Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 14: Đêm thứ 14.....






Diệp Nhị ngồi ở trong sân, trên tay chính là cây kem đã chảy gần hết, nhưng nàng lại không ăn miếng nào. Trăng tròn màu cam thật lớn ở trên đỉnh đầu của nàng, càng làm cho thân ảnh của nàng trở nên đơn bạc. Kem màu trắng chảy xuống phía dưới bãi cỏ tí tách, thẩm thấu vào bên trong mặt cỏ nhưng Diệp Nhị lại không hề phát hiện, chỉ một lòng hướng nguyệt.


Ngải Dĩ Tình đi ngang qua hậu viện, gặp đứa con thứ hai của mình đang lãng phí thức ăn, muốn tới gần lại phát hiện nữ nhân đang chùi đi nước mắt, dùng nhánh cây đào một cái hố đem cây kem đã chảy vùi vào trong mặt đất, còn thật cẩn thận đem đất phủ lên trên, dùng ngón tay non nớt nhỏ bé mà vỗ cho nó bằng phẳng.


Ngải Dĩ Tình không rõ, người ta là Đại Ngọc chôn hoa, cỡ nào nhu tình lãng mạn, con của ta lại đem kem thay cho hoa mai? Mùa thu đem kem chôn xuống đến thời điểm mùa xuân sẽ mọc ra thật nhiều kem hay sao? Đứa nhỏ này, có một số hành động thật không thể nào hiểu được...............


Diệp Nhị tự nhiên có suy nghĩ của chính mình, chẳng qua là ý tưởng của trẻ con ———– bởi vì kem là của con nít hay ăn, nàng không muốn chính mình làm tiểu hài tử, nàng nghĩ muốn lớn lên, nàng nghĩ muốn mai táng sự ngây thơ, vì thế đem cái tượng trưng cho ngây thơ là cây kem vùi vào trong đất. Ý tưởng này nàng sẽ không nói ra, bởi vì cái chuyện như thế này chính nàng cũng cảm thấy nó thật sự quá mức ngây thơ không đáng tin, nói ra thì ma quỷ cũng đập tường mà chê cười a.


Về phần nàng nghĩ cái gì mà muốn lớn lên, nàng tự nhiên hiểu được cái kia thành thục mạc danh kì diệu cùng việc không bị người khinh nhờn thật sự chẳng có liên quan. Nàng nghĩ muốn lại gần khoảng cách với người kia, muốn nàng cùng người kia giống nhau, có thể là người lớn giống nhau, sặc sỡ lóa mắt.


Ngải Dĩ Tình xem Diệp Nhị ở trong sân bận rộn nửa ngày, cho đến khi trên đầu đầy mồ hôi mới đem cây kem mai táng xong, trong lòng lắc đầu ——- Nhị ơi Nhị, nói ngươi hồ đồ hay phải nói ngươi cá tính tột cùng mới phải đây? Cùng tỷ tỷ ngươi thật sự là thua kém cách xa vạn dặm có thừa. Luận tâm kế ngươi không được, luận thực lực ngươi cũng không được, xem ra Bách Mộc Bang liền nhất định phải đưa cho đại nữ nhân quản lý rồi.


Nghĩ đến người thừa kế thì trong lòng Ngải Dĩ Tình đã lựa chọn chính là Diệp Nhất. Tục ngữ nói ba tuổi xác định được tám mươi phần trăm, trong chín huynh đệ muội thì chỉ có mỗi mình Diệp Nhất có điều kiện phù hợp với người thừa kế, thành thục ổn định, thỉnh thoảng bụng dạ nham hiểm, là người làm đại sự, chẳng qua tâm tính có chút khác thường, có thể là một người rất dễ xúc động.


Ngải Dĩ Tình một mực hoài cảm lúc sau liền không hề rình coi sinh hoạt cá nhân của Nhị tiểu thư, đang định trở về phòng, khi đi ngang qua phòng của đám nữ nhân thì nghe thấy tiếng mở cửa sổ, thanh âm rõ ràng phát ra từ phòng của Diệp Nhất.


"Ai?" Ngải Dĩ Tình lớn tiếng quát. Diệp Nhất ở trọ trong trường, có kẻ trộm nào có thể phá tan tầng thủ vệ bên ngoài Diệp gia mà lẻn được vào phòng của nữ nhân?


Trong bóng đêm "kẻ trộm" kia đừng lại, trầm mặc nửa ngày mới run giọng nói: "Mụ mụ........"


