Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bởi vì quá mệt mỏi cho nên đêm qua Hạng Viễn ngủ rất sâu, kết quả xử lý của vụ đánh nhau còn chưa công bố, vì thế cậu lại nhàn nhã ở nhà thêm một ngày.
“Anh, anh thế nào rồi?” Gần trưa, Phương Trác dựa theo địa chỉ Hạng Viễn cho mà tìm tới.
Lúc này, Hạng Viễn đang ở trong phòng khách vắt chân đọc sách, thấy người nọ bước vào liền bỏ sách vở sang một bên, cười nói: “Anh mày còn có thể làm sao, thằng nhãi kia thế nào rồi?”
“Có Nhạc Hằng, thằng khốn đó ngay cả rắm cũng không dám thả. Thế nhưng chú Chu cũng trâu bò quá, chú ấy liệt kê tất cả tổn thất vật chất của anh thành một danh sách, còn ghi rõ giá cả từng thứ, bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp của anh, chú Chu nói vì đã dùng rồi nên không cần hắn bồi thường theo giá gốc mà rộng lượng chiết khấu chỉ còn 95%.” Phương Trác càng nói càng vui vẻ, “Đừng nói 95%, cho dù có giảm xuống còn 1% thằng khốn kia cũng không mua được. Giá cả bộ sản phẩm của anh còn đắt hơn một năm học phí của hắn nữa kìa, nghe chú Chu báo giá xong, thiếu chút nữa nó liền quỳ rạp xuống đất.”
“Sản phẩm anh mày mua chính là bản giới hạn, giảm giá còn 95% đã là có lợi cho hắn lắm rồi.” Hạng Viễn tưởng tượng Cát Bân to con bị dọa đến tiểu ra quần, nhịn không được khẽ cười thành tiếng.
“Anh không biết chú Chu xấu xa thế nào đâu, chú ấy không chỉ đưa báo giá trên tạp chí xa xỉ phẩm cho thằng khốn kia nhìn, mà còn khuyên hắn tới các cửa hàng chuyên môn để kiểm nghiệm nữa.” Nghĩ đến những lời nói đầy nghiêm túc nhưng lại có thể làm người ta nghẹn chết của Chu quản gia, Phương Trác cười đến mức thắt lưng cũng không dựng thẳng lên được.
Hạng Viễn cũng vui vẻ theo, không ngờ Chu quản gia lại có năng lực như vậy.
“Vụ đánh nhau sẽ xử lý thế nào?” Hạng Viễn hỏi.
“Nhạc Hằng đã cho ý kiến bước đầu, ghi lỗi nặng cho cả hai người.”
“Ghi lỗi nặng?” Hạng Viễn nhướng cao lông mày, đó là hình thức xử phạt gì?
“Ừm, ghi lỗi nặng xem như hình phạt nghiêm trọng ở đại học A, về sau cũng sẽ bị viết vào học bạ, thời điểm xin việc, nếu gặp phải đơn vị có yêu cầu hà khắc, cơ bản là bị loại từ vòng gửi xe.”
“Có ảnh hưởng gì với anh không?” Hạng Viễn chỉ quan tâm vấn đề này.
“Anh là sinh viên trao đổi mà, ai biết lỗi có bị ghi lại hay không, hơn nữa Nhạc Hằng ở đây, về sau cứ tìm cơ hội xóa bỏ là ok chứ còn gì nữa?”
“Còn có thể xóa bỏ à?” Hạng Viễn lộ ra vẻ mặt như vừa được mở rộng tầm mắt, “Thế thằng khốn kia không nhờ người xóa bỏ được sao?”
“Hắn dám, có em của anh ở đây, ai dám giơ cao đánh khẽ với hắn chứ.” Phương Trác đầy khí thế vỗ vỗ ngực mình. Đừng tưởng khi đứng trước mặt Hạng Viễn cậu chỉ có thể đóng vai đàn em thấp cổ bé họng mà lầm, ở cái đại học A này, Phương tiểu thiếu gia vẫn có vài phần mặt mũi đấy nha.
“Ờ, thế cứ xử lý vậy đi.” Hạng Viễn gật gật đầu, cảm thấy thực hài lòng với cách xử lý của Tiêu Nhạc Hằng. Cái điệu bộ thực quang minh chính đại lại âm thầm giúp đỡ bạn bè này, quả thực khiến người ta nhịn không được mà muốn khen ngợi.
“Em sẽ nói với Nhạc Hằng.” Phương Trác lấy điện thoại ra, bắt đầu quay số.
“Lần này thật sự làm phiền đến hắn rồi, chờ sự việc qua đi anh sẽ mời hắn ăn cơm.”
