Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khi Tam gia đuổi tới H quốc, trời đã tờ mờ sáng. Vì muốn có thể nhìn thấy đứa nhỏ thương yêu của mình sớm, hắn không tiếc vận dụng quan hệ, mượn một cái trực thăng bay thẳng đến sân thượng của khách sạn.
“Đông Đông?” Cửa vừa mở ra, Tam gia liền nhìn thấy Đông Đông nhà mình co rúm trên ghế sa lông, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim không khỏi nhói lên một cái, hắn từng bước đến trước sô pha, cẩn thận vươn tay ôm lấy Hạng Viễn, “Đông Đông đừng sợ, anh đến rồi.”
“Ừm.” Hạng Viễn lấy lại tinh thần, rúc vào trong lòng ngực hắn.
“Đông Đông, chỉ là một Ninh Vân Trạch mà thôi, em không cần sợ thành như vậy.” Tuy mơ hồ biết về “cảnh trong mơ” của Hạng Viễn, nhưng Tam gia không đích thân trải qua giống như cậu, cho nên vĩnh viễn không ngờ được hành vi đuổi cậu về M quốc năm xưa sinh ra ảnh hưởng tâm lý lớn cỡ nào.
Tự ti, nhạy cảm, thiếu tín nhiệm với mọi người, không phải Hạng Viễn không biết những cái đó là khuyết điểm, song có loại chuyện một khi trải qua, cả đời cũng sẽ không quên.
“Đông Đông…” Nhận thấy cảm xúc đứa nhỏ không ổn định, ngoại trừ gắt gao ôm ấp cùng nhẹ nhàng an ủi, Tam gia thực không có biện pháp nào khác.
“Quân Niên, hắn biết rất nhiều chuyện của tương lai.”
“Thì sao?”
“Anh, anh…” Hạng Viễn lắp bắp một lúc lâu, không dám tin mà nói, “Anh không sợ hắn sao?” Hắn chính là trọng sinh, trí nhớ lại tốt không gì sánh được, ngay cả vụ ô nhiễm sữa ngoại cũng có thể nhớ chuẩn xác cả thời gian. Mặt khác, nếu không có được lợi ích, chẳng lẽ Bá Tường và Tiết Lâm lại chịu nghe lời hắn sao?
“Một thằng nhãi tầm tuổi em thôi, có gì phải sợ?” Tam gia nhéo nhéo chóp mũi cậu, buồn cười nói.
“Hắn không giống em! Hắn mang theo ký ức của tương lai. Anh xem, tay hắn cũng duỗi đến H quốc rồi, ai biết hắn lại có cái mưu đồ gì cơ chứ.”
“Em coi thường mình quá, Đông Đông,” Tam gia nhìn cậu, tỏ vẻ không tán đồng, “Có lẽ Ninh Vân Trạch rất lợi hại, nhưng có thêm trí nhớ của kiếp trước thì sao? Thế sự nào phải là bất biến, yếu tố mấu chốt quyết định thành bại chưa bao giờ nằm ở việc tiên tri, mà ở quyền thế, mưu tính cùng với lòng người.”
“Nhưng không phải hắn đã thành công ám hại Ninh gia một lần rồi sao?”
“Chỉ là trò vặt vãnh thôi, không cần để ở trong lòng.”
“Thế nhưng…”
Tam gia thấy cậu liên tiếp đâm đầu vào ngõ cụt, không thể không ôm lấy mặt cậu, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Đông Đông, đầu tiên em cứ thả tim về lại lồng ngực đi, đừng nói hiện tại Ninh Vân Trạch không dám động vào em, mà dù hắn có muốn động, cũng phải hỏi ý anh trước. Anh không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng bất cứ kẻ nào muốn lấy mạng em, đều phải bước qua xác của anh đã.”
Ha ha, Hạng Viễn nhìn hắn, cũng muốn cảm động lắm, nhưng cứ nghĩ đến kết cục bị xe đâm chết ở kiếp trước, cậu lại không cảm động nổi.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên quỷ dị. Nhìn ra sự không tín nhiệm lập lòe trong mắt đối phương, Tam gia đau xót vô cùng. Hắn rũ mắt, gắt gao ôm chặt Hạng Viễn. Tuy không biết kiếp trước Đông Đông đã trải qua chuyện gì, nhưng ánh mắt ngập tràn hoài nghi kia, thật chẳng khác nào dao nhọn hung hăng đâm thẳng vào tim hắn.
