Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Đông Đông, táo gọt xong chưa?” Nhận thấy ánh mắt Ninh Vân Trạch có chút hung hiểm, Tam gia thản nhiên liếc hắn một cái, ôn nhu nói với Hạng Viễn.
“Xong rồi,” Tuy đã từng sinh sống một mình, nhưng kỹ thuật gọt trái cây của Hạng Viễn vẫn không tốt lắm, quả táo trong tay hệt như đã bị chó gặm qua, vì thế cậu xấu hổ hỏi, “Anh muốn ăn không?”
Tam gia chẳng nói chẳng rằng mà kéo tay cậu, cắn một miếng lớn.
Bất ngờ bắt gặp người ta show ân ái, Ninh Vân Trạch kinh ngạc vô cùng, song rất nhanh đã khôi phục tinh thần. Không ngờ Diệp Tam gia lại sắc bén như vậy, ánh mắt mình vừa hơi hơi biến hóa, đối phương đã lập tức cho mình một kích cảnh tỉnh trong lặng lẽ âm thầm rồi.
Người đàn ông như vậy, muốn ứng phó cũng thật vất vả đi?
Nhưng nhìn vào bộ dáng vui vui vẻ vẻ của hai người bọn họ, Ninh Vân Trạch lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Lúc trước hắn còn khinh thường Hạng Viễn, cảm thấy mặc dù trọng sinh, nhưng người kia vẫn là một cái bao cỏ vô dụng như kiếp trước thôi. Mà hiện tại thì sao, cậu ta có vô năng hơn nữa cũng vẫn được Tam gia nâng niu chiều chuộng, còn mình, dù có tài thì vẫn rơi vào tình cảnh chó nhà có tang thôi.
Vì sao lại có sự chênh lệch quá mức như thế này, Ninh Vân Trạch không thể nào lý giải, thế nhưng hắn biết, đối với loại tình cảm thuần túy trước mặt đây, hắn thật lòng hâm mộ.
“Cậu muốn ăn sao?” Thấy Ninh Vân Trạch cứ nhìn về phía bên này, Hạng Viễn thốt lên một câu hỏi muộn màng.
“Không.” Ninh Vân Trạch lắc đầu, ngu đến như vậy, thật đúng là…
Tam gia không tham gia vào đoạn đối thoại của hai người họ, chỉ cầm táo, chậm rãi ăn. Năng lực xã giao của Hạng Viễn vốn không tồi, chẳng qua, với người khác cậu còn có thể làm cao một chút, nhưng đối mặt với kẻ thù một mất một còn ngày xưa, quả thật cậu vẫn không biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao nữa.
“Tam gia, chuyện tôi vừa mới nói…” Mắt thấy không ai muốn nói chuyện với mình, rốt cuộc Ninh Vân Trạch cũng không còn kiên nhẫn.
“Chuyện gì?” Tam gia liếc hắn một cái.
“Là, là chuyện tôi muốn ngài giúp tôi ra nước ngoài.”
Tam gia trầm mặc một lát, ném lõi táo trong tay đi, tiếp nhận khăn ướt Hạng Viễn đưa tới, chậm rãi chà chà sát sát.
Đối phương trầm mặc càng lâu, Ninh Vân Trạch lại càng lo lắng. Hiện tại, cả cái thủ đô này, có thể giúp hắn bình an xuất ngoại chỉ có người đàn ông trước mặt đây. Tuy hai nhà Ninh – Diệp là thù địch, nhưng hắn cũng đóng góp không ít công sức vào sự suy tàn của Ninh gia, lẽ nào người đàn ông này thật sự thấy chết mà không cứu?
Phát hiện vẻ mặt của hắn càng ngày càng lộ rõ bất an, Tam gia cảm thấy thời cơ đã tương đối chín muồi, nâng tầm mắt, chậm rãi nói, “Đưa cậu xuất ngoại cũng không phải là không được.”
“Thật sao?”
“Ừ, nhưng có điều kiện.”
“Được, chỉ cần tôi có thể, ngài cứ nói đi.” Nếu trước đó Ninh Vân Trạch còn có ảo tưởng gì thì trải qua động thái phi thường dứt khoát này của người đàn ông, hẳn là đã hoàn toàn an phận.