“Được, lúc đó em sẽ gọi mấy anh em nữa đến, chúng ta cùng vui vẻ một phen,” Phương Trác vui tươi hớn hở nói, “Anh, trước kia anh khép kín quá, nhiều bạn nhiều bè nhiều mối quan hệ, về sau cũng có thể tương trợ lẫn nhau.”
“Ừ, trước kia anh nghĩ chưa thông suốt lắm.” Sau khi nói chuyện với Tam gia, Hạng Viễn cũng đã vỡ ra một chút. Trong hiện thực, căn bản cậu không thể vứt bỏ thân phận bạn đời của Tam gia, tận lực rúc vào bụi bặm chẳng những hạ thấp bản thân mình, mà còn làm cho những người xung quanh không biết phải làm sao.
Đứng ở vị trí nào thì liền cân nhắc vấn đề theo góc độ của vị trí ấy. Cậu không muốn sống cuộc đời của một tên công tử bột cả ngày túy lúy men say, nhưng như thế không có nghĩa là cậu sẽ vứt bỏ thân phận Hạng gia đại thiếu, tận lực coi mình thành người thường mà phấn đấu bon chen.
Ít nhất, một ngày ngắn ngủi ở trong ký túc xá đã chứng minh, biện pháp cậu hoạch định trước kia là thất bại.
Nghĩ đến đây, Hạng Viễn lại khẽ thở dài một hơi. Kỳ thực, người đàn ông kia hiểu hết tất cả, song hắn lại chẳng nói bất cứ một điều gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu loạng quạng đâm đầu hết chỗ này đến chỗ kia, hệt như một đứa nhỏ ngây thơ xuẩn ngốc. Hắn luôn chờ mình mệt mỏi và đớn đau rồi lại chủ động chui vào lồng ngực hắn kiếm tìm an ủi.
Âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Hạng Viễn nghiến răng nghiến lợi thầm oán người đàn ông của mình. Ngẫm nghĩ, đột nhiên cậu lại phát hiện một vấn đề, hình như từ sau khi về cái nhà này, lão già kia vẫn chưa từng chạm vào cậu? Chẳng lẽ thấy cậu bị thương, cho nên không đành lòng ư?
Xoa xoa vết bầm trên bụng, Hạng Viễn tự cho rằng mình đã nắm được chân tướng rồi. Nhưng không cậu lại không ngờ, sở dĩ người đàn ông không chạm vào cậu, hoàn toàn không phải bởi mấy vết thương kia, mà là vì hắn không xác định được, có phải Đông Đông nhà mình — thận yếu hay không.
“Hạng thiếu, mời dùng canh.” Trước khi ăn cơm, Chu quản gia bưng một chén canh lên cho cậu.
“Ông Chu, hôm nay thật vất vả cho ông rồi.” Nghĩ đến biểu hiện trác tuyệt của Chu quản gia ở trường học, Hạng Viễn không chút keo kiệt mà dành cho đối phương một khuôn mặt tươi cười.
“Là việc tôi phải làm thôi.” Sắc mặt Chu quản gia nhu hòa hơn một chút, ông nhìn Hạng Viễn uống sạch chén canh, cảm thấy mỹ mãn mà cầm cái bát không trở về phòng bếp.
Chỉ bị thương ngoài da một chút liền có canh bổ uống, Phương Trác tỏ vẻ hâm mộ vô cùng, nếu cậu cũng có thể tìm được một người bạn đời biết quan tâm săn sóc giống như Tam gia… A phi phi, cậu đường đường một thẳng nam chân chính, hâm mộ chuyện này để làm chi! Hai người không biết thứ Hạng Viễn uống là canh bổ về phương diện kia, bằng không, phỏng chừng Hạng thiếu sẽ lập tức xù lông.
Cơm nước xong xuôi, Phương Trác trở về trường học, chuyện xử phạt phải tiến hành càng nhanh càng tốt, nếu không, thằng khốn kia kịp phản ứng lại sẽ khiến mọi chuyện phức tạp thêm. Trước khi rời đi, cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không khỏi dừng bước, hỏi, “Anh, em nghe nói hôm qua đánh anh còn có một người nữa, người kia xử lý thế nào?”
Hạng Viễn nghĩ nghĩ, khoát tay: “Không xử lý.”
“Hả? Vì sao?”
“Có phải điều kiện gia đình Cát Bân và Lư Vũ đều không tốt lắm hay không?” Bằng không đâu có ham chiếm lợi của người ta như vậy.
“Ừm, chỉ là gia đình làm công ăn lương thông thường.”
