Hàn Viễn

Chương 117




Thì ra là vậy, thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy.

Giá như lúc đó anh không ngắt cuộc gọi ấy, giá như anh nắm chặt lấy bàn tay mà Lạc Lâm Viễn đã từng vươn về phía mình.

Thế nhưng không tồn tại những điều giá như, người đời đều biết một khi quá khứ đã trôi qua đều không thể quay lại.

Suy nghĩ này hóa thành một lưỡi dao hối hận, đào khoét trái tim của Du Hàn khiến anh khóc nức nở, được Lạc Lâm Viễn vững vàng ôm lấy, cổ họng anh run run, gian nan nói ra câu trả lời.

Cho dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, câu trả lời vẫn luôn giống nhau, sẽ không thay đổi.

"Lạc Lâm Viễn, anh cần em."

Bởi vì anh vẫn là anh, là Du Hàn vẫn luôn yêu Lạc Lâm Viễn.

Người trong ngực anh đã từng hấp hối suýt chết vào lúc anh không biết, mất đi tất cả những gì mình từng có. Không còn nhà, thế giới vỡ vụn thành từng mảnh. Vào thời khắc cuối cùng, cậu vẫn muốn tìm đến anh.

Còn anh lại dứt khoát từ chối, nghiền nát cọng rơm cuối cùng của cậu.

Lạc Lâm Viễn tưởng rằng Du Hàn không cần cậu nữa, không một ai cần cậu nữa.

Cho nên lúc cậu rời khỏi thành phố C, nhà họ Lạc làm thủ tục xin nghỉ học cho cậu, không ai biết rốt cuộc cậu đã đi đâu. Nhà họ Lạc dùng tất cả mọi biện pháp ngăn cản chuyện này rò rỉ ra ngoài, cũng không cho phép cậu trở về, càng khỏi phải nói liên lạc với những người quen cũ ở thành phố C.

Vì thế Phương Tiếu cũng không biết tin tức của Lạc Lâm Viễn, mãi đến bảy năm sau mới được gặp lại cậu lần nữa.

Công chúa nhỏ anh từng muốn bảo vệ trong lòng đã không còn vẻ ngạo mạn năm xưa, sau khi mất đi chốn nương tựa, cậu bị ép phải trưởng thành, phải thay đổi thành một con người mạnh mẽ hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu mặc bộ hóa trang hình thỏ rất buồn cười, không dám bắt chuyện, không dám lên tiếng, chỉ muốn tặng anh một viên kẹo, tặng anh một đóa hoa.

Lúc bị anh hiểu lầm, cậu chưa từng giải thích, chỉ nắm lấy tay anh nói lời xin lỗi.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn không muốn cho anh biết những chuyện này.

Rốt cuộc là vì điều gì, Du Hàn có thể đoán được. Ban đầu đã không muốn nói, sau này lại càng không muốn nói.

Có lẽ cậu cảm thấy nếu đã quay lại với nhau, nói ra những hiểu lầm này sẽ chỉ càng khiến người ta thêm khó chịu.

Quả thật Lạc Lâm Viễn đã nghĩ vậy, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, điều khiến cậu sợ hơn là Du Hàn trách cậu, trách cậu tự tung tự tác, tất cả chỉ vì cậu nhu nhược, không đủ kiên cường. Dễ dàng buông tay, tuyệt tình rời đi, cho dù có cả nghìn lý do, cậu vẫn đã làm vậy rồi.

Cậu tủi thân nhưng không muốn Du Hàn đau lòng cùng mình.

Huống chi sau khi biết Du Hàn chưa từng quên mình, cậu đã cảm thấy đủ rồi, những nỗi buồn về quá khứ cứ để chúng cuốn theo chiều gió đi.

Đúng là bây giờ Du Hàn rất khó chịu, con tim anh đang tan nát vì hối hận.