Hai người thỏa thuận xong điều kiện, Ninh Vân Trạch được đưa ra khỏi tiểu lâu, Hạng Viễn nhìn theo bóng lưng của hắn, một lúc sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
“Sao vậy?” Phát hiện sự khác thường của cậu, Tam gia ôn nhu hỏi.
“Thật sự đồng ý đưa hắn đi à?”
“Hắn đã trả một cái giá rất được, không phải sao?”
Nếu Ninh gia thực sự trở nên nghèo túng thì nguồn tài phú khổng lồ trong tay Ninh Vân Trạch chẳng những không thể bảo đảm cho hắn, mà ngược lại còn trở thành lá bùa đòi mạng. Sự tình mấy ngày nay không phải đã chứng minh rất rõ điểm ấy đó ư?
Nhìn vào vẻ mặt đương nhiên của Tam gia, Hạng Viễn buồn bực phun ra một câu, “Âm hiểm.”
“Cũng không âm hiểm lắm mà?” Tam gia nở nụ cười, giải thích, “Anh đưa ra điều kiện này, hắn cũng lập tức đáp ứng, chẳng qua chỉ là thuận mua vừa bán, lợi cả đôi bên thôi.”
“Thật sự không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả?”
“Ặc…” Tam gia dừng một chút, nhẹ giọng hùa theo, “Đông Đông nói gì cũng đúng cả.”
Nói chuyện với người đàn ông này thực không có ý nghĩa, Hạng Viễn bĩu môi, tựa vào người hắn, “Anh có biết không, nhìn Ninh Vân Trạch rơi vào tình cảnh hiện tại, em chẳng hề vui vẻ chút nào đâu.”
“Tại sao?”
“Thì cảm thấy hắn rất lợi hại, lại có những trải nghiệm tương đồng với em, vốn phải trở thành một nhân vật nổi danh bốn phía chứ?”
“Em tiếc thay cho hắn hả?”
“Ừm, có chút.”
Tam gia nắm tay Hạng Viễn, bất đắc dĩ nói, “Từng có trải nghiệm đặc biệt thì nhất định sẽ trở thành người thắng trong kiếp nhân sinh sao? Đông Đông, có phải em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không vậy?”
“Đâu có!” Chỉ tiện tay xem mấy quyển mà thôi, nhìn vào câu chuyện đầy phấn khích trong tiểu thuyết, lại nghĩ đến chính bản thân mình, quả thực chẳng có mặt mũi gặp người khác nữa.
“Không cần phải tiếc thay cho hắn, đi đến một bước này, hắn không thể oán hận bất cứ ai cả, chỉ có thể trách tự bản thân mình mà thôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trải nghiệm nhân sinh của hắn có hạn, hắn lại không được tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế, yếu tố quan trọng nhất mà hắn thiếu, chính là nhận định thời cơ với từng hoàn cảnh khác nhau.”
Đề tài này có chút xa vời, Hạng Viễn tỏ vẻ bản thân không sao hiểu được.
Tam gia sờ sờ đầu cậu, tiếp tục giải thích, “Cá nhân anh cho rằng, chuyện sai lầm nhất mà hắn làm chính là, trước hại Ninh Thiên Trạch, sau hủy hoại Ninh gia.”
“Bởi vì kiếp trước Ninh Thiên Trạch hại hắn, hơn nữa Ninh gia cũng chẳng phải thứ tốt gì.”
“Cho dù gia tộc không tốt thì cũng là gốc rễ cội nguồn, bất kể hắn có oán hận gia tộc như thế nào, nhưng khi không có gia tộc che chở, em đã thấy cuộc sống của hắn ra sao rồi đó?”
“Chẳng lẽ, chỉ vì an ổn, mà không thiết đến báo thù?” Không hại được Ninh Thiên Trạch và Ninh gia thì còn tính là báo thù cái khỉ gì nữa?
“Nếu hắn có năng lực, hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí cao nhất của Ninh gia, trước khống chế cả gia tộc sau mới bắt đầu trả thù. Khi đã có danh vọng, địa vị, muốn đùa bỡn ai cũng chỉ cần một câu nói thôi, chẳng phải sao?”
