Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 16: Chương 16





Nhạc Hàm nói tạm biệt với Ảm Nhiên Thần Thương xong thì chuyển sang nick chính Oa Oa của mình, đang định rep tin nhắn mà Chiến Ca gửi cho mình khi nãy thì Triệu Nhất Phi đã ào ào gặn hỏi.
Triệu Nhất Phi: “Ông với Mộc Dĩ Thành Chu là sao thế? ? ?”
Nhạc Hàm kinh hãi: “Sao ông biết nhanh vậy?”
Triệu Nhất Phi: “Trên diễn đàn có bài post kia kìa!”
Nhạc Hàm 囧, hiệu suất ăn dưa của nhóm cư dân mạng cũng tốc độ quá đi! !
Nhạc Hàm: “Chỉ là hiểu nhầm thôi… Mộc Dĩ Thành Chu sao có thể có ý với tôi chứ…”
Triệu Nhất Phi: “….tôi cũng cảm thấy khẩu vị của anh ta không có khả năng kỳ quái như vậy…”
Nhạc Hàm: “…”
Triệu Nhất Phi: “Nhưng một phút trước tôi mới nhận được thư của Tần công chúa, cô ta dựa vào mối liên hệ của nick chính cùng nick phụ, khẳng định Đát Kỷ nhất định là người Triệu quốc, nói là nguyện ý dùng hai tòa thành trì đổi mạng của ông.”
Lưng Nhạc Hàm mát lạnh, tốc độ phản ứng cũng quá đáng sợ đi….
Triệu Nhất Phi: “Đương nhiên, sao tôi có thể vì hai tòa thành trì mà bán đứng ông chứ [nhún vai]“
Triệu Nhất Phi: “Nhưng sau này ông phải cẩn thận một chút, Thang thái tử thổ lộ công khai, Mộc Dĩ Thành Chu cũng có nghi vấn thầm mến ông, khẳng định có không ít người để mắt tới ông, Tần công chúa chính là nhân vật phiền phức nhất.”
Nhạc Hàm: “[chống cằm]“
Sao có ảo giác mình trở thành vạn nhân mê thế nhỉ?
Nhạc Hàm: “Không sao đâu, dù sao thì hiện giờ tôi cũng không onl nick Đát Kỷ nữa.”
Vừa mới dứt lời, Nhạc Hàm được hệ thống thông báo là Thang thái tử thêm bạn nick phụ của mình.
Lúc cậu rời đi, Thang thái tử đang là dáng vẻ hồn bay phách lạc, xem ra bây giờ đã tỉnh lại rồi nên thêm bạn cậu.

Nhạc Hàm nói được làm được, chấp nhận yêu cầu kết bạn của Thang thái tử.
Thang thái tử nhanh chóng gửi tin qua: “Đát Kỷ [nước mắt lưng tròng]“
Thang thái tử: “Tôi nghĩ rất kỹ rồi, lần đầu tiên tôi thích một người như vậy, không có chuyện nói bỏ là bỏ, vì thế tôi quyết định sẽ chờ cậu.


Chờ một ngày nào đó cậu không còn thích người mình thích nữa, xin hãy nhớ rằng tôi đang ở phía sau cậu.”
—-đệt, tuyên ngôn lốp dự phòng luôn!
Nhạc Hàm thật không ngờ có một ngày mình có lốp dự phòng, khóe miệng có chút co quắp.
Cậu muốn nói ‘đừng như vậy’, nhưng cảm thấy có nói cũng phí công mà thôi nên dứt khoát không rep tin Thang thái tử, tiếp tục nói chuyện với Triệu Nhất Phi, thuận tiện trả lời tin nhắn của Chiến Ca khi nãy: “Làm sao vậy? Vừa nãy không lên mạng nên không thấy tin.”
Vốn tưởng phải đợi thật lâu Chiến Ca mới trả lời, không ngờ anh lại rep ngay lập tức: “Không có gì, vừa nãy rảnh rỗi nên muốn xem thử xem em có onl không thôi.”
Lúc này trên chiến trường hai phe nhân mã đang chém giết, không ít binh sĩ Tần quốc phát hiện hai vị thủ lĩnh của liên minh Mộc Manh Quân cùng Thang quốc đều có chút không tập trung, giết hai người rồi dừng lại điểm điểm khoảng không trước mặt hai cái, rõ ràng là đang mở bảng tin tức.

