Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 58: Đêm thứ 58






Lúc Khuất Dĩ Lộ đi vào trong phòng thì theo bản năng liền liếc Diệp Nhị một cái, Diệp Nhị không có quay lại nhìn nàng, biết rõ đồng chí Tiểu Khuất chắc chắn cũng chả có vui vẻ gì. Tuy rằng đồng chí Tiểu Khuất bình thường cũng chẳng hay biểu hiện gì ra ngoài, tính tình cũng tốt lắm, nhưng nếu đổi lại là ai dù bị người ta cột ở trên bàn rồi dùng hình bức cung thì cũng nổi nóng mà thôi.


Cũng không tính là Khuất Dĩ Lộ tức giận Diệp Nhị, chuyện không đáng để nàng nổi nóng với người cho mình chén cơm. Thời gian nàng đến Diệp Gia cũng không ngắn, tính tình của các chị em nhà Diệp Gia như thế nào nàng cũng từng lĩnh giáo qua cả rồi, cho nên muốn lấy được mấy trăm vạn tiền lương thì đoán chừng cũng bao gồm phí tổn thương khi bị chị em nhà này tra tấn đủ loại từ tinh thần cho tới thể xác nha.


Gian phòng này là một căn phòng VIP mà Diệp Nhị trong lúc nguy cấp đã dùng nó để cứu Nguy Lệnh Đồng, Khuất Dĩ Lộ lúc mang theo thùng thuốc bên người đi vào, liếc mắt nhìn Nguy Lệnh Đồng đang nằm hôn mê một cái rồi nói: "Nhị tiểu thư thật thích nha, không sợ sẽ cùng tỷ tỷ ngươi cãi nhau thật hay sao mà dám mang cả cảnh sát vào trong khuê phòng của mình". Khuất Dĩ Lộ vốn không phải là người nhiều chuyện như vậy, nhưng cái cảm xúc khi bị tra tấn kia nhất thời không thể nào tiêu tán liền được.


Diệp Nhị nhún nhún vai, tỏ vẻ kiểu không sao cả.


Khuất Dĩ Lộ ngồi bên cạnh Nguy Lệnh Đồng, mang bao tay vào, nhấn nhấn bên miệng viết thương đang xuất huyết của Nguy Lệnh Đồng. Vết thương của Nguy Lệnh Đồng không nhẹ mà cũng không nặng bị nhấn đau nhịn không được mà 'hừ' một tiếng, mặt nhăn cả lại.


Diệp Nhị liếc mắt nhìn thấy cảnh sát Nguy đang nửa sống nửa chết lại thấy bộ dáng chẳng thèm để ý của Khuất Dĩ Lộ thì hiểu được lòng dạ của bác sĩ Khuất này cũng đủ hẹp hòi, tính đem hết thù oán dời lên người Nguy Lệnh Đồng vô tội hay sao chứ?


"Nàng bị trúng hai phát súng, đơn giản là không tổn thương tới phần quan trọng, tính mạng rất lớn nha".


"Vậy giờ làm sao".


"Lấy viên đạn ra".


"Nơi này có đủ điều kiện để lấy viên đạn ra không?"


"Ta chính là điều kiện duy nhất để lấy viên đạn".


Diệp Nhị nhìn chằm chằm Khuất Dĩ Lộ, Khuất Dĩ Lộ bày ra một nụ cười giả dối tới mức không thể nào giả hơn nói, "Chẳng qua hơi đau một chút, thật xin lỗi, ta không có mang thuốc tê".


"Mau giúp nàng lấy viên đạn ra đi, làm xong rồi báo cho ta biết một tiếng". Diệp Nhị vỗ vỗ bả vai của Khuất Dĩ Lộ xong rồi đứng lên đi ra ngoài. Lúc chạy thoát ra khỏi cửa phòng thẩm vấn phải nói là nàng cực kì may mắn khi không bị thương chứ nếu không thì kết quả của nàng xem ra còn thảm hơn Nguy Lệnh Đồng nhiều.


Cũng không biết Khuất Dĩ Lộ giúp Nguy Lệnh Đồng lấy viên đạn ra như thế nào, có lẽ nàng cầm cái tua vít trực tiếp lấy viên đạn ra quá, chứ làm sao mà có thể lấy ra nhanh đến mức như vậy được? Diệp Nhị cả một đêm không ngủ cả người mệt mỏi vừa mới trở về phòng nằm hơi mơ mơ màng màng một tí thì đã bị Khuất Dĩ Lộ gọi dậy. Vẻ mặt Diệp Nhị khó chịu, Khuất Dĩ Lộ tỏ vẻ vô tội nói – là ngươi bảo ta sau khi lấy đạn ra xong thì báo cho ngươi một tiếng nha.