“Vậy, vậy hả,” Nghe lời nói phi thường khí phách của Tam gia, Hạng Viễn cảm thấy hoàn toàn u mê mộng mị, “Thế phải cần đến bao nhiêu năm, hơn nữa…”
“Hơn nữa dựa vào năng lực của Ninh Vân Trạch, căn bản là không làm được.” Tam gia nhún vai, ôn hòa nói, “Nhân nào thì quả nấy, lâm vào tình cảnh ngày hôm nay, tất cả là vì hắn đã tính toán sai, đã vậy, tại sao em phải đồng tình với hắn?”
“Thì bởi vì hắn ưu tú hơn em…”
“Em đó, nghĩ nhiều quá rồi. Tâm địa em thiện lương, tích cách lại đơn thuần chân thực, bất kể người yêu hay bạn bè em đều đối đãi thật lòng. Mặc dù làm việc, cũng một mực tuân theo quy củ, không chịu kiếm những đồng tiền trái với lương tâm, phẩm chất như vậy còn không gọi là ưu tú thì cái gì mới là ưu tú đây?”
“Phải không?” Hình như có chỗ nào không đúng lắm?
“Chẳng lẽ em không tin con mắt của anh?” Tam gia nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, “Em không tin bản thân nhưng phải tin anh, nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm em, anh cũng sẽ không đem mạng mình giao vào tay em.”
“Anh giao mạng anh cho em bao giờ?” Người đàn ông này nói dối không thèm chớp mắt.
“Em không biết à?” Tam gia hơi hơi cúi đầu, ghé môi sát bên khóe miệng Hạng Viễn, nhẹ giọng nỉ non, “Trái tim anh, thân thể anh, đã giao cho em từ rất nhiều năm trước rồi, em không cảm giác được hay sao?”
Tuy tình thế còn rất căng thăng, nhưng hai người vẫn không khỏi ân ái ngọt ngào.
Từ khi phòng tuyến của Ninh gia bị Diệp gia và Ninh Vân Trạch liên thủ đào thành lỗ hổng, dấu hiệu suy tàn của gia tộc đó ngày một lộ rõ hơn. Tuy sự tình vẫn chưa kết thúc, bão vẫn còn chưa tan, nhưng Hạng Viễn cũng không có cảm giác đặc biệt gì cho lắm.
Mỗi ngày cậu đều làm ổ bên cạnh Tam gia, sau đó lại đi thảo luận chuyện làm ăn với Phương Trác. Nội tình cuộc chiến giữa hai đại gia tộc, cậu không dám tham dự vào, mà Tam gia cũng sẽ không để cậu nhúng tay.
Mà, tình hình nguy cấp nhất chính là một đêm kia, toàn bộ người nhà họ Diệp gia cả đêm không ngủ, Tam gia còn chưa lành bệnh cũng bị kéo tới tiền viện, Hạng Viễn lo lắng, nên đã vội vàng đi theo.
Đó là lần đầu tiên cậu tham dự hội nghị cao cấp nhất của Diệp gia, bầu không khí căng thẳng đến tột cùng của đêm hôm ấy, cả đời cậu cũng không muốn hồi tưởng lại.
Quá khẩn trương, quá căng thẳng, quá khiến cho người khác cảm thấy hít thở không thông.
Lúc bấy giờ, Diệp Khang Niên vẫn luôn trầm ổn chắp tay sau lưng thong thả đi lại trong phòng, Tam gia ngồi dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành, hai đầu lông mày nhíu chặt. Người tham dự hội nghị cũng không nhiều, nhân thủ đã bố trí đâu vào đấy, thứ mà tất cả bọn họ chờ đợi, chẳng qua chỉ là một cái kết quả thôi.
Liều chết vật lộn, không thể trông mong bất cứ một tia ăn may nào.
Thắng, từ nay về sau con đường thênh thang bằng phẳng.
Thua, mãi mãi không thể ngẩng đầu.
Hạng Viễn không biết quãng đường tranh quyền đoạt lợi ở kiếp trước diễn ra như thế nào, nhưng giờ phút này, cậu ngồi ở góc phòng lo lắng đến mức đổ mồ hôi, khó thở không gì sánh được.
“Đông Đông?” Tam gia thấy Hạng Viễn rúc vào một góc, không khỏi nhỏ giọng gọi.
“Sao?” Hạng Viễn ngẩng đầu, thấy Tam gia và Diệp Khang Niên đều nhìn sang đây, không khỏi có chút ngượng ngùng, “Em không sao, không có việc gì hết.”