“Mua bộ sản phẩm kia cũng đủ khiến họ Cát khó xử, nay lại bị ghi lỗi nặng phỏng chừng hắn sẽ tức đến hộc máu ra,” Hạng Viễn nói tới đây liền lộ ra nụ cười trêu tức, “Lư Vũ không ghi tội cũng không đền tiền, sớm muộn gì họ Cát cũng bất bình thôi, cứ để bọn chúng tự cắn nhau đi.”
Tam gia đã từng dạy cậu một câu, “Không lo chia ít, mà chỉ sợ phân không đều”, ngày ấy Lư Vũ cùng Cát Bân liên thủ đối phó với cậu, lần này cậu muốn xem thử, đối mặt với khốn cảnh, hai người kia có thể duy trì tình hữu nghị được bao lâu
Phương Trác không ngờ anh Hạng luôn luôn lòng ngay dạ thẳng lại có lúc biết mưu toan. Cậu ta giơ ngón tay cái với đối phương, vui tươi hớn hở rời đi, nếu anh Hạng đã muốn xem kịch, vậy cậu cũng chẳng ngại đi theo trợ giúp một phen.
Vụ đánh nhau cứ thế được hạ màn bằng việc hai người cùng bị ghi lỗi nặng.
Có Tiêu Nhạc Hằng tác động ở bên trong, ghi lỗi đối với Hạng Viễn mà nói, căn bản không có gì ảnh hưởng. Thế nhưng một sinh viên đã học năm tư đại học như Cát Bân, một lỗi lầm trước khi tốt nghiệp hoàn toàn có thể hủy diệt tiền đồ của hắn sau này.
“Hạng thiếu, Hạng thiếu, là tôi có mắt như mù, ngài tha thứ cho tôi đi!” Cát Bân chờ ở cửa phòng học, mang theo bộ mặt râu ria xồm xoàm mà chặn đường Hạng Viễn.
Hạng Viễn không hề chớp mắt dù là một chút, nhấc chân đi thẳng vào trong.
“Hạng thiếu, Hạng thiếu, ngài tha cho tôi đi, lần này tôi sai rồi, muốn đánh muốn chửi tùy ngài, chỉ cần ngài nói với hội trưởng Tiêu huỷ bỏ xử phạt cho tôi, về sau tôi xin làm trâu làm ngựa hầu hạ cho ngài.”
“Lời này của cậu buồn cười quá, ghi lỗi nặng tôi và cậu đều có phần cơ mà? Đã làm sai thì phải chịu phạt, tôi cam tâm tình nguyện tiếp nhận, vì sao cậu lại muốn lật lọng đi cầu xin người ta xóa bỏ?” Hạng Viễn cười mà như không cười liếc mắt nhìn Cát Bân, giả bộ ngây ngô nhắc nhở, “Chuyện xử phạt là do lãnh đạo trường quyết định, liên quan gì đến hội trưởng Tiêu đâu?”
Mặc dù cả hai đều biết đằng sau chuyện này có bóng dáng của Tiêu Nhạc Hằng, thế nhưng Cát Bân cũng không nên nói ra trước mặt quần chúng nhân dân.
Cát Bân tái mặt, “Tôi, tôi…”
“Được rồi, bị cậu đánh lại còn phải chịu phạt cùng với cậu, không phải cậu thực sự cho là tôi tốt tính đến thế đi?” Thấy Cát Bân còn chống tay ở cửa hòng cản đường, Hạng Viễn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng quơ quơ trước mắt hắn.
Cát Bân như người vừa tỉnh mộng, tuy trong lòng vẫn cứ phẫn hận bất cam, nhưng cũng không dám lượn lờ trước mặt Hạng Viễn nữa. Hắn cúi đầu, giấu đi một tia hung ác nham hiểm lóe ra nơi đáy mắt, lặng lẽ lui về một bên.
Người như Cát Bân dù sao cũng là số ít, cho nên sau khi lặng lẽ oán giận vài câu, Hạng Viễn liền vứt đối phương ra khỏi đầu. Trong con mắt của “đám thiên nga”, việc so đo với một kẻ như Cát Bân quả thực mất giá vô cùng, đừng nói Hạng Viễn, kể cả là Phương Trác cũng có khả năng chỉnh hắn đến chết đi sống lại.
Sự việc qua đi, Hạng Viễn lại bắt đầu cuộc sống vườn trường một lần nữa.
Lúc này đây, cậu không coi việc học là khổ sai giống như kiếp trước, chẳng những nghiêm túc lên lớp nghe giảng mà thỉnh thoảng còn kéo Phương Trác tới thư viện một phen, triệt để cảm thụ lạc thú của đời sinh viên. Mà trên phương diện quan hệ xã hội, cậu cũng không né tránh đám con cháu thế gia như thấy rắn độc nữa, dù sao thì kiếp trước cũng là bản thân cậu tự gây thất vọng, chứ nào phải có người muốn làm hỏng cậu đâu.