"Nàng thế nào?" Hai bắt Diệp Nhị đỏ bừng, bên dưới hốc mắt là hai túi mắt màu hồng nhạt, sắc mặt trắng bệch.


"Tỉnh, nói muốn gặp Nhị tiểu thư nữa".


"Biết rồi".


"Vậy ta đi đây". Khuất Dĩ Lộ mở cửa để đi ra ngoài, đột nhiên "A" một tiếng như là nhớ tới chuyện gì đó thú vị, xoay người lại nói với Diệp Nhị, "Vừa rồi lúc ta tới đây thì đúng lúc gặp được Đại tiểu thư đang đi tìm ngươi, nàng hình như không biết ngươi đang nghỉ ngơi ở phòng nào".


Diệp Nhị ngẩn ngơ.


Khuất Dĩ Lộ vừa đóng cửa vừa nở một nụ cười xấu xa: "Cho nên Nhị tiểu thư nên biết tốt xấu mà cân nhắc xem bản thân mình nên đi gặp người nào trước nga, ta không quấy rầy ngươi nữa".


"Cạch" một tiếng cửa đóng lại, Diệp Nhị cười lạnh một tiếng, đứng xuất thần tại chỗ một hồi rồi mở cửa ra đi về hướng phòng của Nguy Lệnh Đồng đang nghỉ ngơi.


Đêm nay Khuất Dĩ Lộ cũng vô cùng mệt mỏi, trên đường đi về phòng từng bước chân đi cũng giống như đang bay lơ lửng vậy, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ tới cái giường, kiểu như chỉ cần leo lên là có thể ngủ thật say. Trong lúc đi gần tới cửa thì nhìn thấy một đống cuộn tròn màu trắng trắng đang nằm ở đó.


"Bánh bao?!" Khuất Dĩ Lộ thật đói bụng. Nàng đi tới phía trước hai bước tập trung nhìn thật kỹ, làm sao mà có bánh bao được, rõ ràng chỉ có Bát tiểu thư thôi.


Diệp Bát vẫn có thói quen mặc áo ngủ, vừa rồi đi về phía chỗ người giúp việc tìm một bộ áo ngủ mặc vào, suy nghĩ một hồi muốn đi gặp Khuất Dĩ Lộ, đi vào trong phòng thì phát hiện nàng không có ở đó nhưng không muốn trở về phòng, cho nên ngồi ở ngoài cửa chờ nàng là được rồi. Ai ngờ càng chờ càng buồn ngủ, Tiểu Bát trụ không được nữa nên cuộn thành một cục tròn nằm ngủ ở trước cửa.


"Bát tiểu thư?" Khuất Dĩ Lộ đẩy đẩy Tiểu Bát, "Sao ngươi lại ở đây?"


Tiểu Bát từ từ mở mắt, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn Khuất Dĩ Lộ, mái tóc dài mềm mại cùng với kính mắt, bộ dáng nhã nhặn lịch sự như vậy thật giống như bác sĩ tỷ tỷ ôn nhu ở trong giấc mơ của nàng nha...


"Ta, ta đang đợi ngươi". Một lời thốt ra thật dứt khoát.


"Chờ ta?" Khuất Dĩ Lộ qua lại với nữ nhân không ít năm, dựa vào trực giác mình cũng là một nữ nhân cùng với kinh nghiệm phong phú quan sát, đêm nay rất có hi vọng.


Nguy Lệnh Đồng nằm ở đó, quần áo trên người bị cởi ra, từ ngực tới bả vai bị quấn băng gạc chắc chắn. Băng gạc màu trắng có một vài chỗ bị máu thấm ra ngoài, Diệp Nhị thấy nàng thật đáng thương, mồ hôi chảy ra làm cho đầu tóc cũng ẩm ướt hết.


"Diệp Nhị..." Thấy Diệp Nhị tới, Nguy Lệnh Đồng gọi nàng một tiếng, hơi thở yếu ớt tới mức không thể nào yếu hơn.


"Vì sao ngươi lại bị thương?" Diệp Nhị ngồi bên cạnh nàng, "Có muốn uống nước hay không?"


Nguy Lệnh Đồng giữ chặt tay của Diệp Nhị, vội vàng nói: "Ta biết ai là nội gián, là trợ lý của ngươi... Ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng với nàng".


