Hận Xuân Tình

Chương 13




13.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, ta đột nhiên bật cười: “Sao ngươi lại khẩn trương cho ta như vậy chứ?”

Hiên Hiên quay đầu lại: “Nếu như chính miệng ngươi nói ra ngươi vui vẻ, thì sẽ chẳng ai thèm làm mấy chuyện bao đồng đâu.”

Ta với tay qua cửa sổ gãi gãi mu bàn tay của hắn: “Vậy thì ngươi đoán xem ta đang vui hay không vui?”

Hiên Hiên hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì có gì không vui chứ. Vương gia kim tôn ngọc quý, ngươi nếu đi theo hắn, sinh được một nam bán nữ, sẽ không cần phải dãi nắng dầm mưa làm mấy công việc thô bỉ kia nữa.”

Ta gật đầu: “Ừ, nói rất có lý, vậy thì ta đi chuẩn bị ngay.”

Ta vừa định rút tay ra, liền bị hắn nắm chặt lấy, hắn tức hổn hển nhìn ta: “Ngươi dám!”

Ta cười, trở tay lại cùng với hắn mười ngón tay đan nhau: “Ba ngày sau, cá chết lưới rách, có thể ta sẽ chết.”

Nghe ta nói như vậy, hắn lại ngập ngừng: “Ngươi…Thật sự phải như thế sao?”

Vì trinh tiết, có đáng không?

Không đáng.

Cho nên ta không phải vì cái rắm trinh tiết đó.

“Thà rằng phản kháng mà chết, ta cũng không nghĩ tiếp tục làm nô tài mà sống. Ngươi cũng biết, ta chính là tử sĩ Triệu Uyên huấn luyện ra, cho dù lúc này ta chưa chết, thì về sau còn vô số công việc bẩn thỉu mệt nhọc, giết người cướp của đang chờ ta đi làm, cho dù có làm được, đến cuối cùng kết cục cũng không có tốt đẹp gì, vẫn muốn chết như thường.”

Hiên Hiên cười to, vạn phần hào hùng: “Được! Ta sẽ giúp ngươi.”

Ta bật cười: “Ngươi giúp ta à? Ngươi cũng bị người ta đóng chặt vào tường như thế, vậy thì giúp thế nào được chứ?”

Mặt Hiên Hiên lập tức đỏ lên: “Ta…”

“Này, ngươi đừng nói,” Ta linh quang vừa hiện, “Ta có cái này gấp cần ngươi giúp này.”

Hiên Hiên thần tình nghi hoặc: “Cái gì gấp?”

Ánh mắt ta đảo một vòng trên người hắn một cách không có hảo ý: “Đời này ta chỉ có một tiếc nuối, chính là chưa được hưởng qua tư vị nam nhân, không bằng ngươi làm Bồ Tát sống, đem nhục thân của chính mình bố thí cho ta đi.”

Mặt Hiên Hiên liền lập tức đỏ bừng: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó!”

“Quên đi quên đi,” ta không trêu chọc hắn nữa, “Ăn thịt nướng xiên đi! Để chút nữa nguội ăn không ngon đâu! Với cả để lúc nữa nguội thì tanh lắm.”

Hiên Hiên lắc đầu: “Ta nuốt không trôi.”

Ta giật một cái đùi vịt xuống cắn một miếng: “Xem tâm lý với tố chất ngươi kìa! Ta còn chưa có nuốt không trôi đâu, ngươi nuốt không trôi cái gì chứ?”

Hiên Hiên giận sôi lên: “Lòng dạ ngươi thật lớn đấy.”

Ta ực một ngụm hết nửa chén nước: “Ta đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này rồi.”

Hiên Hiên ngẩng đầu nhìn ta, ta cũng quay đầu nhìn hắn.

Lần này hắn không né tránh nữa.

Hắn nói: “Ngươi qua đây đi.”

Ta liền lộ ra một vẻ mặt nghi hoặc.

Hắn nói: “Ngươi qua đây đi, ta đều cho ngươi hết.”

Tính phúc … Chẳng lẽ hạnh phúc đến đột ngột như vậy sao?

Bất thụy bạch bất thụy, bạch thụy thụy bất thụy! Nếu bỏ qua lần này, cả đời ta chưa chắc sẽ có cơ hội ngủ với soái ca cấp bậc dạng này!

Đi!

Ta tam hạ lưỡng hạ liền đem động khẩu đào thành một cái lỗ lớn, “Oạch” một tiếng, liền chui vào.

Khuôn mặt trắng nõn của Hiên Hiên mỹ nhân đang ở đối diện, đôi mắt hoa đào ngập nước đang nhìn ta mông lung.

Ta xích lại gần, lại e sợ, hơi thở dần dần nóng rực, luôn cảm thấy rằng nếu mình tiến lại gần thêm một chút nữa, đó là khinh nhờn.

Hắn lại đưa tay đến, sờ lên mặt của ta.

