Hana! Huyết Thảo Sát Thuật

Quyển 1 - Chương 10-2: Ngoại truyện (Rose): nước mắt của loài hoa (phần 1)




-Vù...-Một cơn gió mạnh thổi ngang qua vườn hoa hồng đỏ thắm, khiến cho những cánh hoa mỏi đang ngủ yên dưới nền đất bay tít lên tận trời cao, rồi chúng lại từ từ rơi xuống như đang vui đùa cùng nhau trên bầu không gian vô tận, chúng đan vào nhau trông thật giống những cặp vũ công đang khiêu vũ dưới nền nhạc của đất trời.

Giữa vườn hoa có một bóng hồng xinh đẹp, trên tay cô đang cầm một bình nước để tưới cho những bông hoa đang nở rộ nơi đây, khu vực này là vườn hoa hồng đỏ khác với những hoa hồng xanh sát thủ ở vườn thượng uyển, hoa hồng đỏ được trồng ở đây với mục đích làm nước hoa và trà hoa hồng.

Cô vừa tưới hoa vừa nở một nụ cười tươi vui, cô đưa tay vuốt ve những cánh hoa hồng mềm mại, hương hoa vướng nhẹ lại trên từng ngón tay nhỏ nhắn, những giọt nước lăn trên chiếc thảm đỏ của hoa hồng rồi từ từ rơi xuống vỡ tan trên nền đất, trông chúng như là nước mắt của những bông hoa.

Hòa vào tiếng gió là giọng nói của một cô bé xinh xắn, đó là Hana, hiện giờ Hana mới chỉ là một cô bé năm tuổi rất hiếu động, rất thích chạy nhảy và vui đùa. Dù cấp SSS là bẩm sinh nhưng lúc này Hana vẫn chưa có thể kích hoạt được sức mạnh ẩn chứa bên trong mình để bảo vệ bản thân vì cô còn quá nhỏ, cho nên ba mẹ cô phải giam lỏng đứa con gái tinh nghịch của mình trong cung điện. Tuy ở trong cung điện rộng lớn lạnh lẽo này nhưng cô bé không cô đơn vì cô bé luôn có một người sẵn sàng chơi chung với mình mọi lúc, người đó là Rose.

Rose là một cô gái xinh đẹp, cô có một gương mặt dịu hiền với đôi mắt nâu chứa đựng sự yêu thương, vẻ đẹp của cô càng được tôn lên nhờ mái tóc màu bạch kim, điểm tô thêm nét đẹp cho mái tóc ấy là một dải ruy băng màu đỏ như những bông hoa. Cô vốn không phải cư dân của thế giới này, cô là một con người bị đưa đến đây bởi lỗ hổng không gian, nhưng cô rất may mắn tại vì lỗ hổng đã đưa cô vào trong kinh thành của tộc Royal, sau khi qua bài kiểm tra năng lực vì có tiềm năng nên cô đã đạt tới cấp B và được Christina Royal cho làm người hầu trong cung điện, có cô ở đây là một điều rất hạnh phúc của Hana, cô là người bạn đầu tiên mà Hana có được, một người bạn tuyệt vời.

-Hana đi đâu đây? –Cô cười dịu nhẹ nói và lấy tay xoa đầu Hana.

-Đi thăm chị ạ! –Hana cười tươi như hoa nói.

-Vào trong đi em, chị đang bận tưới hoa, em ở đây không khéo sẽ bị ướt đấy. –Cô nói với một giọng nhẹ nhàng khuyên Hana đi vào trong.

-Không! Hana thích ở đây với chị Rose. Trong cung điện không ai nói chuyện với Hana trừ chị ra cho nên Hana không đi đâu. –Cô bé vẻ mặt phụng phịu, lắc đầu nói, trong đôi mắt có vẻ thành khẩn van xin “Đừng đuổi em đi!”.

-Vậy đợi chị tưới hoa xong nhé! Em lại gốc cây kia ngồi chơi đi. –Cô nói và chỉ tay về phía gốc cây, nơi có một bãi cỏ xanh mướt.

-Vâng ạ! –Hana nói với giọng điệu vui vẻ vì được ở lại, cô nhóc chạy nhanh đến gốc cây, nhảy và vùi mình trong bàn tay của cỏ tươi.