Diệp Nhị rất quyết đoán rút tay lại không một chút do dự nào: "Ta đã biết nàng là nội gián rồi, nàng cũng đã bị tỷ tỷ của ta tử hình ngay tại chỗ".


"Thật không..." Sắc mặt nghiêm trọng của Nguy Lệnh Đồng hòa hoãn trở lại, "Xem ra tỷ tỷ của ngươi thật lợi hại, không giống như ta chỉ là một cảnh sát vô dụng, chỉ biết để người ta gài bẫy mình đến thiếu chút nữa bị bắn mất mạng".


Cảm giác bị tiếp xúc ở mu bàn tay còn quá rõ ràng, ngoại trừ Diệp Nhất thì Diệp Nhị chưa bao giờ tiếp xúc thật gần với ai khác trước đây... Không thể phủ nhận Diệp Nhất không phải là một tình nhân tốt, nàng hiểu biết rất rõ về tình yêu, nhưng lại làm cho người ta có áp lực quá lớn. Người ta đều nói tình thân tâm ý tương thông, nhưng mà cho dù cơ thể của các nàng thân mật ăn ý tới mức nào đi chăng nữa thì Diệp Nhị cũng không thể nào đi vào nội tâm của Diệp Nhất được.


Trước đây cũng vậy, hiện tại cũng như vậy! Nàng thật sự không biết trong đầu Diệp Nhất đang nghĩ cái gì. Sẽ có lúc có cảm giác là trong nháy mắt có thể hiểu được nữ nhân này, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó loại ý niệm này trong đầu sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.


Đến cuối cùng thì Diệp Nhât có hiểu được cảm giác an toàn là như thế nào hay không?


Có người vì ngươi mà không màng sống chết, cho dù là ai đi chăng nữa cũng thấy cảm động.


Nguy Lệnh Đồng ho khan liên tục, ảnh hưởng tới miệng vết thương, Diệp Nhị giúp nàng lấy nước uống, ý thức của nàng đã trở nên mơ hồ nhưng cũng không dám nắm lấy tay của Diệp Nhị nữa, nhưng Diệp Nhị vẫn nhìn thấy được ánh mắt quyến luyến quá mức rõ ràng của nàng đang nhìn mình, có cảm giác rất quen, bởi vì Diệp Nhị cũng thường xuyên dùng ánh mắt như vậy... mà nhìn về phía Diệp Nhất...


"Vì sao ngươi lại đến đây?" Diệp Nhị hỏi, có thể đây là một câu hỏi không được tốt cho lắm.


Nguy Lệnh Đồng hít thở, lại nở nụ cười: "Vì sao ta lại đến đây? Ta cũng muốn biết... Ta đến đay vì cái gì. Vốn có thể ở nhà ngủ một giấc thật thoải mái, mà hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh dở sống dở chết. Diệp Nhị, ngươi thật sự không biết là ta đến đây vì cái gì hay sao? Ngươi là người thông minh, ta nghĩ không cần phải chính miệng ta nói ra thì ngươi vẫn hiểu được".


Diệp Nhị đứng dậy đi lấy nước.


"Có lẽ do ta si tâm vọng tưởng, nhưng hiện tại ta có thể cảm giác được ngươi cũng không phải vô cùng vui vẻ gì. Ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi làm sao có thể bắt được nội gián hay không?"


Diệp Nhị xoay người, đầu quay lại nhìn Nguy Lệnh Đồng với ánh mắt ủy khuất.


Đêm nay có thể là đêm phóng túng duy nhất mà nàng đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó trong cuộc đời mình.


Có lẽ cũng không thể nói là đêm được, vì trời đã muốn sáng rồi.


Diệp Nhị đem hết quá trình sát thủ của tập đoàn S.C xuất hiện rồi mọi chuyện xảy ra như thế nào đều nói cho Nguy Lệnh Đồng biết, mãi cho tới buổi chiều hai người cũng chưa ngủ, mà không chỉ hai người bọn họ không ngủ, Diệp Nhất cũng không ngủ.


Diệp Nhất ngồi ở bên cửa sổ không biết đã bao lâu, mấy đầu ngón tay đã tê cứng mà nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Quản gia mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì thấy huyệt Thái Dương hơi đau đau, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Đại tiểu thư, quản gia pha một ly cà phê thật đậm mang tới phòng của Diệp Nhất.


