Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 18: Lo lắng




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Cố Dật Chu canh thời gian rất chuẩn, Hạng Viễn vừa kết thúc giờ học buổi sáng, hắn liền tới nơi.

Bởi vì Diệp Tam gia tương đối thưởng thức người này, cho nên Hạng Viễn cũng không tự cao tự đại, khi Cố Dật Chu theo Chu quản gia tiến vào, cậu nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế sa lông.

“Cố tổng, xin chào.” Hạng Viễn khẽ cười, nói.

“Hạng thiếu, xin chào.” Cố Dật Chu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh bắt tay với cậu.

Hai người xã giao vài câu rồi ngồi xuống ghế sa lông. Cố Dật Chu ngồi ghế đơn, còn Hạng Viễn thì ngôi trên ghế dài ở phía đối diện, thân thể cậu thản nhiên dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo qua, cả người thoạt nhìn thực là thư thả.

Đây là lần đầu tiên Cố Dật Chu nhìn thấy vị kia của Tam gia, tuy đã sớm biết lão Tam nhà họ Diệp có một tiểu tình nhân ở M quốc, song người nọ cơ bản chưa từng lộ mặt trên thương giới ở chốn kinh kỳ, cho nên mọi người cũng không nắm chắc tin đồn kia là hư hay thực.

Mãi đến khi cấp dưới rước đại họa về Cố Dật Chu mới biết, thì ra tiểu tình nhân của Tam gia đã về nước rồi, hơn nữa còn trà trộn vào một quán cà phê làm nhân viên phục vụ.

Trước khi đến đây, Cố Dật Chu từng xem ảnh chụp Hạng Viễn, dù toàn bộ ảnh trên weibo đã bị xóa đi, song cũng có người kịp thời save lại. Lúc ấy, vài cấp dưới của hắn cũng thấy ảnh, cho nên mới phái người đi tiếp xúc với nhân vật vừa làm mưa làm gió trên mạng xã hội này, nhưng thật không ngờ ngay khi tin tức cậu chàng đẹp trai ngồi trước mặt đây có quan hệ ái muội với bạn đồng nghiệp thì tất cả ảnh ọt về cậu ta liền biến mất sạch sẽ ngay lập tức.

Thế lực như vậy, kể cả là kẻ đứng đầu giới giải trí giống như Tinh Vũ cũng không làm được.

Người có thể sinh tồn trong giới giải trí đều rất có tầm nhìn, ý thức được có khả năng cậu thanh niên này có bối cảnh đặc biệt nên bộ phận kế hoạch của công ty cũng lập tức thu tay, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, người trong nội bộ đáng tin, nhưng đám săn lùng ngôi sao bên ngoài lại không như vậy. Chẳng biết có phải đầu Hoàng mập bị nước vào hay không, thân là một con tôm nho nhỏ, thế nhưng hắn lại muốn loi ngoi ra biển để câu cá mập khổng lồ, bị người dúi vào ngõ nhỏ đánh cho một trận, đúng thực không oan.

Song, bị đánh thì bị đánh, nhưng nếu hắn lôi cờ hiệu Tinh Vũ ra, Cố Dật Chu liền không thể nào bỏ mặc. Huống hồ sau khi đoán được cậu thanh niên kia chính là ‘bà xã’ của Tam gia, Cố Dật Chu chỉ muốn một phen đập chết Hoàng mập, chọc vào ai không chọc, lại cố tình chọc vào gia tộc có thế lực khổng lồ nhất chốn kinh kỳ.

Cũng may trước mặt Tam gia Cố Dật Chu cũng có vài phần mặt mũi, nếu không hắn thật chẳng biết phải làm sao. Thời điểm Cố Dật Chu còn đang cân nhắc nên mở miệng nói chuyện với Hạng Viễn như thế nào, Chu quản gia đã bưng khay chén lại đây, đưa cho hắn một tách trà xanh.

“Cố tổng, mời uống trà.” Thanh niên ngồi phía đối diện dùng bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài làm động tác xin mời, ôn hòa nói: “Đây là trà Long Tỉnh Quân Niên mới mang về, Cố tổng nếm thử một chút đi.”

Đừng thấy vẻ ngoài Hạng Viễn chỉ là một thanh niên hai mươi mốt tuổi mà lầm tưởng, kiếp trước cậu cũng đã trải qua không ít phong ba, nhất là hai năm cuối cùng trước lúc trọng sinh, khoảng thời gian ấy đã khiến cho tính cách ngang ngược của cậu bị bào mòn không ít. Đối mặt với Cố Dật Chu, thái độ của Hạng Viễn tựa như đang đứng trước một vị khách ngang hàng.

“Cảm ơn Hạng thiếu.” Cố Dật Chu tiếp nhận chén trà, lễ độ ngửi ngửi mùi hương.

“Cố tổng tới đây tìm tôi hẳn là có việc đúng không?”

“Cấp dưới không hiểu chuyện, mang đến nhiều phiền toái cho ngài,” Thấy Hạng Viễn mở miệng, tự nhiên Cố Dật Chu cũng không do dự nữa, thẳng thắn nói rõ ý đồ, “Hôm nay Cố mỗ tới đây là để bồi tội với ngài.”

