn, Tây Hoang yêu tộc chúng ta nhiều con dân như vậy, sao có thể bằng long đem sự an nguy của Thánh nữ đặt vào trong tay hắn?"

Tiêu Hùng đảo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng mặt võ giả tên Lạc Tang, trong lòng đã bắt đầu nguyền rủa, mẹ kiếp, luận bàn cái rắm, ngươi đây không phải khiêu khích, thế nào mới là khiêu khích?

Không phải muốn ta mất mặt sao, nhìn cái mặt già của ngươi, chắc cũng phải hai sáu hai bảy rồi, võ giả hai sáu hai bảy khiêu chiến võ giả mười tám tuổi, đúng là có chí khí.

Tiêu Hùng mặc dù trong lòng nguyền rủa, nhưng ngoài mặt thì không dám lên lời, vẫn giữ nguyên bộ dạng bình thản, Tiêu Hùng rất rò, chiến và không chiến bây giờ đã không phải mình có thể làm chủ, mấu chốt vẫn là ý kiến của vị lão đầu trên đài.

Tư Đồ Bá Tư hết nhìn Thánh nữ, lại nhìn Tiêu Hùng, cuối cùng cười nói: "Nếu là luận bàn, Mộc Lâm, ngươi cứ thử đi, chúng ta cũng muốn xem sự thần kì của Nguyệt thần tiễn..."

Tiêu Hùng nhướng nhướng mày, mỉm cười nói: "Được, nếu điện chủ đại nhân đã lên tiếng, ta tất nhiên phải tòng mệnh, chỉ có điều ta năm nay vừa tròn mười tám tuổi, hai ngày này mới đạt đến trinh độ Chiến Linh nhất trọng, e rằng không phải đối thủ của hắn, huồng hồ bốn giai đoạn của Nguyệt thần tiễn mới tu hành hoàn thành hai giai đoạn, bắt đầu tu luyện giai đoạn thứ ba, cách Nguyệt thần tiễn đại thành cảnh giới vẫn còn rất xa, chư vị e rằng khó có thể phát hiện ra sự cường đại của Nguyệt thần tiễn trên người ta..."

Tiêu Hùng vừa ra, đã đem mình đặt lên vị trí rất thấp, dù sao tỏ ra yếu kém trên ngôn ngữ cũng không thiếu miếng thịt nào, cứ nói vậy trước, đem mình đặt vào thế có lợi rồi tính.

Tư Đồ Bá Tư cười cười, trên mặt cũng không có bất cứ ý tứ khinh thường gì, mười tám tuổi đã trở thành võ giả Chiến Linh, tốc độ này phóng nhãn cả thiên hạ, cũng là rất không tệ, nếu những người này biết Tiêu Hùng mới huyết mạch thức tinh khoảng một năm, e rằng tròng mắt sẽ lồi ra mất.

"Ừm, thử đi, dù sao cũng chỉ là luận bàn".

Tiêu Hùng gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải nói: "Nơi này, e rằng không thích hợp..."

"Ra diễn võ tràng bên ngoài đi, nơi đó đủ rộng, ngươi là cung tiễn thủ, nếu cự ly quá gần, với ngươi cũng không công bằng".

Tiêu Hùng đương nhiên không có ý kiến, Lạc Tang đối diện khiêu khích nhìn Tiêu Hùng một cái, vác đại kiếm lên vai đi ra ngoài, mấu thanh niên nam tử bên cạnh cũng nhao nhao đi theo, bộ dạng đúng kiểu đi xem trò vui.

Tiêu Hùng chậm rãi đi ra, đồng thời nghiêng đầu hỏi: "Lạc Tang đó là thực lực gì?"

Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười nói: "Chiến Linh tứ trọng, ngươi tự tin chứ?"

Tiêu Hùng chớp chớp mắt cười khổ nói: "Cô hình như rất tin vào ta, nếu là phục kích bên ngoài, cơ hội chiến thắng có lẽ rất lớn, nhưng ở nơi trống trải như thế này, một cung tiễn thủ và một võ giả đối diện mà chiến, thực lực còn chênh lệch nhiều như vậy, nàng cho ràng ta có thể thắng sao?"

Thác Bạt Xảo Vân thản nhiên cười nói: "Ta tin ngươi, nhất định có thể thắng".