Hana giờ đây nằm trên bãi cỏ và ngắm nhìn bầu trời, hôm nay trời thật là xanh không gợn một bóng mây. Bầu trời rộng lớn kia khiến cho cô bé thèm cái cảm giác tự do phóng túng, cô bé không muốn phải ở trong cung điện bao quanh là bốn bức tường cao đến nỗi không thể nhìn thấy được gì ở bên ngoài, cô bé muốn khám phá thế giới ở ngoài kia một thế giới mà cô bé chỉ nhìn thấy khi leo lên tầng cao nhất của cung điện, một đồng cỏ xanh bạt ngàn.

-Chị tưới xong rồi này Hana. –Rose vừa nói liền tiến lại bên cạnh Hana, cô nằm xuống bên cạnh cô bé và nở một nụ cười.

Hana nhìn sang Rose, cô bé lại thấy thứ đó một thứ mà Rose luôn đeo bên tai, cô tò mò hỏi:

-Sao chị cứ đeo thứ đó ở tai suốt vậy?

-À, thứ này là kỉ vật của cha tặng nhân ngày sinh nhật thứ mười sáu của chị, một chiếc tai nghe nhạc, kể từ khi qua thế giới này nó đã không còn sử dụng được nữa rồi nhưng chị vẫn tiếp tục đeo, vì chị mong muốn sẽ nghe thấy những bản nhạc trong tâm hồn mình, những bản nhạc vượt qua cả dòng kí ức để trở lại bên đôi tai này. –Cô nói với ánh mắt thoáng buồn, dường như kí ức năm xưa về cha lại ùa về trong cô, một người cha tần tảo cố gắng làm mọi việc từ lớn đến nhỏ để kiếm tiền nuôi đứa con gái duy nhất của mình. Ông biết con gái mình rất thích nghe nhạc nên đã cố gắng tích góp mua nó cho cô vào ngày sinh nhật, nhưng đó cũng là sinh nhật cuối cùng ông được ở cạnh con gái, chiếc hố đen đã nuốt chửng cô trong tiếng gào khóc của người cha tội nghiệp.

-Hana cũng muốn có một ngày sẽ nghe được bản nhạc đó! –Hana tinh nghịch nói.

Hai người lại đưa mắt ngắm nhìn bầu trời kia, bầu trời đem lại khát khao tự do cho Hana, đem lại cho Hana một cảm giác hạnh phúc. Nhưng đối với Rose thì lại khác, bầu trời kia chính là nơi chiếc hố đen xuất hiện và đưa cô rời xa người cha của mình, giờ đây cô ngắm nhìn bầu trời xanh nhưng trong tâm trí cô nó vẫn là một bầu trời âm u tĩnh mịch như cái hôm định mệnh ấy, hình ảnh của người cha lại hiện về in dấu trên nền xanh kia, gương mặt cha tỏ vẻ thống khổ khi mất đi người thân duy nhất của mình. Đôi mắt cô đẫm lệ, cô tự hỏi “Cha ơi, liệu cha có còn sống để chờ ngày con có thể trở về không cha?” đây là một câu hỏi cô mà cô không bao giờ nhận được câu trả lời từ phía cha mình, tuy nhiên không cần cha trả lời, cô cũng biết được câu trả lời thật sự nằm sau câu hỏi đó rồi, một câu trả lời cay đắng khiến người nghe phải nuốt ngược nước mắt vào trong.

-Sao chị lại khóc? –Hana ngạc nhiên hỏi, đôi mắt to tròn của cô bé dán vào gương mặt lệ nhòa của Rose.

-Chị có một ước mơ là được trở về nhà? –Cô nói trong nước mắt và lấy một tay che hai mắt của mình lại, dường như cô không muốn ai thấy mình yếu đuối, cô luôn tự động viên bản thân phải mạnh mẽ để được gặp cha.

