Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 47: Chương 47





Hơn mười phút trước, bên ngoài quán bar.
Năm thanh niên hi hi ha ha đi tới, hai người nữ sinh và hai người nam sinh cùng sóng vai với nhau, người nam sinh thừa lại im lặng đi ở sau cùng.
“Đến quán bar một chuyến mà còn cần mã mời à? Đây là quán bar gì vậy?” Một người nam sinh cười nhạo.
Một nữ sinh liếc mắt: “Vậy ông đừng có vào, mấy người khác không phải định đi KTV à?”
“Aiz, Hứa Tĩnh Sâm, ông theo bọn họ góp vui làm gì chứ?” Nam sinh buồn bực hỏi người đang khoác vai mình.
Nam sinh tên Hứa Tĩnh Sâm vuốt ngược ra sau, tai trái đeo đinh tai, thân hình cao lớn diện mạo rất soái, nhưng phần đầu mày thì lại có chút tà ác.
Hứa Tĩnh Sâm sờ sờ môi, nghĩ tới gì đó mà bên khóe môi lộ ra ý cười, mắt hơi híp lại.
Vu Mạn Mạn đi ở bên cạnh.
Hôm nay kỳ thực cô không tình nguyện tới đây cho lắm, dù sao lần trước bị Kỳ Tuân phun thẳng mặt như vậy, còn tới thì chính bản thân cô cũng thấy mình quá mất giá.

Nhưng bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba An Khả chỉ biết cô từng tới quán bar này mà không biết những chuyện xảy ra của mình và Kỳ Tuân, Vu Mạn Mạn không có mặt mũi kể ra.
Vì thế cô bạn kia thật hào hứng giành mã mời trên blog của ban nhạc Spark, tiện thể giành luôn phần Vu Mạn Mạn, làm cô phải xoắn xuýt một khoảng thời gian rất dài— thẳng đến nửa tiếng sau, khi bữa cơm của buổi họp lớp còn chưa ăn xong, cô ta đã bị người bạn kia vì quá hào hứng kéo đi.
Về phần Hứa Tĩnh Sâm và Lưu Nhất Phàm, bạn cậu ta sao lại theo tới— Vu Mạn Mạn liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Sâm, lại nhìn Diêu Linh Vũ im lặng đi theo phía sau, trong đầu hiện ra một suy nghĩ.
Vu Mạn Mạn bước chậm lại một bước, quay sang nhíu mày hỏi Hứa Tĩnh Sâm: “Nhạc Hàm?”
Hứa Tĩnh Sâm đối diện ánh mắt Vu Mạn Mạn, sau đó lộ ra nụ cười.
Nụ cười này làm Vu Mạn Mạn phải nổi da gà.
“Nhạc Hàm?” Lưu Nhất Phàm nghe thấy cái tên này liền nói với Vu Mạn Mạn: “Ah đúng, khi nãy nghe nói lần trước bà tới quán rượu này còn gặp Nhạc Hàm hả? Cậu ta giờ cũng theo đuổi thần tượng à?”
Nói nói một hồi, Lưu Nhất Phàm lại quay sang hỏi Hứa Tĩnh Sâm: “À mà sao hai hôm trước ông bảo lớp trưởng kéo Nhạc Hàm vào group à? Tên kia cũng đủ độc, không nói tiếng nào đã out group rồi, cái đệt!”
Hứa Tĩnh Sâm thờ ơ cười cười, không đáp lại.
Nhưng phản ứng này đã đủ cung cấp đáp án cho Vu Mạn Mạn.
Vu Mạn Mạn nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Sâm hồi lâu, không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này thế nào.
Giật mình? Chán ghét? …còn có một chút hả hả.
Lưu Nhất Phàm ngu xuẩn, chuyện mà hắn nhìn không ra không có nghĩa là cô cũng vậy.
Quan hệ hai năm nay của Hứa Tĩnh Sâm và Diêu Linh Vũ là gì, trong lòng cô hiểu rõ.
Mà bây giờ, Hứa Tĩnh Sâm lại để mắt tới Nhạc Hàm sao?
Không— không phải bây giờ.
Vu Mạn Mạn thu hồi ánh mắt, rũ mi mắt, khẽ nhếch khóe môi.
Nghĩ lại thì từ lúc chuyện năm cấp ba rùm beng lên không bao lâu thì Hứa Tĩnh Sâm đã bắt đầu có vấn đề rồi.
Hiện giờ, cao lắm là vẫn chưa dứt được tà tâm mà thôi.
A–
Vu Mạn Mạn chậm rãi ưỡn ngực rồi thở hắt ra một hơi, vênh váo nghĩ, nếu bây giờ Nhạc Hàm đang ở trong quán rượu thì tốt rồi.
Như vậy thì sẽ thú vị lắm đây.
*
Mà giờ phút này, trong con hẻm sau quán bar.
Nghe thấy lời Hứa Tĩnh Sâm, nhìn rõ ánh mắt Hứa Tĩnh Sâm nhìn mình, Nhạc Hàm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.


