Hàn Viễn

Chương 120




Kim Tâm thản nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, Lạc Lâm Viễn vào bếp tìm Hàn Truy tính sổ. Tuy rằng cậu cảm thấy chuyện này đã là chuyện cũ rồi, nói cũng không sao, nhưng lỡ như cậu ấm này quen biết Lạc Đình hay Du Hàn thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Những chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện cậu trở về thì tuyệt đối không được để nhà họ Lạc biết.

Hàn Truy đang rót nước trái cây, thấy Lạc Lâm Viễn tới thì nói: "Nước trái cây lạnh nên không cho cậu uống đâu, cậu uống nước đường đỏ tôi vừa mới nấu đi."

Lạc Lâm Viễn: "Thành thật khai báo, rốt cuộc cậu đã kể cho nhóc kim chủ của cậu bao nhiêu chuyện về tôi rồi?"

Hàn Truy kinh ngạc nhìn cậu, "Chỉ nói ngắn gọn vài câu thôi, còn lại tôi đều chưa kể gì hết."

Hàn Truy nhận ra điểm bất thường, đặt nước trái cây trong tay xuống rồi đóng cửa phòng bếp lại. Hắn nghiêm túc nói với Lạc Lâm Viễn, "Tôi chỉ kể với cậu ta hai người các cậu chia tay bảy năm rồi quay lại, bảo cậu ta không cần phải sợ, giữa hai người đồng tính thì vẫn tồn tại tình yêu chân thành."

Hàn Truy: "Có phải cậu lo cậu ta quen biết vị kia nhà cậu không?"

Thấy vẻ mặt rối rắm của Lạc Lâm Viễn, Hàn Truy vội hỏi: "Yên tâm, tôi không nói tên bạn trai cậu, ngay cả tên cậu tôi còn chưa từng nói. Chủ yếu là vì vừa rồi cậu ấy hiểu lầm hai chúng ta là một đôi, trong tình huống cấp bách tôi chỉ có thể nói cậu chính là Lâm Viễn trong chuyện đó, không có khả năng gì với tôi cả."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu kể cho cậu ta lý do bọn tôi chia tay năm đó sao?"

Hàn Truy: "Hả?"

Lạc Lâm Viễn: "Cậu ta vừa mới hỏi tôi có phải bố Du Hàn ép bọn tôi chia tay không."

Hàn Truy: "Sao có thể, tôi chưa nói kỹ thế."

Lạc Lâm Viễn: "Rốt cuộc sao cậu ta lại biết?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Hàn Truy sầm xuống, bọn họ đều nhận ra có gì đó là lạ.

Hàn Truy vỗ vai cậu, nói: "Cậu yên tâm, nếu cậu ta thật sự có vấn đề, tôi sẽ nói rõ với cậu."

Lạc Lâm Viễn: "Có lẽ không nghiêm trọng vậy đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá, có khi cậu nhỡ miệng lúc nào mà bản thân không nhớ."

Hàn Truy không lên tiếng, cũng không rõ sắc mặt hắn. Hắn bưng thức ăn ra ngoài, vừa kéo cửa ra là nụ cười tự nhiên xuất hiện trong nháy mắt. Kim Tâm thấy hắn thì cũng cười theo, còn càu nhàu: "Sao bây giờ mới ra, đói chết tôi rồi."

Lạc Lâm Viễn chứng kiến màn kịch này, cứ có ảo giác ở đây đang có hai vị ảnh đế xuất sắc quyết đấu.

Hàn Truy hôn một cái lên má Kim Tâm, Kim Tâm cũng không né tránh, hơi ngượng ngùng nhìn lén vào bếp, va phải ánh nhìn của Lạc Lâm Viễn thì đỏ mặt.

Ăn cơm trưa xong, tạm biệt hai người Hàn Truy và Kim Tâm, Lạc Lâm Viễn về nhà ngoan ngoãn nằm nghỉ, để tránh buổi tối Du Hàn tới kiểm tra xem cậu có nghỉ ngơi ở nhà không.