Hai người không ở lại khách sạn lâu, chờ khi cảm xúc của Hạng Viễn ổn định lại, Tam gia liền sai Tiểu Vương thu dọn hành lý, chuẩn bị về nước.
“Anh!” Hạng Viễn vừa mới đi ra khỏi phòng, đã thấy Phương Trác kéo theo hành lý, vẻ mặt ấm ức từ trong thang máy bước ra.
“Tiểu Phương?” Hạng Viễn lắp bắp kinh hãi, sáng sớm tinh mơ thế này, Phương Trác chạy tới đây để làm chi?
“Anh, anh đây là…” Phát hiện Tam gia đứng bên người Hạng Viễn, lại thấy Tiểu Vương xách theo hành lý đứng phía sau, Phương Trác trợn tròn con mắt, “Anh muốn về nước hả?”
“Đúng vậy.”
“Anh về thì em phải làm sao?”
“Chẳng phải mày cùng Tiết Lâm…”
“Đừng nhắc đến thằng lừa đảo kia nữa!” Vừa nghe thấy tên của Tiết Lâm, Phương Trác lập tức xù lông, “Anh, anh biết không? Hắn thế nhưng đóng giả con gái để lừa em! Chẳng trách Shirley vẫn không hề liên lạc, thì ra từ đầu tới cuối Shirley thật đều ở L quốc, đại mỹ nữ đùa giỡn em lúc trước, căn bản không phải em gái hắn, mà chính là hắn!”
“Hả, thật không?” Hạng Viễn đã sớm biết được chân tướng chỉ đành xấu hổ cười cười.
“Một kẻ có nhân phẩm thấp kém, lừa gạt tình cảm… khụ, tình bạn của người khác như vậy, em phải tuyệt giao với hắn!”
“Phải, phải.” Người nào đó bởi vì chột dạ mà liên tục hưởng ứng.
“Được rồi, hai người muốn đứng trên hành lang nói chuyện sao?” Tam gia thấy đầu Hạng Viễn càng cúi càng thấp, không khỏi đi đến bên cạnh, ôm lấy thắt lưng cậu, “Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi.”
“Anh, anh không thể ở lại với em mấy hôm à?” Phương Trác không dám làm càn trước mặt Tam gia, chỉ có thể liên tục nháy mắt với ông anh mình.
“Hay là mày đi cùng anh luôn?” Kéo hành lý đến tìm nơi nương tựa, vốn chính là tình tiết bỏ nhà ra đi, nhỉ?
Phương Trác do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Nếu không phải Hạng Viễn nhắc nhở thì suýt nữa cậu quên mất việc bản thân đã xuất ngoại mấy tháng rồi, cần phải trở về thôi.
Đoàn người ngồi trực thăng bay thẳng đến sân bay, sân thượng rất cao, căn bản không ai phát hiện lúc ấy có một chiếc xe thể thao phóng như điên vào bãi đỗ xe của khách sạn.
Trực thăng dần dần đi xa, đại minh tinh nào đó mất dấu người mình muốn theo đuổi, không khỏi oán giận mà vung mạnh cánh tay.
Bởi vì trong lòng mang tâm sự, cho nên Hạng Viễn và Phương Trác im lặng suốt dọc đường đi. Tuy Tam gia lo lắng cho tình trạng của Hạng Viễn, song cũng biết khúc mắc không phải là thứ có thể tháo gỡ trong một sớm một chiều. Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là yên lặng ôm chặt Hạng Viễn, dùng sự ủng hộ không tiếng động của mình để cổ vũ đối phương.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ di chuyển trên không, đoàn người bình an về đến thủ đô C quốc.
Phái người đưa Phương Trác về nhà xong, Tam gia cùng Hạng Viễn cũng quay lại Dẫn Phượng hạng.
“Hạng thiếu, cậu đã về rồi!” Hôm qua Tam gia đột ngột lên máy bay tới H quốc vào lúc nửa đêm, Chu quản gia liền hiểu sự tình có liên quan đến Hạng thiếu, vì vậy mà lo lắng đến mức cả đêm không ngủ. Hiện tại, thật vất vả mới đợi được hai vị chủ nhân bình an trở về, lão quản gia rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười tiến lên tiếp đón.
“Chú Chu.” Hạng Viễn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cong cong khóe miệng mỉm cười.
“Thiếu gia mệt lắm hả?” Chu quản gia xót xa nhìn cậu, lại nói, “Tôi đã dặn nhà bếp chuẩn bị cháo hải sản, trên lầu cũng xả nước ấm rồi, lát nữa cậu ăn chút cháo, lại tắm một lượt, bảo đảm sẽ thấy dễ chịu ngay.”