Cậu dùng lực giãy ra, tức giận nói: “Bọn mày buông ra!”
“Chậc.” Hứa Tĩnh Sâm quay đầu sang hất cằm với Diêu Linh Vũ: “Lại đây.”
Nhạc Hàm thở phì phò nhìn theo ánh mắt hắn.
Nam sinh đứng trong vùng bóng tối mà ngọn đèn không chiếu rọi tới.
Hứa Tĩnh Sâm vừa lên tiếng, người nọ liền im lặng bước ra.
Nhạc Hàm và người nọ đối diện.
Cái người mà ngày hôm đó sắc mặt tái nhợt đứng ở trước lớp xé rách cuộc đời cậu, hại cậu phải sống trong một khoảng thời gian tăm tối nhất, cậu ta so với thời cấp ba còn gầy hơn, da tái nhợt hơn, cả người tỏa ra làn khí âm u rõ rệt.
Nhạc Hàm nhìn chằm chằm người này, mà Diêu Linh Vũ cũng chăm chú nhìn Nhạc Hàm, từng bước tiến tới thay thế vị trí của Hứa Tĩnh Sâm, cố sức ghìm chặt Nhạc Hàm.
An Khả và Vu Mạn Mạn thì đứng một bên.
Vu Mạn Mạn khoanh tay trước ngực mắt lạnh nhìn một màn này, An Khả nhịn không được nói: “Tôi còn tưởng mấy ông muốn làm gì, không ngờ lại nhàm chán như vậy, tôi trở vào trong nghe Kỳ Tuân hát đây!” Nói xong An Khả liền đi về phía cửa hông.
Lưu Nhất Phàm tuy giúp Hứa Tĩnh Sâm ghìm chặt Nhạc Hàm nhưng cũng không biết vì sao bạn mình vừa vào quán bar, còn chưa nghe ca hát, vừa thấy Nhạc Hàm đã tiến tới.

Phải biết hai người bọn họ và Diêu Linh Vũ vì không có mã mời mà phải lẩn quẩn với người canh cửa cả nửa ngày trời, còn phải tốn chút tiền mới vào được— mặc dù chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
“Ông muốn làm gì? Đánh một trận hả?” Lưu Nhất Phàm hỏi.
Không ngờ Hứa Tĩnh Sâm nghe vậy thì cười cười nói: “Đánh gì chứ?” Nói xong, hắn liếm liếm môi đưa tay nhéo nhéo cằm Nhạc Hàm rồi một đường trượt xuống cổ.
Động tác này của Hứa Tĩnh Sâm làm da đầu Nhạc Hàm tê rần, da gà cũng nổi lên, cậu cố né tránh bàn tay của Hứa Tĩnh Sâm, không dám tin hỏi: “Mày có bệnh à? Cút ngay!”
An Khả đang định quay trở vào quán rượu bị động tác của Hứa Tĩnh Sâm dọa choáng váng, đứng im tại chỗ.