Khoảng sáu giờ, Du Hàn gọi điện nói muốn tới đón cậu.

Lạc Lâm Viễn: "Đi đâu vậy?"

Du Hàn: "Tối nay em có muốn đến nhà anh không?"

Lạc Lâm Viễn: "Ơ?"

Du Hàn: "Anh đã nói với Vu Viên, nó rất chờ mong, còn đặc biệt thay quần áo để chào đón em."

Lạc Lâm Viễn: "Vậy em có nên mua chút gì không?"

Du Hàn: "Không cần đâu."

Tuy anh nói vậy nhưng Lạc Lâm Viễn vẫn mang theo món quà nhỏ, là bộ xếp hình Transformer mà cậu mua ở nước ngoài, không phải món đồ chơi gì quá giá trị, hi vọng nhóc Vu Viên không chê.

Lạc Lâm Viễn xếp đồ vào một balo nhỏ, thay áo phông trắng quần jean, còn đội mũ để tránh nắng hoàng hôn.

Cậu ngoan ngoãn đứng đợi dưới tầng, còn đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo mút, mua cả chai nước cho Du Hàn nữa.

Du Hàn tới rồi, điều hòa trong xe không quá lạnh, chỉ hơi mát một chút so với bên ngoài. Lạc Lâm Viễn quẳng balo ra phía sau, sau đó tiến đến trước mặt Du Hàn, một nụ hôn nồng đượm hương sữa rơi lên môi anh.

Du Hàn nhướng mày, nhìn Lạc Lâm Viễn cười hì hì ngồi trở về ghế phó lái, đúng là một nhóc tình nhân non nớt.

Trông cậu cứ như mới mười mấy tuổi, khiến cho anh có ảo giác thời gian đảo ngược.

Anh nắm lấy cổ tay Lạc Lâm Viễn, kéo người cậu sang, trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Hôn tới nỗi khiến Lạc Lâm Viễn không thở nổi, đẩy bả vai anh mấy lần mới được thả ra.

Lạc Lâm Viễn hạ tấm chắn nắng xuống, mở gương ra kiểm tra xem môi mình có sưng không.

Du Hàn nói: "Lần sau..." Được rồi, vẫn nên mặc kiểu này đi, cũng rất đẹp.

Lạc Lâm Viễn không hiểu gì, liếm môi nhìn anh, "Lần sau gì cơ?"

Du Hàn: "Không có gì." Anh hạ tay xuống phanh, khởi động xe, trông kiểu ăn mặc của Lạc Lâm Viễn quá trẻ trung, quả thật rất giống anh cố ý tìm tình nhân nhỏ.

Vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ ngoan ngoãn, một tình nhân nhỏ khiến anh say đắm tới thần hồn điên đảo.

Quan Niệm gọi điện bảo anh Quan Sóc Phong biết rồi, thật ra Du Hàn cũng không có cảm giác gì mấy.

Anh không quan tâm Quan Sóc Phong nghĩ thế nào, đương nhiên cũng chẳng cần e ngại điều gì.

Còn về phần tại sao Quan Sóc Phong biết anh có người yêu thì anh lại khá bận tâm. Chắc không phải tìm người giám sát anh chứ? Nếu như chuyện Lạc Lâm Viễn về nước đến tai nhà họ Lạc thì sẽ hơi phiền toái.

Anh cảm thấy Lạc Lâm Viễn không cần vì thân thế của mình mà phải khép nép nghe lời, rồi không bao giờ được trở về thành phố C nữa. Cậu không nợ nhà họ Lạc gì cả, đó cũng không phải lỗi của cậu.

Con cái làm sai điều gì khi bản thân họ không thể lựa chọn việc mình được sinh ra?

Tại sao người lớn cứ đổ hết tội lỗi lên người một đứa trẻ?

