" Này ! Anh buông em ra "
" Không buông "
" Em có thể tự đi được "
Hàn Vân bế Diệp Tuyết Linh vào trong phòng ngủ của cô , Lâm Hoa từ dưới lầu nhìn thấy hai đứa trẻ tình cảm thắm thiết , mỉm cười , cứ đà này hy vọng sẽ có tin tốt sớm .
Ba ngày ở nhà của Hàn Vân phần đa thời gian đều giúp Lâm Hoa một số việc nhà , tối đến tranh thủ ôm ấp cô vợ một chút , hắn mới nhận ra một chút thú vị của Diệp Tuyết Linh , ban ngày là thời gian hoạt động của tính cách lạnh lùng ít nói , hỏi cũng không thưa , cứ gọi đây là Diệp đại tiểu thư , còn cô vợ tiểu Tuyết Linh mà " Hàn Vân " yêu thương thì chỉ hoạt động vào lúc đêm khuya , phải tầm hơn 10h tối , muốn hoán đổi lại chỉ cần ngủ một giấc , khi thức dậy đã là Diệp đại tiểu thư lạnh lùng rồi , cũng không phải thương ai hơn ai , mà Hàn Vân thật sự cảm thấy Tuyết Linh khi về đêm mới giống cô vợ của mình hơn là một tảng băng di động ở ban ngày , dù sao đây cũng đều là Diệp Tuyết Linh cả .
Diệp Tuyết Linh chăm chú theo dõi giọng Hàn Vân kể chuyện ngôn tình , mỗi khi tới đoạn sến súa nào đó , không nhịn được đỏ mặt lại chui vào chăn núp , lúc lâu mới dám ló đầu ra .
" Trước khung cảnh hai người bên nhau hạnh phúc , mặt trăng trêи cao như cũng muốn nói… "
Đang tới một đoạn tình cảm ngọt chảy nước của nam nữ trong tiểu thuyết , Hàn Vân nhìn qua Diệp Tuyết Linh khi xấu hổ , tuy không phải lần đầu gì nhưng mà được thấy cảnh này thì hắn mãi không thể chán được , bỗng dưng cảm nhận được hồn lực bản thân run lên từng đợt , hắn ngây người , đây là biểu hiện sự gia tăng lực lượng của linh hồn sau khi công pháp tu hồn đạt tới tiểu thành , không ngờ đến bây giờ mới tới .
" Nói gì anh đọc tiếp đi "
Diệp Tuyết Linh thấy Hàn Vân ngơ người ra , lên tiếng đánh thức hắn .
" Mặt trăng nói rằng : " Tiểu Tuyết Linh ngoan ngoãn của ta mau mau đi ngủ , trời khuya rồi "
Hàn Vân quăng quyển sách qua một bên , nhảy lên giường ấm cùng Diệp Tuyết Linh , đưa tay kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt , cảm giác trêи đầu đau đớn không phải là dễ chịu gì , hắn quyết định dùng một loại bí pháp đưa cả linh hồn bản thân lâm vào hôn mê .
" A ! Sao anh không về phòng ? "
Cô sợ hãi kêu , rồi lên tiếng chấp vấn , tự dưng ngày hôm nay lại dám trèo lên giường cô ngủ , mọi hôm dù cho mình ngủ quên thì hắn cũng đâu có dám đâu .
Đưa tay lay người mấy cái , Diệp Tuyết Linh nhận ra bản thân thật sự bất lực rồi , Hàn Vân mới đó mà đã ngủ mất tiêu , hơi thở ấm nóng còn đều đều phả vào mặt , đây là do hắn ép mình , cô tự nhủ một phen rồi co người rúc vào trong lòng hắn , không lâu sau đó cũng êm đềm chìm vào giấc ngủ .
--- ------ -----------
" Này Nguyệt Kiều , không phải cậu cùng Vương Huệ có gì mờ ám chứ hả ? Tại sao cô ấy mới đi vệ sinh cậu liền đòi đi theo rồi ? "
" Đúng vậy a Nguyệt Kiều , bình thường hai người thể hiện tình cảm chẳng giống bạn thân chút nào đâu , không lẽ hai đóa bách hợp các người rủ nhau đi hẹn hò trong đêm khuya ? "
" Cái gì mà mờ ám với cả bách hợp , không phải bữa tối các cậu có ý tốt nấu đậu tương cho mình ăn sao ? Mình bị dị ứng đậu tương , từ lâu hai người đã biết rồi mà , đây rõ ràng là cố ý "
Chu Nguyệt Kiều lườm hai cô gái đang nằm trêи giường , ôm bụng chạy lẹ tới nhà vệ sinh của ký túc xá nữ , trong bụng đang reo lên giống như bất bình , cô cảm thấy sắp không chịu nổi rồi .
Phải mất tới gần 20 phút mới xả hết mớ đồ khó chịu trong người ra , Chu Nguyệt Kiều cố gắng lê lết thân thể không còn sức lực ra về , lúc đi ngang qua buồng nhỏ số 7 , suy nghĩ động một chút , đây là buồng vệ sinh mà Vương Huệ hay tới , cô gái này trước giờ đều có thói quen đi vệ sinh muộn , lại còn luôn luôn đi ở buồng số 7 này , là bạn thân của Vương Huệ , Chu Nguyệt Kiều đã quá thân thuộc . Cô suy nghĩ một lát , không biết Vương Huệ đã về hay chưa , liền cầm điện thoại ra gọi vào số máy của Vương Huệ .