Tiêu Hùng bĩu môi bất đắc dĩ, trong lòng đang suy tính xem phải ứng phó thế nào, Chiến Linh tứ trọng thực lực, sau khi mình tấn thăng Chiến Linh nhất trọng, không biết chiến đấu lực thế nào, có thể chính diện tương kháng với hắn hay không...

Đáng tiếc không thể thả Bạch Hổ vương Chiến Hồn, nếu không, dựa vào khổ luyện tu hành của mình, cộng thêm ưu thế thiên cấp tâm pháp, và cả song huyết mạch thực lực, khẳng định có thể khiến đối phương tè cả ra quần.

Trên diễn võ đài, Tiêu Hùng và Lạc Tang hai người đứng đối diện nhau, Tiêu Hùng lấy ra Hắc Nguyệt cung, Lạc Tang cũng giơ đại kiếm trong tay mình.

Tiêu Hùng không có nửa phần ẩn giấu thực lực, Cửu Dực Thiên Long kim hoàng sắc trong tay đã bốc lên, trên hai cánh tay Tiêu Hùng nhanh chóng xuất hiện kim sắc lân phiến nhỏ mà mỹ lệ, lân phiến bao phủ hai tay Tiêu Hùng, khiến Tiêu Hùng có chút hoài nghi, nếu sau này thực lực mỗi lúc một mạnh, vậy cánh tay mình không phải sẽ có một tầng hộ giáp thiên nhiên sao?

Trên mặt những người đứng xem đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Cửu Dực Thiên Long huyết mạch, đó là một trong thánh thú huyết mạch, truyền nhân Nguyệt thần tiễn này là huyết mạch Cửu Dực Thiên Long!

Nguyệt thần tiễn cường đại, cộng thêm Cửu Dực Thiên Long cường đại, không lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Thánh nữ chọn hắn làm người thủ hộ?

Sau lưng Lạc Tang phù hiện một Chiến Hồn Cương Chùy Ngạc Ngư, trên mặt, trên da Lạc Tang tựa như xuất hiện tầng da dầy thường thấy trên người cá sấu, khiến mặt hắn càng trở nên khó coi.

Tiêu Hùng vung vẩy tay mình, nghiêng đầu nói với Thác Bạt Xảo Vân cách đó không xa rất huênh hoang triển lộ cánh tay mình: "Giờ ta đã biết tại sao nàng không chọn hắn, hắn so với ta... xấu hơn nhiều."

Thác Bạt Xảo Vân không ngờ lúc này rồi mà Tiêu Hùng còn có tâm trạng đùa cợt, không nhịn được, bật cười thành tiếng, nụ cười này như hoa tươi nở rộ, nhất thời thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Tiêu Hùng nói không lớn, nhưng Lạc Tang đối diện vẫn nghe thấy rất rò, khuôn mặt vốn dĩ có chút tối tăm nhất thời càng thêm âm trầm.

Một tiếng gầm giận dữ, Chiến Hồn Cương Chùy Ngạc Ngư trên người Lạc Tang đột nhiên bành trướng, Cương Chùy Ngạc Ngư dường như sống lại, đôi mắt bừng bừng sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, cái đuôi bự chảng, quất qua quất lại trong không trung, cái miệng đầy răng nhọn, càng khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Thấy Lạc Tang đã rơi vào trạng thái bùng nổ, Tiêu Hùng cũng không dám phân tâm, toàn thân chiến khí điên cuồng khởi động, thực lực đã hoàn toàn triển hiện ra ngoài.

Đối chiến với đối thủ Chiến Linh tứ trọng, Tiêu Hùng không dám có nửa phần sơ ý.

Đây cũng là lần chiến đấu đầu tiên sau khi Tiêu Hùng tấn thăng võ giả Chiến Linh, đối với thực lực mình rốt cuộc có thể bạo phát ra chiến đấu lực mạnh đến đâu, bản thân Tiêu Hùng cũng không chắc chắn.

Hắc Nguyệt cung đã được kéo thành hình trăng tròn, Tiêu Hùng nhíu mày, Hắc Nguyệt cung là một hồn binh, bản thân bây giờ đã tấn thăng thành võ giả Chiến Linh, hồn binh đã có không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, xem ra phải tìm cơ hội đổi một món linh binh cung khác mới được.