Anh có thể thông cảm cho cơn giận của Lạc Đình, nhưng đã nhiều năm trôi qua, kể cả biết Lạc Lâm Viễn trở về thì ông ta cũng không nên phái người đuổi đánh đứa con mình từng yêu thương năm xưa chứ?

Du Hàn đã điều tra tình hình hiện tại của Lạc Đình, nghe nói ông ta đã đón một đứa trẻ về, có lẽ là con riêng, mười lăm mười sáu tuổi, tuyên bố với bên ngoài đây là con của một họ hàng nhà nội, được nhận làm con nuôi của Lạc Đình.

Nhưng rốt cuộc đã xảy chuyện gì thì chỉ có nhà họ Lạc tự biết. Mà anh sẽ không muốn nói cho Viễn Viễn của anh biết, càng không muốn để cậu biết.

Đang trên đường, Lạc Lâm Viễn nhận được điện thoại của Hàn Truy, cậu nhìn đồng hồ, đã gần bảy tiếng trôi qua từ giữa trưa, bèn hỏi hắn có việc gì.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói áy náy của Hàn Truy, hắn nói xin lỗi cậu, là do hắn say rượu nên bất cẩn nói ra, nhưng hắn không nhớ rõ.

Cho dù nói thế nào thì chuyện này vẫn do hắn sai.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá vỡ loảng xoảng vang lên bên kia điện thoại, còn nghe thấy được tiếng Kim Tâm gào khóc nói Cút ngay.

Lạc Lâm Viễn kinh hãi ngồi thẳng lưng, cầm điện thoại nói: "Chắc không phải cậu bức cung cậu ta chứ?"

Hàn Truy cười khổ, "Không hẳn."

Lạc Lâm Viễn: "Lỡ như chúng ta hiểu lầm thì đây chẳng phải bắt nạt người ta sao?"

Hàn Truy không trả lời cậu, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn đang dỗ dành ở bên kia điện thoại, nói mình đi ngay đây, thuốc đặt ở đầu giường, cố gắng bôi.

Kim Tâm vẫn đang mắng Hàn Truy, đuổi hắn cút ngay, cút ra ngoài!

Lạc Lâm Viễn nghe thấy thuốc thì cuống lên, "Chẳng lẽ cậu đánh người ta? Hàn Truy, quân tử động khẩu không động thủ, thân thể Kim Tâm như thế sao chịu nổi một quyền của cậu!"

Bên Hàn Truy đã yên tĩnh lại, có lẽ hắn đã ra khỏi phòng, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện với Lạc Lâm Viễn.

Lạc Lâm Viễn nói: "Trời ạ, tôi không muốn lát nữa phải đến cục cảnh sát nộp bảo lãnh cho cậu đâu."

Hàn Truy im lặng một lúc, đau đầu nói: "Có thể lắm."

Lạc Lâm Viễn hít một hơi khí lạnh, "Rốt cuộc cậu đã làm gì cậu ta?"

Hàn Truy: "Tôi ngủ cùng cậu ấy."

Lạc Lâm Viễn: "..."

Hàn Truy thấy cậu vẫn im lặng thì bất đắc dĩ nói: "Ban đầu tôi chỉ định cho cậu ta uống ít rượu, sau đó nhân lúc cậu ta say bắt cậu ta khai thật. Sau đó... hai bọn tôi đều say, không khống chế được."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu cưỡng ép người ta đấy à?"

Hàn Truy: "Cái này thì thật sự không có, nếu cậu ta nói không được, tôi chắc chắn sẽ dừng lại."

Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, với chiến tích chói sáng của Hàn Truy, đúng là không cần phải làm ra những chuyện ép buộc người khác như thế.

Hàn Truy: "Chỉ là vừa rồi cậu ta tỉnh rượu, có lẽ không chấp nhận được việc bản thân ngủ cùng một người đàn ông, cho nên bảo tôi cút."