Mà Lưu Nhất Phàm thì cũng choáng váng tới mức suýt chút nữa đã buông lỏng tay để Nhạc Hàm thoát ra được: “Đệt, tình huống gì đây? Ông làm gì thế?”
“Ừm, làm gì?” Hứa Tĩnh Sâm vỗ vỗ mặt Nhạc Hàm, biếng nhác nói: “Mày nói xem, Nhạc Hàm?”
Nhạc Hàm quả thực sắp ói tới nơi rồi, bởi vì tức giận mà cả người cậu phát run.

Nhưng đồng thời cũng rất sửng sốt.
Hứa Tĩnh Sâm và Vu Mạn Mạn trước kia chính là kẻ đứng đầu khi dễ cậu, đám người này vẫn luôn cười nhạo xu hướng tính dục của cậu, mắng cậu là đồ biến thái.

Nói đúng hơn thì nguyên nhân Nhạc Hàm phải chịu tất cả những chuyện đó chỉ có một— cậu thích đàn ông.
Nhưng mà cái tên điên vì cậu thích đàn ông đã tìm đủ cách sỉ nhục cậu bây giờ lại—
An Khả và Lưu Nhất Phàm hiển nhiên không hiểu được, cũng không dám nghĩ tiếp.
Nhưng Vu Mạn Mạn thì lại nói: “Bọn mày ngu à, nhìn không ra Hứa Tĩnh Sâm nhìn trúng Nhạc Hàm à?”
An Khả và Lưu Nhất Phàm choáng váng.
Nhạc Hàm cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Lưu Nhất Phàm giống như thấy quỷ mà trừng mắt nhìn Hứa Tĩnh Sâm: “Chờ đã— cái gì chứ? Ông nhìn trúng Nhạc Hàm? Nhìn trúng cái gì? Nhìn trúng là sao chứ? Ông— ông—“
Lưu Nhất Phàm đang định buông tay thì Hứa Tĩnh Sâm nhíu mày: “Giữ chặt, không cho phép buông tay.”
“Đệt! Đệt! Đệt!” Lưu Nhất Phàm đã quen nghe theo lệnh Hứa Tĩnh Sâm, nghe vậy thì tiếp tục giữ chặt, nhưng sắc mặt đã trắng bệch: “Con mẹ nó ông cũng thích đàn ông hả? !”
“Nó chơi Diêu Linh Vũ lâu vậy rồi mà ông không phát hiện à, đúng là khờ mà.” Vu Mạn Mạn lạnh lùng nói.

Lời này làm Lưu Nhất Phàm nhảy dựng: “Diêu, Linh, Vũ?”
Hắn trợn mắt há hốc nhìn người nam sinh nãy giờ vẫn im lặng ghìm chặt bên vai kia Nhạc Hàm: “Con mẹ nó, Diêu Linh Vũ không phải đàn em ông à? !”
“Cái quỷ gì vậy?” An Khả bụm miệng quay trở lại bên cạnh Vu Mạn Mạn, không dám tin nói: “Hứa Tĩnh Sâm cũng là đồng tính?”
Nhạc Hàm vẫn cố giãy giụa nhưng không thoát ra được, lúc này nghe vậy thì quay đầu qua nhìn Diêu Linh Vũ.
Diêu Linh Vũ vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng cái nhìn của Nhạc Hàm làm con ngươi của hắn co rút lại.
Diêu Linh Vũ siết chặt tay, mím chặt môi né đi ánh mắt của Nhạc Hàm, trông có chút chật vật.
Hứa Tĩnh Sâm nghe tới phát phiền, không khách sáo nói: “Đủ rồi, câm miệng đi.

Ông đây thích chơi gái thì chơi gái, thích chơi trai thì chơi trai.