“Đông Đông, mệt thì ngủ đi, không cần chờ đợi ở chỗ này.” Đối mặt với ‘em dâu’, Diệp Khang Niên vẫn thực khoan dung.
“Không, em ở đây với Quân Niên.”
Ánh mắt đứa nhỏ thực kiên định, Diệp Khang Niên cười cười, nháy mắt ra hiệu với em trai.
Tam gia khẽ lắc đầu, cũng làm một ám hiệu chỉ anh em bọn họ mới hiểu được.
“Quân Niên?” Hạng Viễn không hiểu gì, chỉ lo lắng cầm tay của Tam gia.
“Yên tâm đi, có anh ở đây rồi.” Hơn nữa lần này, anh sẽ không để em đi.
Cảnh tượng làm người ta hít thở không thông kéo dài đến khi trời sáng, sau khi tin tức gia chủ Ninh gia bị tố cáo truyền đến, rốt cuộc anh em nhà họ Diệp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất kể phía trước còn có bao nhiêu khó khăn, nhưng cửa ải nguy hiểm nhất đã qua rồi.
“Đông Đông, về ngủ thôi.” Tam gia đứng đậy, kéo tay đứa nhỏ của mình, cười nói.
“Ngủ?” Hạng Viễn nhìn sắc trời đang sáng tỏ, ánh mắt thực mịt mờ.
“Ừ, em có thể yên tâm mà ngủ một giấc.”
“Anh thì sao?”
“Anh và đại ca có việc phải làm, em về trước đi, giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua rồi.”
“Ý anh là, chúng ta thắng?”
“Ừ.” Tam gia gật đầu, mỉm cười nhìn cậu.
“Thắng thắng thắng thắng rồi?” Hạng Viễn choáng váng.
“Chỉ là bước đầu thôi, kế tiếp còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng ít nhất là không còn nguy hiểm nữa.”
“Vâng.” Hạng Viễn có chút trì độn mà gật gật đầu, bởi vì quá mức căng thẳng nên tâm trí cậu vẫn chưa bình thường lại được. Thấy đối phương đi cũng ngả ngả nghiêng nghiêng, Tam gia bất đắc dĩ mỉm cười, ngoắc tay gọi Chu quản gia đỡ cậu về hậu viện.
Hạng Viễn ngủ một giấc dài mới muộn màng tỉnh lại.
Diệp gia thắng! Diệp Khang Niên trúng cử rồi! Diệp gia đã trở thành gia tộc tôn quý nhất chốn kinh kỳ!
Ác mộng kiếp trước của cậu… rốt cuộc, mẹ nó, đã là quá khứ!
“Không phải mình đang nằm mơ chứ?” Hạng Viễn ôm chăn, không ngừng nhảy nhót trên giường, “A a a a a, thích chết đi được! Diệp gia thắng rồi! Rốt cuộc cũng không bị tống đi!”
Thanh âm gào thét của cậu truyền xuống dưới lầu, Tam gia vừa vào cửa cùng với Chu quản gia vẫn luôn chờ trong phòng khách chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Đứa nhỏ kia lại phát điên cái gì vậy?
Thật là, Tam gia bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng lên lầu.
Trong phòng ngủ, Hạng Viễn ôm chăn, nhảy từ trên giường xuống dưới đất, tận tình mà reo hò gào thét.
Tam gia thấy người nọ nhảy đến nhảy đi hệt như một chú thỏ con, cũng không lên tiếng quấy rầy mà im lặng dựa vào khung cửa, ôn nhu chuyên chú nhìn cậu.
“Quân Niên?” Hạng Viễn vừa quay đầu lại đã bắt gặp một ánh mắt ôn nhu cơ hồ có thể dìm chết người ta.
“Ừ,” Người đàn ông mỉm cười, dang rộng cánh tay, “Vui vậy?”
“Đương nhiên, cảm giác cứ như bay lên chín tầng mây ấy.”
Nhìn bảo bối tâm ái hệt như con thỏ nhỏ nhảy vào trong ngực của mình, người đàn ông thân mật cúi đầu, “Anh hy vọng, về sau ngày nào em cũng vui như hôm nay vậy.”
— Chính văn hoàn —