“Cám ơn chú.” Trở lại Dẫn Phượng hạng, tâm tình Hạng Viễn mới bình ổn một chút. Khác với quan hệ chủ tớ ngày xưa, ở kiếp này, dường như đám người Chu quản gia kiên nhẫn với cậu hơn nhiều lắm, hiện tại quan hệ giữa cậu và mọi người không chỉ đơn thuần là chủ nhân và người giúp việc, ngược lại càng ngày càng giống thân nhân.
“Thiếu gia, cậu quá khách khí rồi, mời cậu và Tam gia vào nhà trước đi.”
Hạng Viễn gật gật đầu, xong liền bị Tam gia kéo vào. Trong phòng quả nhiên đã bày sẵn cháo hải sản vẫn còn âm ấm, mở cửa phòng tắm ra liền thấy hơi nước nghi ngút bốc lên ở bên trong.
“Tắm rửa trước hay là ăn cháo trước?” Buổi sáng Hạng Viễn chưa ăn gì, Tam gia vẫn luôn vô cùng lo lắng.
“Ăn trước rồi mới rửa ráy đi.” Hạng Viễn nghĩ đến Tam gia vì ở bên cạnh mình mà một hạt cơm cũng chưa bỏ bụng, không khỏi thẹn thùng, “Cùng ăn nhé?”
Tam gia bưng cháo lên, nhướng mày mỉm cười, “Ăn xong thì cùng rửa ráy nhé?”
“Rửa bát có được không?” Hạng Viễn trừng mắt liếc hắn một cái, tâm tình mình còn chưa ổn, thế mà đầu óc người đàn ông này vẫn tối tăm vậy được, thật là!
“Nếu em đồng ý mặc tạp dề thì anh sẽ cân nhắc.”
“Tạp dề?” Người nào đó còn chưa kịp phản ứng.
“Đúng vậy,” Tam gia nghiêm túc gật đầu, “Chỉ mặc mỗi cái tạp dề trên người thôi.”
Uỳnh — Hạng Viễn đỏ bừng mặt, một tay nắm chặt thìa, một tay chỉ vào mũi Tam gia, lắp bắp, “Anh anh anh… anh là đồ đại sắc ma!”
“Cũng chỉ sắc với em mà thôi.” Tam gia cười khẽ, thấy mặt Hạng Viễn đỏ như có thể ốp trứng, còn không sợ chết mà cọ cọ lên đùi cậu một phen.
“Em em em…” Hạng Viễn bị kích thích không nhẹ, rõ ràng vừa rồi bầu không khí còn ấm áp vô cùng, tại sao chỉ trong một nháy mắt, người đàn ông này đã dẫn dắt cậu tới phương diện kia rồi?
“Em làm sao?” Tam gia tiếp tục khiêu khích.
“Không thèm nói chuyện với anh nữa!” Ném thìa vào trong bát rỗng, Hạng Viễn thở phì phì mà đi vào phòng tắm. Nghe thanh âm đóng cửa vang lên, Tam gia nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất kể thẹn thùng hay là tức giận, chí ít hiện tại Hạng Viễn đã khôi phục sức sống ban đầu.
“Anh, anh bảo em nên làm gì bây giờ?” Hạng Viễn mới về nước được có mấy ngày, Phương Trác – tiểu đồng bọn của cậu đã tìm tới cửa.
“Làm gì là làm gì?” Chuyện của mình còn chưa ra đâu vào đâu, Hạng Viễn làm gì có tinh lực đi quan tâm việc của Phương Trác.
“Thì chuyện Tiết Lâm đó, hôm nay anh có xem tin tức không?”
“Không xem.”
“Tin tức nói hôm qua hắn ngã từ trên sân khấu xuống.”
“Không thể nào?” Chẳng phải năng lực làm chủ sân khấu của Tiết đại minh tinh vô cùng cường hãn sao? Bỗng nhiên lại nghe được tin hắn ngã từ trên sân khấu xuống, Hạng Viễn cứ cảm thấy như nghe được một câu truyện cười.
“Sao lại không? Đã nhập viện luôn rồi.”
“Thế tức là show diễn kia không thể tiếp tục được?”
“Anh nói gì vậy?” Phương Trác đỏ mặt tía tai nhìn cậu, “Anh không hỏi thăm thương thế của hắn à?” Cái vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa kia thật là!
“À ờ, thương thế của hắn ra sao?”
“Em không biết.”