Thế nào, chơi đùa thôi mà ngay cả lá gan cũng có à?”
Hứa Tĩnh Sâm khiêu khích đánh giá Lưu Nhất Phàm.
“Không phải…” Lưu Nhất Phàm trợn tròn mắt: “Ông thật sự đấy à? Ông…”
Lưu Nhất Phàm chỉ hỗn loạn một chốc, sau đó chuyển sang nhắm tới Diêu Linh Vũ: “Cái đệt, khó trách tao nói sao trước đây Hứa Tĩnh Sâm lại đột nhiên nhận mày làm đàn em, thì ra mày con mẹ nó leo lên giường Hứa Tĩnh Sâm luôn hả? Vậy khi đó mày phanh phui Nhạc Hàm cái rắm gì chứ, kết quả không phải mày cũng là một thằng đồng tính à?”
Theo lời nói của Lưu Nhất Phàm, biểu cảm của Diêu Linh Vũ lại càng khó coi hơn.
Hứa Tĩnh Sâm liếc nhìn Diêu Linh Vũ một cái, mỉm cười đưa tay nắm lấy tóc hắn.
Diêu Linh Vũ bị đau kêu lên một tiếng, cứ vậy bị kéo ngẩng đầu.
Hứa Tĩnh Sâm giống như đùa giỡn một món đồ chơi mà biếng nhác kéo tóc Diêu Linh Vũ, giống như đang vỗ về chơi đùa nhưng lại kéo tới mức Diêu Linh Vũ lảo đảo, cười nhạo: “Nó à— bọn mày nói coi vì sao nó lại ‘dự đoán trước’ mà chụp hình màn hình chat trong điện thoại Nhạc Hàm chứ?”
“Đồng loại đấy thôi.” Hứa Tĩnh Sâm nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Vũ, cười tủm tỉm nói: “Lén lút giấu giếm thật lâu, khó khăn lắm mới tìm được đồng loại nên nhịn không được muốn dòm ngó, đúng không?”
Diêu Linh Vũ run rẩy, không hé răng.
Hứa Tĩnh Sâm chậm rãi nói: “Chụp lại rồi mỗi ngày tự thưởng thức, nghĩ tới bên cạnh có một đồng loại thì trong lòng cũng không còn luống cuống nữa— con người ấy mà, đè nén chính mình quá lâu thì rất dễ xảy ra vấn đề.”
Diêu Linh Vũ rũ mi mắt, khí thế trả thù Nhạc Hàm ở ngay trước mắt mọi người ngày đó sớm đã tan biến hết.
Hắn một lần nữa biến trở về Diêu Linh Vũ có độ tồn tại thấp kém, thậm chí so với khi đó còn hèn mọn hơn.
Lưu Nhất Phàm tự nhận là học bá trong trường, đã làm đủ trò theo ý mình, phần lớn thời gian vẫn luôn tỏ vẻ ‘tao thích thế nào thì làm thế ấy, dám cản tao thì chết’ nhưng lúc này lại vô thức nói: “Tao vì ghét đồng tính nên mới ghét Nhạc Hàm, trước đây vẫn luôn nghĩ Diêu Linh Vũ làm chuyện tốt, kết quả mày với nó— đệt, nói thật, nếu là vậy thì bọn mày việc quái gì phải bắt nạt Nhạc Hàm chứ? Hai bọn mày không phải cũng…”
Lưu Nhất Phàm còn chưa nói hết, Hứa Tĩnh Sâm đã lạnh lùng liếc mắt, Lưu Nhất Phàm lập tức giật mình tỉnh táo lại, im bặt.
Lưu Nhất Phàm không có can đảm nói ‘hai bọn mày không phải cũng khoái đàn ông như nó sao, trước đây làm quái gì hung ác với Nhạc Hàm như vậy’, dù sao thì tuy hiện giờ bọn họ đã không còn học chung trường nhưng vẫn đều ở C thị này, hai người có giao tình nhiều năm, muốn cắt cũng không được, với bối cảnh gia đình của mình thì Hứa Tĩnh Sâm vĩnh viễn chính là lão đại của hắn.
Hứa Tĩnh Sâm cười cợt nói: “Mày đang giễu hài đấy à?”
Lưu Nhất Phàm giật giật môi, không hé răng.
Chợt nghe Hứa Tĩnh Sâm chậm rãi nói: “Ông đây muốn chơi ai, thì cứ chơi thôi.”
Về phần nguyên nhân— thứ này, chỉ có kẻ ngu mới quan tâm tới chuyện này.
Hứa Tĩnh Sâm muốn chơi Nhạc Hàm, cũng vì hắn muốn chơi Nhạc Hàm thế thôi.
Có liên quan gì tới chuyện Nhạc Hàm thích đàn ông hay không?
Có lẽ có— nhưng không phải loại có mà Lưu Nhất Phàm nghĩ.
Dù sao thì ngày tự học buổi tối đó, lúc Hứa Tĩnh Sâm đang chán muốn chết nghe thấy Diêu Linh Vũ xông vào phòng học rồi từng câu từng chữ đọc lại tin nhắn của Nhạc Hàm, hắn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dâng lên trong lòng mình không phải chán ghét, mà là— hưng phấn.