Từ vụ việc đánh nhau lần này có thể nhìn ra, trong đám thế gia công tử có rất nhiều người có năng lực vượt trội. Có điểm chung, ít nhất người ta sẽ không vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà tính kế với mình, tất cả đều là một loại người, qua lại với nhau cũng dễ dàng thoải mái hơn. Mặt khác, đối nhân xử thế vốn là cái Hạng Viễn không rành, đi theo bọn họ học tập cũng là một hình thức cầu tiến bộ.
“Tiểu Phương, lần trước anh nói sẽ mời khách, mày đã nhắc với Nhạc Hằng chưa?”
“Rồi, cuối tuần này anh ấy rảnh, chúng ta cứ chọn một nơi để hẹn gặp là được.”
“Mày thông thạo thủ đô hơn anh, mày thấy chỗ nào tốt?” Kinh kỳ nhiều quyền quý, mời khách ăn cơm không phải cứ đẳng cấp càng cao lại càng hay. Ví như đám nhỏ ham chơi, cứ chạy tới một khu vực ít đụng phải người lớn trong nhà là có thể xem như vui vẻ thoải mái rồi. Còn về phần Tam gia, nơi hắn mời khách thường là các câu lạc bộ cao cấp, người lui tới chỗ ấy không phải quan to thì cũng là thương nhân có máu mặt. Mà trong khi đó, đối tượng Hạng Viễn kết giao đều là hậu bối của những đại nhân vật này, đến các câu lạc bộ ấy không phải là không được, nhưng chỉ sợ mấy thiếu gia kia có điểm cố kỵ trong lòng, ngược lại sẽ mất vui.
Phương Trác biết ý tứ của Hạng Viễn, mời khách ăn cơm vốn là để kéo gần quan hệ, nếu chung cuộc không vui, vậy thì thật uổng phí ý định mời khách ban đầu. Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cậu đề nghị, “Hay chúng ta tới Dật Hào đi? Ở đó ăn uống vui chơi đủ cả, menu chính cũng được cải thiện nhiều lần, cơm Tàu món Tây đều hợp khẩu vị của anh.”
“Anh thì thế nào cũng được, chủ yếu là có hợp với bọn Nhạc Hằng không.”
“Em đã đi với anh ấy đến đó mấy lần, anh ấy rất thích.”
“Vậy thì tốt rồi, để anh bảo Chu quản gia đặt chỗ.”
Quyết định ngày mời khách, Hạng Viễn cũng bắt đầu tiến hành chuẩn bị. Thấy đứa nhỏ nhà mình lại đặt quan hệ với đám con cháu thế gia một lần nữa, Tam gia chỉ ôn nhu cười cười, hoàn toàn chiều theo ý cậu.
“Mời khách cũng phải kiếm một người đi theo cùng tiếp đãi chứ?” Hạng Viễn nâng cằm, lẩm bẩm.
“Anh đi nhé?” Tam gia chỉ chỉ vào mình, đùa đùa nói.
“Làm gì có ai mời khách lại dắt phụ huynh theo, anh muốn tất cả bọn họ nuốt không trôi hả?”
“Anh có đáng sợ như vậy không?”
Hạng Viễn liếc mắt xem thường rồi liền mặc kệ hắn. Mỗi lần Phương Trác nhìn thấy người nọ đều hệt như chuột gặp phải mèo, Hạng Viễn không dám cam đoan, đám thiếu gia kia một khi nhìn thấy Tam gia mà vẫn còn có thể vui vẻ ăn ăn uống uống. Dù sao uy danh của Diệp Tam gia cũng rất lớn, mấy tiểu thiếu gia sao dám bừa bãi trước mặt hắn đây.
Tam gia cũng biết, đứa nhỏ mời khách mình quả thực không thích hợp xuất đầu lộ diện. Mặc dù Tiêu Nhạc Hằng cũng đã giúp đỡ Đông Đông, thế nhưng trong mắt bọn họ, đây chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng gì, vì việc như thế mà cố ý ra mặt cảm ơn, có khi còn khiến người ta tưởng rằng nhà họ Diệp chẳng là gì cả. Song, đây là lần đầu tiên Đông Đông lui tới với đám thiếu gia công tử này, Diệp gia cũng không thể làm như không biết.
Vì thế, thái tử chính tông của nhà họ Diệp – đồng chí Diệp Quan Đào liền có vinh dự cùng tiểu thẩm nhà mình ra mắt quần chúng nhân dân.