Du Hàn gần như muốn bóp nát trái tim đang đập trong lồng ngực, đau muốn chết, yêu hận đan xen, anh cắn răng, nắm lấy gáy Lạc Lâm Viễn cắn một phát khiến cậu rơi đầy nước mắt hai má, cắn tới nỗi khiến cậu càng khóc nức nở hơn.

"Ai bảo em giấu anh, vì sao em muốn giấu anh! Em tưởng em vì muốn tốt cho anh, em tưởng mình giấu hết chuyện này trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sao?!"

Lạc Lâm Viễn khóc lóc lắc rồi lại gật đầu, chật vật dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Cho dù là vì nguyên nhân gì, đều là tại em nói chia tay, không cho anh bất kỳ lý do nào. Em đã đi nhiều năm rồi, nếu như anh không chờ em..."

Du Hàn gần như sắp siết đứt eo cậu, môi anh dán lên thái dương ẩm ướt mồ hôi của cậu, trách móc nói: "Em cũng biết có khả năng anh không chờ em."

Chịu đựng sự đau lòng, Du Hàn vẫn cứng rắn nói: "Vậy em còn về nước làm gì, thà nhìn anh và người khác kết hôn sinh con chẳng phải tốt hơn sao? Còn bản thân thì lén lút dõi theo tất cả, giấu kín tổn thương trong quá khứ, cả đời không bao giờ nói ra!"

Lạc Lâm Viễn khóc ngạt cả mũi, giọng cũng khàn đi, cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Du Hàn, "Đúng vậy, nếu anh không chờ em, em cũng sẽ không đến tìm anh."

Rõ ràng một người vẫn luôn chờ đợi, một người khắc chế không được tiếp xúc nhiều hơn với đối phương kể từ lần đầu tiên hai người gặp lại nhau.

Dường như bọn họ đang thi nhau xem ai nhẫn tâm hơn ai, mắt dõi theo nhau, miệng nói dối lòng. Mãi đến khi Du Hàn nhéo mặt cậu, hôn lên môi cậu, nụ hôn thô bạo như muốn nuốt chửng lấy cậu.

Lạc Lâm Viễn cũng không quan tâm xem liệu nơi này còn người ngoài xông vào đây không, bọn họ điên rồi. Du Hàn hôn môi cậu, hút lấy nước mắt của cậu, hôn thật mạnh lên đôi mắt sưng của cậu, cuối cùng ôm cậu một lần nữa, tất cả sự hung hãn đã biến mất sạch sẽ, động tác của anh dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí, ngập tràn sự thỏa mãn tìm lại được sau khi đánh mất.

Anh nói: "Viễn Viễn."

Anh gọi lại cái tên này một lần nữa, giọng ngày càng dịu dàng, Lạc Lâm Viễn gần như sắp tan chảy vì được anh gọi, gương mặt vùi lên bả vai Du Hàn, anh gọi một tiếng, cậu liền đáp lại một câu.

Hai người ôm nhau thật lâu mới nhớ ra phải đi lấy kết quả kiểm tra. Lâm Thư đã quay lại, cầm trong tay kết quả, thấy hai người trẻ tuổi rõ ràng vừa khóc, còn có đôi tay nắm chặt, cuối cùng bà cũng không nói gì.

Lạc Lâm Viễn nắm tay Du Hàn, đôi mắt cay xè nhìn Lâm Thư, "Mẹ, con cảm ơn mẹ."

Là lời thật lòng, mặc dù nhiều năm qua cậu có oán trách trong lòng, cho dù chưa từng thể hiện ra nhưng lòng luôn lạnh nhạt với Lâm Thư, dù hai người sống chung nhưng không giống mẹ con, thậm chí cậu còn không gần gũi với Lâm Thư bằng trợ lý của bà.

Gương mặt Lâm Thư tỏ ra lúng túng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim lườm cậu một cái, "Ai bảo con thích như thế, lâu như thế vẫn không đổi đối tượng, vẫn là cậu ta."

Lạc Lâm Viễn bị bà nói tới đỏ mặt, Lâm Thư thở dài, hài lòng gật đầu với tình hình hiện tại.