Thậm chí không phải hưng phấn vì tin bát quái mới mẻ này.
Mà là hưng phấn đối với tình dục.
Hưng phấn với nam sinh Nhạc Hàm mà hắn đã chú ý vài lần, nhỏ yếu, lanh lợi, thoạt nhìn mảnh khảnh lại yếu ớt này.
Hứa Tĩnh Sâm buông đầu Diêu Linh Vũ, chỉnh lại cổ áo.
Trước đây Hứa Tĩnh Sâm không quá quan tâm, cũng không vội ra tay, không ngờ chính mình sau đó lại con mẹ nó nhớ thương lâu đến vậy.
Có điều— rất tốt, bây giờ rốt cuộc cũng bắt được con thỏ này.
Vốn hắn định nghĩ cách sẽ túm Nhạc Hàm ra trong mấy ngày nghỉ này— khoảng thời gian này hắn ngày càng ý thức được chuyện Nhạc Hàm không giải quyết là không được, vì thế hai ngày trước động ý nghĩ nói lớp trưởng năm cấp ba tìm cách tìm ra địa chỉ nhà Nhạc Hàm cho mình.

Về phần số điện thoại và wechat, hắn có, chỉ là biết không dùng được nên lười tốn công mà thôi.
Vốn định vài ngày nữa mới có thể thấy được người này— giờ phút này đây, trong lòng Hứa Tĩnh Sâm tràn đầy sảng khoái.
Lần này, cho dù thế nào nhất định cũng phải nếm thử—
Nhạc Hàm đột nhiên chuyển ánh mắt sang Hứa Tĩnh Sâm, ánh trăng chiếu rọi ánh mắt cậu, sáng ngời lạnh lẽo, cực kỳ chói mắt.
Hứa Tĩnh Sâm ngừng lại ý nghĩ trong lòng, nhướng mày: “Sao?”
Nhạc Hàm cười lạnh, châm chọc: “Thích tao à?”
Sắc mặt Hứa Tĩnh Sâm hơi thay đổi, sau đó không biểu cảm nói: “Nghĩ nhiều thế, chỉ là muốn chơi mày thôi.”
Nhạc Hàm nhẹ giọng nói: “Tức là cho dù đã ngủ với đàn ông, biết mùi vị rồi, qua hai năm rồi, vẫn muốn chơi tao?”
Tướng mạo của Nhạc Hàm có thể nói là thanh thuần.
Mà thực tế thì tính tình của cậu cũng rất ôn hòa, dịu dàng.
Có trời mới biết trước đây bọn họ chặn Nhạc Hàm lại trong nhà vệ sinh nam, lột quần sỉ nhục, nam sinh này lộ ra dáng vẻ điên cuồng như chó sói muốn liều mạng đánh nhau với bọn họ đã làm Hứa Tĩnh Sâm hưng phấn đến mức nào.
Cũng như giờ phút này, nghe thấy những lời này phát ra từ miệng nam sinh, cơ thể Hứa Tĩnh Sâm có chút cứng ngắc— thực hào hứng, hắn bật cười, âm thanh đã trở nên khàn khàn: “Đúng đấy, ông đây đã nhớ thương mày tận hai năm.”
Vu Mạn Mạn vốn định xem cuộc vui, nghe Hứa Tĩnh Sâm đưa lưng về phía mình nói vậy thì xụ mặt: ” Hứa Tĩnh Sâm, ông chơi đủ chưa vậy?”
Hứa Tĩnh Sâm hoàn toàn không có tâm tư nghe Vu Mạn Mạn nói chuyện, ánh mắt của hắn đóng đinh trên người Nhạc Hàm, không buông tha bất cứ biểu cảm nào của người này.
Vu Mạn Mạn thấy Hứa Tĩnh Sâm không để ý tới mình thì tức giận hô: “Hứa Tĩnh Sâm!”
Nhạc Hàm liếc nhìn Vu Mạn Mạn, nhếch môi.