“Mày cũng méo biết thế mà còn bảo anh hỏi?” Hạng Viễn phát điên, “Chẳng phải mày nói hắn lừa mày à? Thế thì hắn ngã liên quan mợ gì đến mày? Coi như đáng đời đi!”
“Em…” Nghe Hạng Viễn nói thế, Phương Trác cũng có phần xấu hổ, “Đúng ha, em không nên quan tâm đến hắn.”
Nhìn vào vẻ mặt không được tự nhiên của Phương Trác, Hạng Viễn bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, mày cũng đừng làm bộ nữa, nói đi, hắn bị thương có nặng không? Mày có muốn đi thăm hắn hay không?”
“Em không muốn.”
“Thật à?”
“Thật.”
Mày đã không muốn đi thì còn ở đây kể khổ với tao làm cái mẹ gì! May là gần đây tâm trạng Hạng Viễn không tốt cho nên sức sống không được dạt dào, nếu là bình thường, phỏng chừng Hạng đại thiếu gia đã sớm đạp cho tên nhóc kia một phát.
“Anh, anh đừng hiểu lầm, chẳng qua em bị người đại diện của hắn gọi điện đến làm phiền, nên mới tìm anh thương lượng.”
“Được rồi, mày muốn đi thì đi đi,” Hạng Viễn xoa xoa mặt, chậm rãi xoa cho bực bội trong lòng rớt xuống, “Tuy hành động lúc trước của Tiết Lâm không đúng, nhưng mấy tháng ở chung, hắn là người như thế nào có lẽ mày cũng rất rõ ràng.” Thế sự vô thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì? Không bằng quý trọng hiện tại trước mắt mình đi.
“Em sẽ cân nhắc kỹ,” Phương Trác gật đầu, sau lại uể oải nói, “Anh, em không muốn có quan hệ đặc biệt với đàn ông! Anh nói xem, em có còn thẳng không?”
Người ta vừa bị thương mày đã lo lắng bồn chồn, giờ lại còn hỏi mình có thẳng hay không? Hạng Viễn mặc kệ đối phương, thản nhiên mà ném xuống một câu, “Biến!”
Phương Trác biến đi trong xoắn xuýt, Hạng Viễn nghiêng người dựa vào lưng sa lông, cong môi cười cười.
“Cười cái gì mà vui vẻ thế?” Từ sau khi đón Hạng Viễn trở về, Tam gia không dám xa nhà quá lâu, chỉ cần có thời gian rảnh, liền ở lại bên cạnh cậu.
Thế nhưng cái khúc mắc kia, thật sự rất khó tháo gỡ, trước đây không phải Tam gia chưa làm công tác tư tưởng cho Hạng Viễn, thế nhưng bóng ma trong lòng cậu quá sâu, rất khó mà xóa nhòa được.
“Hình như Tiểu Phương có ý với Tiết Lâm.”
“Hửm?” Tam gia nhíu mày, hoàn toàn không hứng thú với đời sống tình cảm của Phương Trác.
“Tiết Lâm ngã từ trên sân khấu xuống, Tiểu Phương lo lắng lắm.”
“Sao lại thế?” Vì chuyện của Ninh Vân Trạch mà mấy ngày nay Tam gia liền không được rảnh rỗi, hắn bắt đầu thu thập tin tức về bộ ba Ninh Vân Trạch, Bá Tường và Tiết Lâm. Trong đó, lý lịch của Tiết Lâm thực chói mắt, hệt như hoàng tử sân khấu bẩm sinh, người như vậy mà ngã trên sân khấu, đúng là nằm ngoài dự đoán của Tam gia.
“Có lẽ bị kích thích vì chuyện Phương Trác bỏ trốn.” Nghĩ đến một nghệ sĩ cũng bởi ngã từ trên sân khấu xuống mà mất mạng nhiều năm về trước, Hạng Viễn không khỏi có chút thổn thức trong lòng, “Sinh mệnh vô cùng ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể có bất trắc xảy ra, trước kia em cứ rối rắm chuyện Ninh Vân Trạch, có phải là đã sai rồi hay không?”
“Sao em lại nghĩ thế?” Tam gia ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng trấn an, “Trải nghiệm nào cũng là chất xúc tác để người ta thêm trưởng thành, không có trải nghiệm, con người sẽ không thể lớn khôn. Đối với em mà nói, Ninh Vân Trạch chính là một bức tường chắn thật cao trên bước đường đời, chỉ có vượt qua nó, em mới có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bao la.”
“Em có thể làm được không?” Người kia âm hiểm và cường đại đến thế.
“Thử cũng chưa thử, làm sao em biết mình không có khả năng?”