Có thể thấy vừa rồi Lâm Thư đã cố ý dành không gian riêng cho đôi trẻ, còn bản thân bà cũng không biết trốn đi đâu trong bệnh viện.

Ba người cùng đi nghe bác sĩ đưa ra kết quả, tình hình không quá tệ, khá giống với bác sĩ trên thị trấn nhỏ nói, ngắn gọn là phải cố gắng tĩnh dưỡng, chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều rau dưa.

Lần này tái phát không quá nghiêm trọng, phải tăng cường rèn luyện hàng ngày.

Chủ yếu vẫn cần phải điều trị cảm mạo, cảm mạo ổn rồi thì đương nhiên viêm cơ tim có thể khỏi hẳn.

Lạc Lâm Viễn chỉ lo hai người phía sau thật sự nhốt cậu ở lại trong nhà, bèn nói: "Bác sĩ, hàng ngày cháu chỉ cần ngủ sớm dậy sớm, làm việc kết hợp nghỉ ngơi điều độ thì vẫn có thể đi làm đúng không?"

Bác sĩ không ngờ thanh niên bây giờ lại có chí tiến thủ như vậy, chẳng phải bình thường khi biết mình ngã bệnh đều hận không thể được ở nhà sao?

Ông chần chừ nói: "Cháu tự xem cảm nhận của cơ thể, nếu như đi làm thấy không thoải mái thì đừng quá gắng gượng, vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà thật tốt."

Lạc Lâm Viễn: "Không gắng gượng không gắng gượng, không hề gắng gượng chút nào."

Trên đường về, Du Hàn lái xe đưa đón. Lâm Thư ngồi ghế sau, bà ở khách sạn nên anh đưa bà về đó trước. Đến khi trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Lâm Viễn bắt đầu xoay mông, không an phận lục lọi ngăn kéo của Du Hàn.

Có thể nói bây giờ cậu như được đại xá, cả người thả lỏng hẳn ra, không còn dè dặt như trước nữa, thậm chí có chút kiêu ngạo.

Được chiều sinh kiêu, quả thật bốn chữ này như được tạo ra dành riêng cho Lạc Lâm Viễn.

Lạc Lâm Viễn: "Sao chỗ anh nhiều nhạc nhẹ piano thế này mà không có Bầu trời sao?"

Cậu ấm ức nhìn Du Hàn, nói: "Anh không biết lần đầu ngồi xe anh, em đã âm thầm mong đợi bao lâu đâu, vậy mà không nghe thấy."

Du Hàn đỡ tay lái, "Bởi vì anh không muốn nghe, cho nên không có."

Lạc Lâm Viễn nghe câu trả lời thẳng thắn của anh mà hờn giận trong lòng, "Em muốn nghe, không được không có."

Du Hàn liếc mắt nhìn cậu, ánh nhìn của anh khiến cái đuôi đang ngoe nguẩy lắc lư của cậu rũ xuống, cậu co rúm người lại, mềm giọng làm nũng, "Mua một cái nha? Em mua rồi để vào xe cho anh."

Du Hàn nói: "Đừng nghe người khác đàn, nếu muốn nghe em chỉ có thể được nghe anh đàn."

Lạc Lâm Viễn được anh dỗ thì mở cờ trong bụng, chỉ còn thiếu mỗi điều không cởi dây an toàn nhào sang quấy rối tài xế.

Lạc Lâm Viễn: "Vậy khi nào anh đàn cho em nghe?"

Du Hàn: "Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng rồi anh đàn cho em."

Lạc Lâm Viễn từ bỏ cực kỳ dứt khoát. Bây giờ cậu là người đàn ông có sự nghiệp, không thể cứ mãi u mê sắc đẹp của bạn trai. Du Hàn chờ mãi nhưng không nghe thấy cậu trả lời bèn hỏi: "Không trả lời à?"

Lạc Lâm Viễn nói: "Không đàn thì thôi, em chọn đi làm."