Vu Mạn Mạn tức tới siết chặt nắm tay.
Mà ngay sau đó, Nhạc Hàm lại động.
Cậu không biểu cảm, hơi hất cằm với Hứa Tĩnh Sâm.
Dáng vẻ đó, thoạt nhìn cực kỳ khiêu khích.
Hô hấp Hứa Tĩnh Sâm khựng lại, sau đó trở nên ồ ồ.
Hắn lại lần nữa liếm môi, cười nói: “Nhạc Hàm.”
Nhạc Hàm lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Vì thế Hứa Tĩnh Sâm gật đầu, trên mặt mặc dù lộ ra biểu cảm kiêu căng và thờ ơ nhưng chân thì đang bước tới trước, tới gần hơn.

Khi kề mặt đứng trước Nhạc Hàm, hắn thậm chí còn hơi khom người xuống để đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Nhạc Hàm, trái cổ khẽ nhúc nhích.
Lưu Nhất Phàm nhíu mày quan sát, ánh mắt Diêu Linh Vũ lóe lên một tia sáng.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Nhạc Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt người nam sinh ở trước mặt.
Giờ phút này, cậu đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó.
Cậu bị Hứa Tĩnh Sâm và đám bạn bè của hắn vây trong nhà vệ sinh, ngay cả đám nữ sinh Vu Mạn Mạn cũng tới xem trò vui.
Bên ngoài là bầu trời âm u, bên trong WC vừa bẩn vừa hôi, ánh sáng u ám, trước mắt là chồng chồng lớp lớp bóng người.
Hứa Tĩnh Sâm giẫm lên bắp đùi phải của cậu, cúi đầu nhìn cậu, Nhạc Hàm không biết Hứa Tĩnh Sâm đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy giống như có nước lạnh rưới vào trong lòng mình, từng chút từng chút bao phủ lấy cậu, cắn nuốt cậu.

Nhạc Hàm nghe thấy Lưu Nhất Phàm đi theo phía sau Hứa Tĩnh Sâm đùa giỡn nói: “Nè, chơi thế nào đây?”
Vu Mạn Mạn nói: “Cởi quần nó ra xem thử xem có khác gì bọn ông không.”
Đám nam sinh liền cười rú lên.
Khi đó, ánh mắt Hứa Tĩnh Sâm thay đổi.
Nhạc Hàm không rõ ánh mắt người này thay đổi có ý nghĩa gì, khi đó cậu cũng không muốn hiểu, nhưng giờ phút này thì cậu đã hiểu được rồi.
Ánh mắt của Hứa Tĩnh Sâm khi đó giống hệt với bây giờ.
Nam sinh này không chỉ là ác ma, hắn còn là một kẻ biến thái.
Một tên biến thái chưa được dạy dỗ một bài học.
Nhạc Hàm hít sâu một hơi, hơi ngửa ra sau…
—cậu đã từng liều mạng đấu với bọn chúng một lần, thì có thể liều mạng mà đấu với chúng lần thứ hai.