Hai bàn tay của hắn không giống như bàn tay của người tập võ, hoàn toàn không có vết chai, mềm mịn mà tinh tế, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta, lướt qua lỗ tai, dừng lại trên vị trí động mạch chủ trên cổ ta, đầu ngón tay theo mạch đập của ta mà nhảy lên.

Vừa cúi đầu xuống, chóp mũi của ta vô tình chạm vào chóp mũi của hắn, ta nhanh chóng lùi lại, nhìn sang chỗ khác, hai tay đặt lên ngực hắn, nuốt nước miếng liên tục, hai chân không ngừng run rẩy, mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

“Nếu không…nếu không thì cứ quên đi!” Ta khuỵu chân lui lại: “Ngươi sau này là định….A???”

Hiên Hiên hắn một chút một chút lôi ta lại, đảo khách thành chủ.

“Không được đi.”

Ta sẽ không đi, được chưa? Ngươi chậm lại đi, đau lắm.

Giờ phút này ta như ăn một xiên thịt nướng, còn là loại vừa mới lấy từ lò nướng ra.

Hương thơm thật thơm, còn kể gì nóng hay không nóng?

Một bên đau đến xuýt xoa, một bên thật là thơm nồng, thật khó để có thể quyết định bỏ xuống hay không.

Môi của Hiên Hiên đặc biệt mềm, đặc biệt mịn, đặc biệt mỹ vị, ta nếm hết lần này đến lần khác vẫn cảm thấy không đủ.

Giữa khoảnh khắc cực lạc, ta buông môi hắn ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, thấy bóng mình phản chiếu ở trong đó, tựa hồ rất đẹp.

Ta cười, hắn cũng cười.

Hai chúng ta một thân mồ hôi ôm lấy nhau, thỏa mãn với thời khắc đó, không hề nghĩ đến ngày mai nữa.

…….

Ngày thứ hai, thịt xiên nướng đã ăn hết rồi, vịt quay cũng bị hai chúng ta gặm đến sạch sẽ. Ta lấy từ dưới đáy hòm thuốc mà Thập Tứ mang đến cho ta một khối da heo đã luộc chín, cẩn thận chia làm hai phần, lạng mỏng mép, rồi lại lấy ra hai cái xương đùi vịt quay, lấy da lợn bọc vào hai khúc xương và bôi nhựa cây lên, cuộn chặt, rồi dùng tro đen trong ngọn đuốc trên tường dựa theo xương tỳ bà của mỹ nhân vẽ ra những chỗ vết thương sâu nhất, sau đó đem những bán thành phẩm này để ở một bên, tiến lên trước, định gỡ lấy móc sắt móc ở phía trên xương tỳ bà của mỹ nhân, đột nhiên hắn lui về sau một chút.

“Đừng căng thẳng, chỉ là giải phẫu một chút thôi.”

Ta lấy móc câu cong cong ở phía trên xương tỳ bà của hắn xuống, dán xương đùi vịt đã được bọc da heo theo những vị trí móc câu đã đâm xuyên qua da thịt hắn, sau đó dùng đầu ngón tay thấm vào những vết máu trên xương tỳ bà của hắn rồi chạm vào một bên đầu móc.

Lúc đầu ngón tay của ta chạm vào vết thương của hắn, hắn còn run nhiều hơn so với lúc ta lấy móc câu ra, đôi mắt đen nhánh, yên lặng nhìn ta.

Trong đôi mắt nhìn chăm chú của hắn, ta lấy ra kim cong cùng với liệt tửu thấm đẫm miếng bông:

“Sẽ hơi đau, ngươi cố gắng nhịn một chút.”

Hắn lúng túng lộ ra một nụ cười khô khốc: “Không sao cả, ta không sợ đau.”

Ta chỉ cho rằng hắn ở trước mặt ta nên rụt rè, ngại mất mặt nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Khi kim cong xuyên qua da thịt, ta thuần thục khâu vết thương cho hắn, băng bó cẩn thận, sau đó dùng miếng xương đùi vịt quay giả làm móc sắt dán phía trên miệng vết thương ở xương tỳ bà đã băng bó, lấy quần áo và tóc che đậy lại, đảm bảo không để lộ sơ hở, sau đó mới dặn dò: “Miệng vết thương không nên đụng nước, băng bó như thế này mãi cũng không nên, nhưng mà che dấu như thế này cũng tốt. Chờ lúc vết thương của ngươi đỡ hơn, công lực được khôi phục, nên đi chỗ nào thì đi chỗ ấy…”

Một tiếng xích sắt giòn vang, cắt ngang những lời ta đang nói.

Phần tường buộc xích sắt kia vốn nên được nối rất chắc chắn, nhưng giờ phút này không biết sao lại ào ào rơi trên mặt đất.

Ta quay đầu lại nhìn Hiên Hiên, hắn cũng quay đầu sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của ta.