-Mai sau em lớn em sẽ giúp chị. –Hana tự tin vỗ vào ngực mình nói

Câu nói này thốt ra từ miệng của cô bé dường như khiến cho Rose vỡ òa trong cảm xúc, cô ôm chầm lấy Hana, nước mắt cô tuôn trào trên gương mặt đẹp như hoa. Gió khẽ lay những bông hoa trong vườn, những giọt nước còn đọng lại trong chúng khi nãy, giờ đây đều rơi xuống. Dường như cả vườn hoa đang khóc vì cô, nước mắt của loài hoa thấm ướt nền đất.

-Ai cũng có ước mơ để thực hiện, em cũng có một ước mơ. –Hana nói với giọng điệu buồn chán vì ước mơ bé nhỏ này của cô rất khó thực hiện được.

-Ước mơ của em là gì Hana, chị sẽ giúp em thực hiện nó? –Rose lấy hai tay mình đặt vào vai Hana, hai mắt cô nhìn thẳng vào mắt cô bé như đang muốn tạo niềm tin cho cô bé rằng “ước mơ đó sẽ thực hiện được thôi”.

-Em muốn đến khu vực đồng cỏ ngoài kia? –Hana nói với ánh mắt cầu xin.

Rose nghe thấy vậy liền cắn vào móng tay mình, vẻ mặt trầm mặc suy nghĩ vì cô biết để làm được việc này rất khó, quân lính ở khắp nơi không thể nào mà tự tiện ra vào được.

-Được rồi chị sẽ giúp em. –Rose vỗ vai Hana nói với ánh mắt như chắc chắn rằng ước mơ của cô bé sẽ thành hiện thực.

Sau đó Rose liền chạy vào cung điện, lấy một chiếc giỏ to và ra hiệu cho Hana chui vào trong. Sau khi Hana ổn định được chỗ dưới đáy chiếc giỏ, cô liền đặt một chiếc khay vào trong đó, vì giỏ này thiết kế theo kiểu chóp cụt cho nên chiếc khay như là một cái nắp ở trên che giấu Hana ở phía dưới, sau đó cô xếp thức ăn lên trên để ngụy tạo thành chiếc giỏ đựng thức ăn cho một buổi dã ngoại. Phần cô cũng lấy một chiếc áo choàng màu xám để ngăn không cho nhiều người có thể thấy mặt mình.

Vì có thời gian rèn luyện rất lâu để trở thành cấp B cho nên việc xách một chiếc giỏ với cô nhóc năm tuổi bên trong cũng không mấy khó khăn, cô cố gắng tỏ ra bình thường và bước ra cổng của cung điện, nhưng chiếc giỏ to lớn không tránh khỏi ánh mắt tò mò của những tên lính canh cổng.

-Đứng lại! Cô đi đâu đấy! –Một tên lính đưa giáo ra ngáng đường, với vẻ mặt ngỗ ngáo.

-Tôi đang định tham gia một chuyến dã ngoại, anh xem trong giỏ này toàn thức ăn cho chuyến đi đó nè. –Cô vén chiếc khăn phủ trên giỏ để lộ bên trong biết bao nhiêu là món ăn.

Tên lính vẻ mặt dường như không hề muốn cho cô đi, ánh mắt hắn tỏ ra vẻ thèm thuồng đống thức ăn kia.

-Thôi! Cho cô ta đi đi, dù sao cô ta cũng là người được Trưởng tộc xem trọng. –Một giọng nói của một binh lính cấp S vang lên, khiến cho tên lính kia phải lui xuống.

Cô nhìn ân nhân của mình với đôi mắt biết ơn và nói:

-Cảm ơn anh nhiều lắm! –Cô vẫy tay tạm biệt anh ta và bóng cô khuất dần sau cánh cửa của cung điện.

-Vượt qua một cái đã khó như thế, vậy mà chúng ta còn phải vượt thêm hai cái chốt canh nữa thì mới đến được đồng cỏ, cầu trời cho chúng con qua được kiếp nạn này. –Cô thầm nghĩ với vẻ mặt lo lắng, cô di chuyển nhanh trên nền đá vượt qua những khu phố sầm uất trong kinh thành.

Cánh cổng ra khỏi kinh thành cuối cùng đã hiện ra, binh lính canh giữ ở đây rất dày đặc lập tức cô liền bị ngăn lại:

-Cô đi đâu? -Mười tên lính đứng ra chặn cổng.