"Tiểu Nhất? Ngươi như thế nào trở lại?" Ngải Dĩ Tình tiến tới phía trước, bầu không khí kì quái này làm cho nàng hiểu được đang có sự tình khác thường, ánh trăng chiếu vào làm cho nàng nhìn thấy cả người Diệp Nhất đều là máu nhất thời liền bị dọa đứng sững sờ một chỗ: "Ngươi thế này là như thế nào?"


Mái tóc dài của Diệp Nhất rối tung trước ngực, trên mặt trắng bệt toàn bộ đều là vết máu phun tung tóe. Váy đồng phục ngắn làm lộ cánh tay và đùi ra bên ngoài không chỗ nào không có vết máu. Ánh mắt của nàng đăm đăm thật đáng sợ, như là cương thi theo mộ phần đi ra hành tẩu vào ban đêm, từng chữ một nói:


"Mụ mụ, ta, giết người".


Diệp Nhị quay đầu lại, nhìn về hướng phòng của Diệp Nhất. Vừa rồi tựa hồ nghe được động tĩnh gì, hoặc là chính mình bị ảo giác, trong lòng rầu rĩ phiêu đãng. Diệp Nhị tập trung nghe qua, tiếp theo chẳng nghe được gì. Nàng học theo bộ dáng của Diệp Nhất bất giác cười, đi hướng về phòng của mình.


Phải thành thục giống nàng, bởi vì ta và nàng cả đời sẽ ở chung một chỗ..................


"Bang" một tiếng, cửa phòng của Diệp Nhất bị Ngải Dĩ Tình nặng nề đóng lại, nàng đem Diệp Nhất kéo đến bên người xem xét từ trên xuống dưới:


"Tiểu Nhất ngươi có bị thương không? A? Nói mụ mụ nghe".


Diệp Nhất đem tay áo cuộn cuộn lên, cổ tay lộ ra vết xanh tím: "Chỗ này bị thương một chút".


"Vậy còn vết máu kia........."


"Tất cả là của người kia".


Ngải Dĩ Tình có thể tưởng tượng được sự tình thật sự nghiêm trọng: "Tiểu Nhất, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"


"Ta đã giết người".


"Ngươi giết ai?"


"Ba ba của bạn học".


"Ngươi vì cái gì muốn giết hắn?"


"Bởi vì hắn lợi dụng thân phận phụ huynh lẻn vào ký túc xá, muốn làm một vài chuyện không lễ phép với ta".


"Ngươi giết hắn như thế nào?"


"Dùng súng".


"Ngươi như thế nào lại có súng?"


"Súng của thúc thúc lái xe, thời điểm chạng vạng hôm nay ta đã "mượn" đi".


"Hắn làm mất súng như thế nào lại không báo cáo với ta?"


"Bởi vì ta nói cho hắn biết ngươi đối với ta thật nghiêm khắc, lần trước ta một mình đi "mượn" súng đã bị phạt quỳ đến té xỉu, vì suy nghĩ cho cơ thể của ta được khỏe mạnh cho nên hắn mới không nói".


Ngải Dĩ Tình thật tình xem xét Diệp Nhất, thật sự vẫn còn quan sát nàng: "Cho nên phụ huynh của bạn học kia chưa có thực hiện được gì thì ngươi đã nổ súng giết hắn?"


"Phải, là hắn làm cho cổ tay của ta bị thương".


Ngải Dĩ Tình phát hiện tuy rằng Diệp Nhất có vẻ lạnh lùng yên tĩnh, nhưng mà hai mắt của nàng đăm đăm, môi tím lại, đôi tay vẫn run rẩy không ngừng: "Nổ súng lớn tiếng như vậy, bạn học xung quanh có nghe thấy không?"


"Thực đúng lúc, khẩu súng ta mượn chưa có tháo nòng giảm thanh".


"...............Vậy, vậy cổ thi thể ở nơi nào?"


"Ta không thể nào làm cho thi thể êm đẹp nằm trong phòng ta". Nói tới lúc này Diệp Nhất đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt không chớp nhìn Ngải Dĩ Tình, tựa hồ còn mang theo hưng phấn: "Ta từ phía sau đem thi thể của hắn vứt ra ngoài, ở chỗ đó có nhiều người đi xuống vứt rác, không có nhiều người chú ý tới. Sau đó ta xuống lầu lần nữa, đem thi thể kéo tới chỗ không người phía sau núi, đem hắn chia cắt, chôn đi..............."