Vẻ mặt Thang thái tử không ngừng biến ảo, lúc thì sầu, lúc thì mong đợi, lúc lại ngọt nào, cực kỳ dọa người.

Mà Mộc Dĩ Thành Chu thì biểu cảm nhàn nhạt như thường nhưng lúc trò chuyện rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
Quân bạn 囧 rồi囧, hai vị lão đại nghiêm túc một chút được không? Mà quân địch thì nổi giận, hai cái tên này muốn làm nhục bọn họ à?
Nhạc Hàm ở trong lều tranh của mình, ngồi trên băng ghế lắc lắc hai bắp đùi trò chuyện vui vẻ, không hề hay biết gì cả.
Chiến Ca: “Em đang làm gì đấy?”
Nhạc Hàm: “Chán lắm, đang thu thập thức ăn ~”
Cậu trả lời Chiến Ca, bên kia, Thang thái tử không nhận được trả lời thì bắt đầu spam.
“Đát Kỷ!”
“Đát Kỷ!”
“Thần của tôi ơi!”
“Mỗi ngày tôi nằm mơ đều mơ tới cậu!”
“Cậu có cảm nhận được tình yêu sâu đậm của tôi dành cho cậu không?”
Nhạc Hàm không để ý tới âm báo tin nhắn bên nick phụ, thực trông mong hỏi Chiến Ca: “Chốc nữa anh có tới không?”
Chiến Ca: “Có thể sẽ hơi muộn một chút.”

Nhạc Hàm: “Không sao!”
Lần này Chiến Ca gửi qua icon xoa đầu mèo, mèo nhắm mắt cọ cọ, vẻ mặt hưởng thụ, trên đỉnh đầu còn nhảy ra một trái tim nhỏ.
Nhạc Hàm biết Chiến Ca đang trêu mình, nếu hiện giờ anh đang ở trước mặt thì nhất định là đang vui vẻ mỉm cười nhìn cậu.

Chỉ nghĩ tới thôi, Nhạc Hàm đã cảm thấy ngọt rồi.
Không ngọt được hai giây, bên nick phụ lại có âm báo tin nhắn.
Nhạc Hàm quả thực muốn quỳ, thuận tay mở ra xem thử, chỉ thấy Thang thái tử không ngừng gửi tin bày tỏ, rõ ràng là quấy rầy cấp bậc Thần.
“Đát Kỷ!”
“Trả lời tôi một chút đi [ngón tay chọt chọt]“
“Tôi đang công thành…”
“Vừa công thành vừa nghĩ tới cậu…”
“Mỗi khi giết một người lại nghĩ tới hình ảnh chúng ta kề vai chiến đấu trước kia…”
“Nếu như khi đó tôi phát hiện tâm ý của mình dành cho cậu thì tốt rồi…”
“Moaz moaz Đát Kỷ…”
Nhạc Hàm run lên, muốn trực tiếp tắt thông báo tin nhắn nick phụ, kết quả không biết có phải bởi vì nhất thời nhận được quá nhiều tin cùng một lúc hay không, cộng thêm mũ trò chơi đã có chút cũ kỹ, hình ảnh có chút bị đơ.
Nhạc Hàm đợi khoảng một phút thì hình ảnh mới bình thường trở lại, nhìn thấy thông báo tin tức nick phụ lại tăng lên hơn hai mươi tin, nhất thời tức giận, mở khung chát gõ chữ: “Câm miệng đi, phiền quá! ! !”
Chiến Ca: “… … …? ? ?”
Nhạc Hàm: Gửi nhầm mất rồi! ! ! Xin lỗi! ! ! ! !
Không cẩn thận lật xe, Nhạc Hàm dứt khoát tắt đi âm báo nick phụ, rút lại tin nhắn gửi nhầm cho Chiến Ca, sau đó mất bò mới lo làm chuồng gửi icon làm nũng bán manh qua: “Gửi nhầm a chồng yêu, moaz moaz moaz!”
Trên chiến trường, Kỳ Tuân suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh, vung kiếm chém thêm hai người để mình bình tĩnh lại một chút.
Nói tóm lại, chuyện nick Đát Kỷ lần này huyên náo oanh oanh liệt liệt, thế nhưng bởi vì Nhạc Hàm làm rùa rúc đầu không onl nick Đát Kỷ nữa, cũng không ra dưa mới, người trong diễn đàn lắm mồm được hai ba ngày, nhiệt độ cũng giảm bớt.
Dĩ nhiên, bên Tần công chúa không dễ giải quyết như vậy, có người nói Triệu Nhất Phi bị Tần công chúa quấn lấy, chết sống đòi hắn giao ra nick Đát Kỷ, Triệu Nhất Phi có chút đau đầu.