Quả nhiên là nàng không có nghỉ ngơi, tư thế của nàng khi quản gia rời đi như thế nào thì hiện tại vẫn cứ như vậy.


Trong lòng quản gia thở dài một hơi, đem cà phê đặt ở trước mặt Diệp Nhất: "Đại tiểu thư, đi nghỉ ngơi một chút đi, cả đêm mệt nhọc như vậy ta sợ cơ thể của ngươi sẽ không chống đỡ được".


Diệp Nhất không quay đầu lại, ánh mắt vẫn như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh sắc ngoài cửa sổ nàng nhìn lâu như vậy nên từng gốc cây ngọn cỏ đều có thể nhớ hết được.


"Dì Trần, ngươi nói thử xem vì sao Diệp Nhị lại giận ta?"


Động tác của quản gia dừng lại.


"Dì Trần, có bao giờ chỉ trong nháy mắt mà ngươi cảm thấy bất lực không biết phải làm thế nào hay không?" Diệp Nhất quay đầu, hai mắt đỏ tới mức làm cho người ta sợ hãi, tơ máu che kín hai mắt của nàng, giống như nàng chỉ cần dùng sức một chút thì máu tươi sẽ tràn ra từ hốc mắt của nàng rơi xuống lã chã, "Ngươi cảm thấy mình làm đúng, nhưng không có ai đồng ý với ngươi, thậm chí ngay cả người âu yếm thân thiết nhất, quan trọng nhất của ngươi cũng không hiểu được ngươi, cái cảm giác này ngươi đã từng cảm nhận chưa?"


Ngũ quan của quản gia giãn ra, đau lòng đem Diệp Nhất ôm vào trong lòng – đây cũng là cảm giác được mẹ ôm ấp, đã lâu lắm rồi Diệp Nhất không còn có thể cảm nhận lại được nữa.


"Đương nhiên là có". Quản gia nói, "Cho dù là người thân cận tới mức nào đi chăng nữa thì chung quy chúng ta đều là những cá thể độc lập, những gì chúng ta suy nghĩ mà đối phương không cảm giác được hay không hiểu được đều là chuyện bình thường. Nhưng mà Đại tiểu thư có biết vì sao mà trong dòng sông dài của thời gian thì sẽ có người càng ngày càng gần gũi hơn không?"


Diệp Nhị chậm rãi lắc đầu, giống như là khi còn nhỏ, nàng vẫn là một người có những điều bản thân không thể lý giải được. Lúc mẹ còn sống thì có thể nhìn thấy rõ xao động trong lòng của nàng, nhìn thấu được dã tính được chôn giấu dưới vẻ bề ngoài gầy yếu của nàng, nhưng từ sau khi mẹ qua đời thì không còn ai có thể nhìn thấy được bản thân nàng thật sự như thế nào.


"Là khai thông". Quản gia vuốt ve mái tóc dài của Diệp Nhất, "Chỉ sự liên kết mới có thể kéo gần hai trái tim, chỉ có khai thông mới có thể xóa bỏ bức tường thành cô đơn lạnh lẽo. Đại tiểu thư, ngươi có thể biểu đạt hết tất cả mọi thứ ra ngoài mặt hay không? Ngươi có bao giờ ngồi xuống đối mặt nói hết tất cả những gì mà mình suy nghĩ tới Nhị tiểu thư hay chưa? Nếu như ngươi chưa từng làm như vậy thì không thể trách vì sao người khác lại không hiểu ngươi được".


Thì ra... Là như vậy sao?


Diệp Nhất nhắm hai mắt lại.


Nhị, thì ra ta là một người ích kỷ như vậy, ích kỷ tới mức cứ đem suy nghĩ của mình áp đặt lên ngươi mà chưa bao giờ có ý định ngồi xuống nói hết tất cả rời bỏ ta...


Diệp Nhất đứng dậy, nụ cười lần nữa lại hiện lên trên gương mặt của nàng: "Ta đi tìm nàng đây!"


Quản gia ôn hòa mỉm cười, xua xua tay với Diệp Nhất: "Đi đi, đi đi".


Nhanh chóng nắm lấy một phần thanh xuân còn lại mà yêu thương nhau thật tốt đi.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhìn không tới V chương và tiết đích các bằng hữu thỉnh thử trang một chút adobe flash player.


Bất quá nhìn không tới V chương đích các bằng hữu có thể hay không ngay cả lời nói của ta cũng nhìn không thấy đâu = = đó là một vấn đề, khụ khụ.