Ngải Dĩ Tình không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Nhất: "Ngươi nói cái gì? Chia cắt............" Nguyên lai hai tay nàng run rẩy nguyên nhân không phải là do sợ hãi, mà là dùng sức quá độ, mệt nhọc nên mới bị run rẩy.


"Phải. Nam nhân như vậy. Chết còn chưa hết tội. Thiên đao vạn quả chết còn không đủ". Diệp Nhất cư nhiên nở nụ cười, Ngải Dĩ Tình "Xôn xao" đứng dậy, trái tim dâng lên kinh hoàng:


"Ngươi có biết là ngươi đã làm cái gì hay không?"


"Ta biết rất rõ ràng".


"Giết người, chia xác, cảnh sát sẽ tìm ngươi, ngươi sẽ bị bắn chết".


"Không". Diệp Nhất nhìn chệch về phía Ngải Dĩ Tình, "Lấy năng lực của ba ba mụ mụ thì có thể bảo hộ ta, hơn nữa các ngươi không thể bỏ ta chết được".


Ngải Dĩ Tình hung hăng tát một cái trên gương mặt của Diệp Nhất, cả giận nói: "Ngươi tính kế đều là từ trên đầu chúng ta tính tới sao? Bách Mộc Bang của chúng ta là để thu thập cục diện rối rắm của ngươi sao".


Trên mặt Diệp Nhất nhất thời lan tràn một mảng đỏ ửng, nàng chậm rãi quay đầu, một tơ máu từ khóe miệng chảy xuống, ý cười trên mặt hiện ra cũng không ít: "Tiểu Nhất còn chưa hiếu thuận cho cha mẹ, cũng còn nhiều luyến tiếc nên không chết nhanh như vậy đâu................"


Ngải Dĩ Tình trong phòng chậm rãi bước qua bước lại, bước chân nện xuống càng ngày càng hỗn độn, lấy tay chỉ Diệp Nhất còn không nói ra được lời nào. Giận không thể cản trở thỏa đáng, thật đúng là không có biện pháp với nàng. Nàng suy nghĩ có nên nói cho Diệp Thiên biết chuyện này hay không, không biết Diệp Thiên có thể bị đả kích rất lớn hay không ——- đại nữ nhân đáng yêu đơn thuần tốt đẹp trong lòng hắn nay lại biến thành hung thủ, còn thêm thủ đoạn thật tàn nhẫn đem thi thể tách rời ra, loại này đả kích đối với cha mẹ chính là một đòn trí mạng. Chết tiệt chính là vì cái gì mà Ngải Dĩ Tình lại thấy được là chuyện ngoài ý muốn nhưng bên trong có ý nghĩa gì đó?


"Mụ mụ, không bằng Diệp Nhất đi tự thú? Như vậy sẽ không liên lụy các ngươi..............."


Diệp Nhất chưa nói xong Ngải Dĩ Tình liền gào lên với nàng: "Ngươi dùng một chút khổ nhục kế, trong lòng ngươi đã suy nghĩ cẩn thận không phải sao? Tự thú? Chó má! Ngươi mà nghĩ tự thú thì có ma quỷ mới tin!". Ngải Dĩ Tình tính toán vẫn là không nên cho Diệp Thiên biết, chuyện này chính mình nàng tự xử lý là được rồi. Nàng ngồi xổm trước mặt Diệp Nhất đỡ lấy bả vai của nàng nói: "Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay ngươi không có giết người, ngươi cái gì cũng không biết. Ngày mai trời sáng tự nhiên sẽ có người thay ngươi đi nhận tội, nếu cảnh sát có tới hỏi ngươi, người phải nói là có thúc thúc biến thái muốn làm chuyện khiếm nhã với ngươi, sau đó ngươi sợ tới mức té xỉu cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại thì không thấy gì cả, chính mình chạy về nhà, đã hiểu rõ chưa?"


Diệp Nhất nghiêng đầu nhìn mụ mụ: "Người nào đi chết thay ta?"


Ngải Dĩ Tình thật sự đối với nữ nhân trưởng thành sớm lại không thành thục không có chút biện pháp. Đại não của người nào lại trực tiếp hỏi ra những lời như vậy a! Ngoan ngoãn chờ đợi an bài không phải là tốt hơn sao!


"Ngươi không cần hỏi, hết thảy để cho ta đi phân phó là được rồi. Đúng rồi, thi thể ngươi chôn như thế nào?"