Mặt khác, không biết có phải là Nhạc Hàm nghĩ nhiều hay không, gần đây cậu cứ cảm thấy ánh mắt Chiến Ca nhìn mình có chút đặc biệt vi diệu.

Thỉnh thoảng lơ đãng đối mặt với ánh mắt của Chiến Ca, cậu lại phát hiện đối phương tựa hồ đang quan sát đánh giá mình.
Nhạc Hàm không hiểu lắm, có một lần cậu lạnh run lúng túng hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy…”
Kỳ Tuân híp mắt chăm chú nhìn một hồi rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Nhạc Hàm liền thuận theo cọ cọ, dựa vào người Kỳ Tuân, mắt lom lom nhìn anh.
Chiều cao của nhân vật giả tưởng của Nhạc Hàm chỉ cao tới bả vai Kỳ Tuân, hai người có chiều cao cực kỳ phù hợp, lúc Nhạc Hàm từ dưới nhìn lên Kỳ Tuân, con ngươi đen láy kia lóe sáng long lanh, ánh mắt có chút thấp thỏm.
Kỳ Tuân bị ánh mắt này làm mềm nhũn trái tim, thầm nghĩ, Oa này ngây ngô như vậy, sao có thể là một người như Đát Kỷ?
Đến lúc này anh đã triệt để từ bỏ chuyện này, ôm người vào lòng, thỏa mãn xoa đầu Nhạc Hàm, điểm động tâm của hai người tăng lên như diều gặp gió, bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Một tuần trôi qua rất nhanh, trong hiện thực, nhóm sinh viên mới vừa kết thúc kỳ học quân sự, sự kiện chào đón tân sinh viên cũng lục tục triển khai.
Nhạc Hàm cùng Kiều Duệ đều là sinh viên khoa số học ngành toán học của T đại, tiết học cuối cùng của ngày chào đón tân sinh chỉ còn vài phút.
Vị giáo sư giảng bài trên bục đã hơn năm mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, phong cách trang nhã, khí chất tao nhã, chỉ là nội dung bài giảng lại không hề ưu nhã chút nào, cứ hệt như bom hạt nhân hành hạ đám sinh viên thương tích đầy mình.
Sau khi tan học, giáo sư Hạ gọi Kiều Duệ tới, cười tủm tỉm nói hai câu.
Có người nói giáo sư Hạ là mẹ của bạn Kiều Duệ, Kiều Duệ từng nói qua với Nhạc Hàm, cụ thể thế nào thì Nhạc Hàm đã không nhớ rõ.