Thiết tiễn vẫn chưa xuất cung, nhưng đã như mãnh hổ dữ tợn nhe nanh múa vuốt, lập lòe sát cơ đáng sợ.

Lạc Tang nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay hắn, thần tình đề phòng, cùng cung tiễn thủ chiến đầu, phải kéo gần khoảng cách, một khi kéo gần được khoảng cách, sự tình tiếp theo sẽ rất đơn giản.

Một Chiến Linh nhất trọng cung tiễn thủ bị một Chiến Linh tứ trọng võ giả tiếp cận, còn có dư lực phản kháng hay không?

Lạc Tang chạy thật nhanh, thân hình hiện ra theo hình chữ chi, tiếp cận Tiêu Hùng, thân thể lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, chuẩn bị tránh né tiễn kĩ mà Tiêu Hùng bắn ra.

Tiêu Hùng nhíu mày, Lạc Tang này thân hình du động rất nhanh, bước chân nhẹ nhàng, hành tẩu như nước chảy mây trôi, muốn một tiễn trúng đích, đúng là có chút khó khắn, dù sao Nguyệt thần tiễn của mình mới tu hành đến giai đoạn thứ ba Sát tiễn.

Tiêu Hùng mở mắt thật to, nhìn chằm chằm thân hình Lạc Tang, trong những động tác liên tục của hắn, tìm kiếm cơ hội bắn ra tiễn kĩ.

Tiễn, uy lực mạnh nhất, là lúc vẫn nằm trên cung chưa được bắn ra.

Lạc Tang đã tới gần Tiêu Hùng rất nhiều, Tiêu Hùng vẫn chưa bắn ra tiễn trong tay, cung trong tay vững như bàn thạch, không hề run rẩy chút nào, dây cung kéo căng như trăng rằm cũng không chút nhúc nhích, chỉ có tay trái Tiêu Hùng, là đang điều chinh phương hướng, ngắm chuẩn Lạc Tang.

Trên mặt Lạc Tang cũng vô cùng ngưng trọng, bởi vì cự ly càng gần, uy lực một tiễn của Tiêu Hùng càng lớn, càng khó tránh né.

Khoảnh khắc cơ thể Lạc Tang đột nhiên một lần nữa lệch trọng tâm, thân thể một lần nữa nhào đến, tay Tiêu Hùng đột nhiên buông lòng, thiết tiễn trong nháy mắt xuất hiện trước người Lạc Tang.

Lạc Tang giật mình, mình đã cẩn thận như vậy mà vẫn bị đối phương nắm được lộ tuyến hành động, tiểu tử này đúng là lợi hại!

Mọi người xung quanh, ánh mắt đều có chút thay đổi, trong ánh mắt nhìn Tiêu Hùng có thêm vài phần tán thưởng, một tiễn này của Tiêu Hùng bắn ra thời cơ vô cùng chuẩn, không chỉ vừa hay nắm bắt được lộ tuyến của Lạc Tang, mà còn vì khống chế khoảng cách của Tiêu Hùng, vừa hay ở vị trí thích hợp nhất.

Nếu gần hơn chút nữa, uy hiếp của cung tiễn ngược lại sẽ nhỏ đi, nếu cự ly xa hơn một chút, uy lực một tiễn này lại yếu đi vài phần.

Giờ này, vừa hay không sớm không muộn.

Nguyệt thần tiễn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chỉ có điều, muốn dựa vào một tiễn này đánh bại Chiến Linh tứ trọng Lạc Tang, rõ ràng là không thể, không biết Tiêu Hùng tiếp theo sẽ dùng thủ đoạn gì, du tẩu công kích?

Cung tiễn thủ kị nhất là bị người ta kéo gần khoảng cách, Tiêu Hùng sau khi bắn ra một tiễn, theo như suy đoán của mọi người, đáng ra phải lùi sau, thì Tiêu Hùng lại không lùi.

Chỉ trong chớp mắt, trên tay Tiêu Hùng đã có thêm một mũi tên nữa, không cần suy nghĩ, thậm chí nói ngắm cũng không ngắm, trực tiếp kéo căng dây cung, sau đó bắn ra.