"Chôn ở núi phía sau trường học của ta. Dưới gốc của cây huyết tuyết tùng duy nhất".


Ngải Dĩ Tình liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi còn rất lãng mạn".


Diệp Nhất không định nói tiếp, suy nghĩ vài giây sau đó ngẩng đầu lên nhìn mụ mụ: "Mụ mụ, ngươi chính là cho thúc thúc lái xe đi nhận tội thay ta sao?"


"Như thế nào?" Ngữ khí Ngải Dĩ Tình không phải là hỏi ý kiến, mà là khiêu khích. Cho dù như vậy ngươi lại muốn như thế nào?


"Không". Diệp Nhất cái gì cũng không phản kháng, " Chỉ là thời điểm chết đi, tựa hồ là rất đau......."


Ngải Dĩ Tình nhìn hai mắt nữ nhân đăm đăm, biết rằng nàng còn chưa có nói hết mục đích, trên người nàng tản ra mùi vị máu tươi làm cho người ta buồn nôn, nàng biết rằng điểm mấu chốt của mình sắp tới rồi, nếu mà tiếp tục khiêu chiến nữa sợ rằng chính mình sẽ phát điên: " Diệp Nhất ngươi nghe rõ, bây giờ ngươi đi tắm rửa, ngủ, sáng mai ta gọi ngươi thức dậy, ngươi không cần đi học, ta tự mình đưa ngươi đi ra nước ngoài".


"Đi ra ngoài? Đi đâu?"


"Đi Việt Nam nơi có ông ngoại bà ngoại ngươi ở đó để tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó sẽ gửi hộ chiếu cho ngươi để đưa ngươi đi xuất ngoại, đi Mĩ quốc du học".


Diệp Nhất nhìn Ngải Dĩ Tình, miệng giật giật, vốn là muốn nói gì đó, chính là đem toàn bộ đều nuốt lại trong bụng.


"Ngươi có ý kiến gì?"


"Không, không có".


"Tốt lắm, đi thôi, hừng đông ngày mai chúng ta liền xuất phát".


"Ân..............."


Diệp Nhất đứng lên, tầm mắt của Ngải Dĩ Tình vẫn tập trung trên người nàng, lạnh lùng nói: "Đêm nay có muốn ta ngủ cùng ngươi sao?"


Diệp Nhất cười khổ: "Phải a, mụ mụ. Ta sợ".


"Ngươi cũng biết sợ?"


".............Ngươi cho nữ nhân của ngươi thực sự là yêu quái hay sao?"


"Yêu quái ăn thịt người còn phun ra xương cốt, ngươi còn chán ngán hơn, cái gì cũng không để lại cho người ta. Bất quá Tiểu Nhất, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ta thật sự không rõ động cơ của ngươi là gì. Ngươi vì cái gì trong lòng mà lại đem cơ thể người ta tách rời? Ngươi không thấy ghê tởm hay sao?"


"Ghê tởm". Diệp Nhất nói: "Đích thực là ghê tởm, nhưng mà so với những việc của hắn làm,thi thể của hắn phải chia thành từng khối mới hẳn là sự tồn tại mà hắn nên nhận. Hơn nữa để nguyên thi thể dễ gây sự chú ý, nếu như chia ra thì sẽ dễ dàng tránh thoát hơn".


"Ngươi biết không Tiểu Nhất". Ngải Dĩ Tình không biết có phải nói giỡn hay không, "Có lẽ đem ngươi ra khỏi nước, cách ly khỏi người chúng ta, đó mới là lựa chọn chính xác". Mặc dù trong lòng nàng hiểu được Diệp Nhất cùng những đứa nhỏ khác không có giống nhau, chính là thật sự không có nghĩ đến sự bất đồng của Diệp Nhất lại tạo ra nông nỗi như thế này. Nàng không thể nào tin được một cô gái gầy yếu mười lăm tuổi lại có khả năng có thể tách rời thi thể của một nam nhân trưởng thành. Ở trong lòng nàng tột cùng cất giấu con quái vật như thế nào?


Diệp Nhất bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Ngải Dĩ Tình nhìn mình, trong lòng như bị ai ngắt nhéo đau đớn: "Mụ mụ đang sợ ta? Mụ mụ cảm thấy ta sẽ đụng đến người thân trong gia đình phải không?"


"Có lẽ sẽ không. Nhưng mà một khi không khống chế được, ngươi so với những người khác đều thật đáng sợ".


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ách, ai.