Sắc mặt Du Hàn tối sầm lại, không thể làm gì được, quả thực anh hết cách rồi. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hài lòng với trạng thái này của Lạc Lâm Viễn, cuối cùng cậu cũng không còn dáng vẻ đáng thương như trước nữa, rõ ràng trong lòng rất muốn nhưng ngoài mặt lại vờ như không cần.

Rõ ràng rất muốn anh, muốn chạm vào anh nhưng lại không dám, chỉ sợ mình bị ghét.

Thực ra bây giờ Lạc Lâm Viễn vẫn còn một chút như thế, Du Hàn nghĩ thầm, nhưng còn cách nào sao, chỉ có thể cưng chiều tới khi nào cậu trở về như trước mới thôi.

Đến chung cư nhà Lạc Lâm Viễn, Du Hàn nhìn xung quanh bãi đỗ xe, cau mày nói: "Em có muốn chuyển đến sống cùng anh không?"

Lạc Lâm Viễn tự dưng được mời sống chung thì sợ hết hồn, "Gì cơ? Có gì không ổn sao?"

Du Hàn: "Gì cũng không ổn."

Lạc Lâm Viễn: "Người trong nhà anh..." Đang nói dở thì cậu đổi giọng, "Vu Viên có bị dọa sợ không?"

Du Hàn: "Anh sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng cho nó, hơn nữa nó rất thích em, không sao đâu."

Lạc Lâm Viễn: "Trẻ con rất nhạy cảm, anh cứ từ từ, đừng vội."

Du Hàn im lặng nhìn cậu, cuối cùng không nhịn được nữa, "Sao em lại không vội thế?"

Lạc Lâm Viễn bị hỏi ngẩn người ra, Du Hàn lại nói: "Em lo lắng cho Vu Viên mà không lo cho anh sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Em lo lắng cho anh cái gì?"

Du Hàn: "Ban đầu lúc phát hiện anh dẫn theo con trai, em không ghen sao?"

Lạc Lâm Viễn: "..."

Du Hàn: "Anh còn chưa thấy em ghen, lại còn chấp nhận rất nhanh."

Lạc Lâm Viễn: "..."

Du Hàn: "Em tốt với Vu Viên như vậy, lỡ nó thật sự do anh và một người phụ nữ khác sinh ra thì sao?"

Càng nói càng quá đáng, càng ngày càng cố tình gây sự, Lạc Lâm Viễn thật sự không chống đỡ được, nhưng cậu lại cảm thấy bây giờ Du Hàn quá đáng yêu, giống như hồi trước, anh tranh hết kẹo, không cho Vu Viên cái nào, còn nói là của mình hết, dễ thương quá chừng.

Thấy mặt mũi Du Hàn càng nói càng đen sì lại, Lạc Lâm Viễn vội lại gần, ôm cổ anh một cái, thì thầm như đang hé lộ bí mật, "Ai bảo em không ghen?"

Lạc Lâm Viễn: "Buổi tối hôm phát hiện ra anh có con, em đã giận tới mức không nhớ anh nữa."

Du Hàn nghe thấy, hỏi: "Nhớ anh?"

Lạc Lâm Viễn nhịn sự xấu hổ, nói: "Đúng đó, nhớ anh, tối nào em cũng nhớ..."

Cậu càng ngày càng sến sẩm, tình cảm sâu đậm được chôn giấu rất kỹ, âm cuối cao vút lên, nói: "Cực kỳ nhớ, chỉ có tối hôm ấy là không dám nhớ nữa, sợ anh có vợ rồi, nhớ chồng của người khác giống phạm tội lắm."

Du Hàn như nhận ra được điều gì, giọng nói trở nên nặng nề hơn, "Nhớ thế nào?"

Lạc Lâm Viễn đưa tay đặt lên bụng, ngón tay chỉ xuống dưới ra sức ám chỉ, "Khi cơ thể em đau là lúc nhớ anh nhất."