Cậu cảm thấy, không quản là toán hay giáo sư Hạ cũng đều đáng sợ…
Rời khỏi phòng học, Kiều Duệ nói: “Tôi tới thẳng phòng nhạc diễn tập đây.”
Nhạc Hàm gật đầu: “Vậy xíu tối gặp.”
Nhạc Hàm trở về phòng ký túc xá, đơn giản ăn chút cơm tối, làm chút bài tập, lúc bảy giờ thì bắt đầu chuẩn bị rồi xuất phát tới phòng nhạc.
Kết quả đi được nửa đường thì Kiều Duệ đột nhiên gọi điện tới.
Âm thanh bên kia đầu dây có chút ầm ĩ, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, Nhạc Hàm nghe Kiều Duệ có chút áy náy nói: “Hàm Hàm, cậu rời khỏi phòng chưa?”
Nhạc Hàm nghi ngờ hỏi: “Rồi, sao vậy?”
Kiều Duệ: “Tôi quên mang theo đồ, là đưa cho bạn, cậu về lấy giúp được không?”
Nhạc Hàm không chút do dự đồng ý: “Cậu nói đi, tôi về lấy cho.”
Kiều Duệ: “Là một quyển vở, là quyển thứ hai ở bên phải trên kệ sách ấy, có bìa màu lam, cậu từng thấy rồi ấy.”
Nhạc Hàm lập tức quay trở lại phòng ký túc xá, tìm được đồ rồi một lần nữa ra cửa, nhưng bởi vì có một đoạn thời gian trì hoãn, khoảng cách của ký túc xá tới trường khá xa, tới phòng nhạc lại càng xa hơn, Nhạc Hàm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thì buổi tiệc đón tân sinh cũng đã bắt đầu được hơn phân nửa, Kiều Duệ đang ôm đàn ghita hát trên sân khấu.

Nhạc Hàm thở phì phò, cũng không lập tức tìm chỗ ngồi mà đứng ở đó xem.
Kiều Duệ ngồi trên chiếc ghế chân cao, tự đàn tự hát, âm thanh trong trẻo, ca khúc nhẹ nhàng dịu dàng.

Ánh đèn chiếu sáng dáng dấp tuấn tú của nam sinh, khí chất cùng tiếng ca đều tốt đẹp đến mức làm toàn trường phải nín thở, không phát ra chút tạp âm nào.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Kiều Duệ, Nhạc Hàm cũng thực cảm thán với tiếng ca dễ nghe bên tai.
Kiều Duệ hát xong thì khẽ nâng tầm mắt, nhất thời khán đài bùng nổ một trận tiếng vỗ tay cùng tiếng hét chói tai, Nhạc Hàm cũng kích động vỗ tay.
Kiều Duệ đứng dậy, cúi chào.
Giây tiếp theo, ánh mắt Kiều Duệ đảo về phía Nhạc Hàm, thấy đối phương cũng đang nhìn mình thì nhếch môi mỉm cười.
Nữ sinh dưới đài lại càng hét dữ dội hơn.
Nhạc Hàm cười cười vẫy tay với Kiều Duệ, ngay sau đó thấy ánh mắt Kiều Duệ thu lại, rơi về phía sau cách Nhạc Hàm tầm hai ba bước.
Cho dù khoảng cách của hai người rất xa nhưng Nhạc Hàm vẫn mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt Kiều Duệ lạnh đi hẳn.
Nhạc Hàm theo bản năng nhìn sang vị trí Kiều Duệ đang nhìn— mà người ở bên kia cũng nhận ra ý nghĩa của ánh mắt Kiều Duệ, quay đầu qua cùng Nhạc Hàm đối mặt.
Nhạc Hàm cứng ngắc.
Là Hà Nghị Minh.
Đúng lúc này, ở lối vào phía sau lưng Nhạc Hàm truyền tới hai giọng nữ.
Một giọng đang nói: “Sắp kết thúc rồi à?”
Một giọng nói trả lời: “Chưa đâu, chỉ mới phân nửa thôi, chúng ta cứ vào xem—- ô? Người trên sân khấu nhìn quen quen…”
MC bước lên đài dẫn chương trình, Nhạc Hàm không nghe rõ lời sau đó, cậu theo phản xạ có điều kiện xoay người muốn đi ra ngoài, kết quả đụng trúng nữ sinh ở phía sau.
Nữ sinh kêu lên một tiếng, ly trà sữa trong tay bị đụng trúng vẩy ra không ít, văng lên người Nhạc Hàm cùng cô gái.
Nữ sinh lập tức phủi phủi quần áo, tức giận nói: “Làm cái gì vậy hả?”
Nhạc Hàm vội vàng thấp giọng nói: “Xin lỗi xin lỗi.”
Hai người ngẩng đầu, đều sửng sốt.
Nữ sinh nhíu mày: “Nhạc Hàm?”
Sau đó theo bản năng liếc nhìn phía sau Nhạc Hàm, nhất thời cười lạnh, chậm rãi nói: “Hà Nghị Minh?”