Chuyện tới mức này rồi, người này muốn cưỡng hiếp cậu, còn gì phải cố kỵ nữa chứ?
Lúc Hứa Tĩnh Sâm nghi ngờ híp mắt lại, Nhạc Hàm đã hung hăng đập đầu mình vào trán Hứa Tĩnh Sâm!
Một giây sau, Hứa Tĩnh Sâm bị đập tới choáng váng lùi về sau một bước rồi té ngã xuống đất, Lưu Nhất Phàm sợ tới nhảy dựng, mắng thô tục một câu rồi theo phản xạ có điều kiện buông lỏng tay muốn đỡ Hứa Tĩnh Sâm dậy, Nhạc Hàm bớt đi một bên kềm chế, lập tức vung tay hất Diêu Linh Vũ ngã xuống đất!
*
Trong quán bar.
Kỳ Tuân cũng vừa hỏi một câu: “Oa Oa, em nghe thấy không?”
Fans hâm mộ nhìn nhau, không hiểu gì sất, nhưng họ không ngại biểu lộ nhiệt tình của mình, vì thế đều giơ tay hô.
“Em là Oa Oa nè!”
“Em cũng là Oa Oa!”
“Oa Oa ở ngay đây nè! Chồng ơi, em yêu anh!”
Kỳ Tuân: “…”
Ba người trong nhóm: “…”
Chờ đã, bọn họ không phải có ý này!
Kỳ Tuân nhìn chằm chằm dưới sân khấu, Nhạc Hàm đâu rồi? Sao lúc này em ấy lại không xuất hiện? Vậy kế hoạch thổ lộ làm sao tiến hành đây?
Kiều Duệ ở phía sau Kỳ Tuân, đảo mắt nhìn một vòng trong quán, sau đó nhíu mày nhỏ giọng nói: “Hình như Nhạc Hàm không có ở đây.”
Kỳ Tuân cảm thấy buồn bực, vừa nãy không phải người vẫn còn ở đây sao? Anh nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên cứ tiến hành đơn ca đi, Chu Dao, cậu lên trước đi, tôi đi tìm Nhạc Hàm đã.”
Ba người cũng thừa hiểu tâm tư Kỳ Tuân hiện giờ không còn nằm trên sân khấu nữa, may mà đây chỉ là buổi biểu diễn nhỏ nên có thể dễ dàng thay đổi thứ tự trình diễn, vì thế liền gật đầu.
Vì thế Kiều Duệ làm MC thông báo tiết mục tiếp theo, Kỳ Tuân thì vội vàng xuống sân khấu.
Anh đi ra phía sau, trực tiếp dùng wechat hỏi Nhạc Hàm: “Em đang ở đâu vậy? Anh tới tìm em.”
Gửi tin xong, Kỳ Tuân khẩn trương thấp thỏm tới run chân, thầm suy đoán lẽ nào Nhạc Hàm đã đi rồi? Lẽ nào em ấy không muốn gặp anh? Không muốn làm quen với anh? Lẽ nào vẫn còn ghét anh?
Những suy đoán này làm sắc mặt Kỳ Tuân thay đổi liên tục, không ngờ chỉ một chốc lát sau Lạc Diễn tìm tới, gấp gáp nói: “Trong phòng theo dõi thấy Nhạc Hàm ở cửa hông, đang đánh nhau với người ta.”
Kỳ Tuân ngạc nhiên, sắc mặt cũng sa sầm.
*
Bên Nhạc Hàm đã hỗn loạn tùng phèo.
Bên tai có tiếng hét chói tai, tiếng đầm đấm cước đá nặng nề.
Dưới ánh sáng u ám của ngọn đèn đường, Nhạc Hàm nhìn thấy không rõ cho lắm, chỉ dựa vào bản năng mà vung nắm tay, đạp người, thở phì phò.
Cơ thể cậu đã tới cực hạn, trong khoảnh khắc cánh nhanh đã mệt mỏi tới sắp không giơ nổi, trong cổ họng thậm chí còn có mùi tanh của máu.
Không, mùi máu tanh đó không phải từ trong cổ họng truyền tới, mà là từ mũi.
Cậu chảy máu mũi— khi cậu bị người từ phía sau ôm lấy, quay đầu lại, rơi vào một lồng ngực ấp áp, cậu hoảng hốt nghĩ.