Lạc Lâm Viễn: "Có lẽ sau khi uống say, cậu ta không còn sức từ chối cậu."

Hàn Truy: "Không hẳn vậy, giữa chừng cậu ta còn cưỡi lên người tôi, còn tự chơi rất hưng phấn, vòng eo nhỏ đó rất mạnh mẽ."

Lâm Lâm Viễn: "Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi không muốn biết chi tiết. Bây giờ phải làm sao?"

Hàn Truy: "Tôi phải chăm sóc cậu ta, nói chung việc này là tôi có lỗi với cậu, là do tôi không biết giữ mồm giữ miệng, xin lỗi cậu."

Lạc Lâm Viễn: "Không sao đâu, bây giờ cậu mau đi dỗ người ta đi, tôi không muốn phải đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cậu thật đâu."

Đau đầu cúp điện thoại xong, thấy Du Hàn đang nhìn mình, Lạc Lâm Viễn cũng không biết nên nói thế nào. Nếu như phải kể thì cậu cũng không muốn để Du Hàn biết chuyện liên quan tới Quan Sóc Phong.

Cậu còn không biết bây giờ quan hệ giữa anh và ông ta thế nào.

Nếu Quan Sóc Phong biết cậu và Du Hàn lại bên nhau lần nữa, sợ là tức điên lên mất.

Lạc Lâm Viễn: "Người bạn mà anh gặp ở sân bay lần trước, cái cậu tên Hàn Truy ấy."

Du Hàn trầm ngâm, ánh mắt ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Lạc Lâm Viễn: "Gần đây cậu ta qua lại với một người, hai người say rượu mất lý trí nên xảy ra chút chuyện."

Du Hàn nghiêm túc hỏi: "Cậu ta cần luật sư không?"

Lạc Lâm Viễn: "Không không không, không đến mức đó, nghe ý tứ Hàn Truy đại khái là lúc say hai người cậu tình tôi nguyện, khi tỉnh lại thì hối hận không kịp."

Lạc Lâm Viễn: "Hai người bọn họ cũng coi như có quan hệ." Mặc dù là bao dưỡng.

Nói chung quá trình rất phức tạp, kết cục rất kỳ quái, cậu không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ toàn cảnh, cho nên cũng không thể phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Trán Du Hàn giãn ra, Lạc Lâm Viễn nói: "Anh có bận gì không?"

Du Hàn cẩn thận hỏi: "Sao thế?" Cũng có thể không bận, còn phải xem Lạc Lâm Viễn muốn nói gì.

Lạc Lâm Viễn: "Khi nào bọn mình hẹn gặp Phương Tiếu một hôm đi."

Du Hàn: "..." Anh và Phương Tiếu gặp nhau đủ nhiều rồi.

Lạc Lâm Viễn: "Lần trước sau khi trở về, em với cậu ta đã hẹn nhau đi ăn lẩu đó."

Du Hàn: "Cậu ta đã kết hôn rồi." Vợ Phương Tiếu có thể ở cùng cậu ta, còn em thì theo anh mới tốt.

Lạc Lâm Viễn vui mừng nói: "Đúng vậy, Tiểu Tình Nhi kết hôn với cậu ta! A, tốt quá, Đào Tình với Phương Tiếu, em với anh."

Nói xong, cậu quay sang nhìn Du Hàn, nắm dây an toàn, hạ thấp giọng nói: "Bốn người hẹn hò, một cặp vợ chồng, một đôi tình nhân."

Lạc Lâm Viễn: "Du Hàn, có được không?"

Đèn đỏ, xe dừng. Du Hàn chìa tay sang, đan mười ngón tay cùng cậu, anh trầm giọng nói: "Được."

Nói xong, anh thản nhiên hỏi: "Cho nên em thấy bao giờ chúng ta kết hôn thì tốt đây?"

Lạc Lâm Viễn: "...?!!!!"