“Cố tổng khách khí rồi, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, không cần để ở trong lòng.”

Thanh niên dung mạo tú lệ, thân thể thon dài, tuy rất đẹp nhưng lại không cho người ta cảm giác yếu đuối như phụ nữ, ngược lại lại có loại khí tức cao quý tự nhiên.

Thân là người cầm lái con tàu Tinh Vũ, Cố Dật Chu đã gặp qua không biết bao nhiêu minh tinh có diện mạo xinh đẹp, luận về khuôn mặt, thanh niên này có thể xếp ở hàng thượng đẳng, song bộ dáng đẹp hơn cậu cũng không phải là không có. Điểm mấu chốt ở đây chính là khí chất, trong giới giải trí, bất kể minh tinh có giữ mình trong sạch đến mức nào thì vẫn kém xa một đại thiếu do thế gia trăm năm kiêu hùng dưỡng dục mà thành, huống hồ người nọ còn là bà xã của Tam gia.

Căn cứ vào những gì Cố Dật Chu nghe được, người này đã theo Tam gia từ khi mới mười mấy tuổi, gần như do Tam gia tự tay nuôi đến lớn khôn. Ai cũng nói tính tình cậu ngang ngược lại kiêu căng ngạo mạn, thế nhưng thông qua mấy phút tiếp xúc ngắn ngủi giữa hai người, hắn chỉ biết mấy lời đồn thật sự là một chút cũng chẳng đáng tin.

Người trước mặt lễ độ ôn hòa, chỗ nào có nửa điểm kiêu căng ngang ngược, chỉ sợ những kẻ tung tin cũng là nghe bậy nghe bạ rồi đi nói lại mà thôi.

“Hoàng mập đã bị công ty khai trừ rồi, về sau chúng tôi sẽ không có bất cứ quan hệ gì với hắn nữa.” Cố Dật Chu giải thích, “Chuyện như vậy xảy ra là do tầng quản lý Tinh Vũ không làm tròn chức trách, nếu Hạng thiếu có chỗ nào không hài lòng xin cứ nói ra, tôi nhất định đốc thúc bọn họ sửa chữa.”

Hạng Viễn lắc đầu, bật cười đáp, “Đã nói là hiểu lầm, Cố tổng hà tất phải khách khí như vậy.”

“Hạng thiếu rộng lượng, Cố mỗ xấu hổ vô cùng.”

Nhìn lão đại của giới giải trí cứ như vậy mà vuốt mông ngựa của mình, Hạng Viễn có chút dở khóc dở cười. Bình thường cậu không để ý tới lĩnh vực mà Cố Dật Chu hoạt động, cho nên không có đề tài chung, huống hồ bản thân còn là vị kia nhà Tam gia, vì để tránh hiềm nghi, Cố Dật Chu cũng sẽ không cùng mình tăng cường tiếp xúc.

Hắn đến, chẳng qua là muốn bày tỏ thái độ của mình thôi.

Điều này Hạng Viễn hiểu được, cho nên cũng chỉ xã giao một vài câu liền chuẩn bị bưng trà tiễn khách.

Cố Dật Chu là một kẻ tinh mắt đến mức nào, thấy Hạng Viễn nâng tách trà lên, liền tự nhiên đứng dậy, chỉ là trước lúc rời đi, bỗng dưng hắn lại có phần do dự.

“Cố tổng, còn có việc gì sao?” Hạng Viễn nhíu mày.

“Có một chuyện, không biết có nên nói hay không.” Cố Dật Chu khó xử đáp lời.

“Mời nói.”

“À…” Quả thực Cố Dật Chu vô cùng khó xử, từ khi Tam gia đưa Mạnh Thư Phàm đi thì phía Tinh Vũ liền hỗn loạn. Nhóm nhạc SKY là boy band thần tượng đầu tiên mà công ty hắn thông qua con đường huấn luyện để tung ra thị trường, thành công cũng như thất bại của nhóm sẽ có ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc với công ty, cho nên, dù biết là không thích hợp, nhưng Cố Dật Chu vẫn cứ mở miệng, “Chẳng hay Tam gia định xử trí Tiểu Mạnh như thế nào? Là hoàn toàn tiêu diệt, hay…”

Lần này, đúng là Mạnh Thư Phàm đã làm quá, Cố Dật Chu không có biện pháp bảo toàn, nhưng lăng xê một nhóm nhạc thần tượng thành công không phải chuyện dễ, vì tư tâm, hắn vẫn hy vọng sự tình có cơ hội vãn hồi.

“Tiểu Mạnh? Mạnh Thư Phàm?” Hạng Viễn khó hiểu nói, “Người này vẫn còn liên hệ với Quân Niên?”

Phát hiện vẻ nghi hoặc trên mặt Hạng Viễn, Cố Dật Chu lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ chuyện Mạnh Thư Phàm tiểu phu nhân lại không biết? Hắn thầm kêu không ổn, vừa định giải thích thêm đã thấy thanh niên khoát tay, “Ông về trước đi, chuyện này tôi sẽ nói với Quân Niên.”

“Đều là Tiểu Mạnh si tâm vọng tưởng nên làm sai chuyện, ngay cả góc áo cậu ấy Tam gia cũng chưa từng chạm qua, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận.” Cố Dật Chu vội vàng giải thích.

“Tôi biết, ông không cần lo lắng.” Điều mà Hạng Viễn để tâm lại không phải cái này.

“Hạng thiếu…” Cố Dật Chu còn muốn nói thêm, song lại bị Chu quản gia khách khách khí khí đưa ra ngoài.

“Cố tổng, ông nói xem, bình thường ông rất là ổn trọng, thế mà cuối cùng ông lại chạy đến trước mặt Hạng thiếu nói nhăng nói cuội cái gì?” Chu quản gia trách cứ.

“Tôi chỉ là liều chết trong lúc tuyệt vọng thôi,” Cố Dật Chu cười khổ, “Tiểu Mạnh bị Tam gia bắt đi đã một tháng rồi, SKY hoàn toàn không thể phát triển tiếp, fan của bọn họ cũng vây kín cửa công ty đòi công đạo, bất kể là sống hay chết, đều phải có một đáp án rõ ràng.”

Gần đây hành trình của Tam gia rất kín, mặc dù có thời gian rảnh cũng là ở cùng với Đông Đông, Cố Dật Chu gọi điện xin gặp vài lần nhưng đều bị thư ký của đối phương chặn lại. Nếu không phải lần này Hoàng mập gây chuyện, hắn thừa cơ chạy tới Dẫn Phượng hạng một phen thì ngay cả nói hắn cũng đều không nói được.

Về phần nhóm lửa đốt nhà Tam gia, Cố Dật Chu bày tỏ thật sự là hắn không cố ý.

Cố Dật Chu đi rồi, Hạng Viễn vẫn ngồi trên ghế sa lông cúi đầu một lúc lâu. Chu quản gia lo lắng đi lòng vòng xung quanh, chuyện Mạnh Thư Phàm ông cũng biết một chút ít, muốn thay Tam gia giải thích vài câu, song Hạng thiếu vẫn luôn không chịu ngẩng đầu, vì thế ông cũng không dám chủ động lên tiếng.

“Chuyện Mạnh Thư Phàm là sao?” Hạng Viễn ngồi ngốc trong chốc lát, rốt cuộc cũng có phản ứng. Cậu cầm điện thoại, chậm rãi gọi cho Diệp Quân Niên.

“Đông Đông?” Bên chỗ Tam gia đang là nửa đêm, nghe được thanh âm của Hạng Viễn, đầu óc vẫn còn có chút không tỉnh táo.

“Chuyện Mạnh Thư Phàm là sao?” Hạng Viễn gằn từng tiếng mà hỏi lại một lần.

Tam gia hoàn toàn thanh tỉnh, mỉm cười, “Đông Đông đang ghen à?”

“Tôi đang hỏi anh!”

“Cậu ta còn nằm trong tay anh, bởi vì trên người cậu ta có chút bí ẩn chưa giải thích được.” Tam gia ngồi dựa vào đầu giường, sắp xếp ngôn ngữ một chút, chầm chậm thuật lại ba giấc mộng của Mạnh Thư Phàm cho người nọ nghe.

Khi Hạng Viễn nghe được Mạnh Thư Phàm cũng từng nằm mơ, đầu óc nhất thời trở nên mơ hồ. Nằm mơ? Lại một người nằm mơ? Cậu ta là nằm mơ thật hay là trọng sinh? Trên đời lại có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?

Nghĩ đến sắc mặt cổ quái khi Tam gia nghe cậu nói cậu đã nằm mơ, Hạng Viễn liền che kín mặt, than nhẹ một tiếng, mẹ nó lúc ấy nhất định lão già kia cười đến muốn điên đi? Chẳng trách hắn không hề hoài nghi lời nói của mình, thì ra đã có tiền lệ.

“Rốt cuộc anh định xử trí cậu ta thế nào?” Hạng Viễn thẹn quá thành giận, hung tợn hỏi.

“Còn chưa nghĩ ra,” Diệp Tam gia thẳng thắn đáp, “Em phải biết, những chuyện có liên quan tới em, anh luôn luôn thận trọng, ai dám chắc sau này họ Mạnh có còn phun ra được cái gì khác nữa không.”

Cảnh trong mơ của người này có liên quan tới Đông Đông, trước khi tra ra toàn bộ bí mật, chắc chắn Tam gia sẽ không thả người. Thời điểm u ám nhất, thậm chí hắn đã nghĩ sẽ khiến đối phương biến mất vĩnh viễn, nhưng hắn lại lo lắng động thái đó sẽ ảnh hưởng đến số mệnh sau này của Đông Đông, nên mới tạm thời án binh bất động.

Nghe ra được sự lo lắng của Tam gia, Hạng Viễn nghĩ nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Em gặp cậu ta.”