" Ting Ting " - Tiếng chuông điện thoại vang lên trong buồng nhỏ .
Chu Nguyệt Kiều xác định được Vương Huệ vẫn còn ở bên trong , liền tắt máy , đưa tay gõ cửa sau đó giả giọng nam muốn trêu đùa bạn thân một chút .
" Khà khà , Cô thiếu nữ xinh đẹp , mau mau mở cửa đón bổn đại gia "
Bên trong vẫn im lìm không tiếng động , bình thường thì Vương Huệ sẽ giả vờ sợ hãi mới đúng , không lẽ là cô ấy bỏ quên điện thoại ? Chu Nguyệt Kiều nghi hoặc , cầm tay khóa vặn nhẹ , " Cạch " Một tiếng , cửa không khóa càng khiến cho Cô tin tưởng vào suy đoán của bản thân hơn , có lẽ Vương Huệ quá vội vã mà để quên di động ở nhà vệ sinh .
" Hừ , lần này may mắn có bản cô nương nhặt về cho , không thì mất oan chiếc di động đắt tiền rồi " - Miệng lẩm bẩm .
Mở cửa ra , cảnh tượng trong buồng vệ sinh nhỏ đập vào mắt Chu Nguyệt Kiều , một mùi khó ngửi lan tỏa từ bên trong ra ngoài . Không kìm nén được sợ hãi , cô hét lớn :
" Aaa … "
---- ------- -----------
" Reeeeeng "
Chuông điện thoại vang lên , đánh thức Hàn Vân đang ngủ ngon lành trêи giường , hắn đưa tay bắt lấy di động ở trêи bàn , bấm nghe .
" Chào cậu , được nghỉ vài ngày có khỏe không "
Người ở đầu dây bên kia chính là Hạ Đông , Hắn không thèm nể mặt gì với lão già lừa lọc này , không vui nói :
" Rất tốt nếu ông không gọi điện tới "
" Haha ! Kỳ nghỉ nào cũng có hồi kết , cậu chuẩn bị tới tập chung tại trung tâm tổ chức đi , có một nhiệm vụ đặc biệt cho đội số 17 đây "
Nghe lão nói nốt câu " Nhớ tới sớm " miệng liền ừ một cái , Hàn Vân dập máy , hiện giờ mới chú ý tới Diệp Tuyết Linh bên cạnh đã sớm thức dậy rồi , đang dùng gương mặt không biểu cảm nhìn mình , liền vô liêm sỉ mà kéo cô vào trong lòng mà ôm lấy .
" Anh xin lỗi , làm Tiểu Tuyết Linh bé bỏng của anh thức rồi sao "
" Hừ , Đừng có mỗi tối đều tới làm phiền tôi nữa , có được không ? "
Diệp Tuyết Linh cố gắng thoát thân nhưng không thể , khó chịu ra mặt . Vài ngày gần đây , cứ về gần khuya Hàn Vân lại tới làm phiền , dùng đầu gối để nghĩ cũng đều có thể biết tên này đã nhận ra dị trạng của mình , biết bản thân dễ mềm lòng vào buổi tối .
" Tất nhiên là không ! "
Hàn Vân nhắm mắt cảm nhận thân thể mềm mỏng trong lòng , mở miệng nói thêm :
" Dù là ngày hay đêm đều là Tuyết Linh , chỉ là ban ngày em quá bận "
" Tôi không rảnh , anh biết vậy thì tự biết mà tránh đi "
" Đúng vậy ! vậy nên chúng ta sẽ nói chuyện yêu đương khi về đêm "
" Anh … "
Không đợi câu nói của Diệp Tuyết Linh kịp thành lời , Hàn Vân nhận được chút băng giá đang thành hình đã sớm cuốn gói chạy mất .
" Tiểu Linh ơi Tiểu Linh , nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì rất sớm sẽ thuộc về hắn mà thôi , còn tôi cũng phải bồi theo cô thuộc về hắn sao ? "
Diệp Tuyết Linh thì thào tự nói với bản thân , ánh mắt có chút mê man nhìn theo hướng Hàn Vân biến mất . Hai tính cách khác nhau rất lớn , một tính cách không sai biệt lắm thì đã là người của Hàn Vân từ rất lâu rồi , còn lại cô chẳng lẽ không có thể thoát sao ?
Vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn một chút quần áo , Hắn ngồi vào bàn ăn sáng qua loa , Hạ Đông có gọi hắn tới sớm để nhận nhiệm vụ gấp , dù sao cũng là người mới , nên tuân thủ chút quy định .
" Hàn Vân "
Hắn mới ra tới cổng , nghe được tiếng Diệp Tuyết Linh gọi liền quay lại mở miệng " Có " .
" Cuối tuần này ở công ty mở một tour dã ngoại ba ngày hai đêm , em sẽ đi , anh cũng nên sắp xếp một chút thời gian đi "
" Đã rõ thưa tiểu thư "
" … "
Diệp Tuyết Linh bình thường không rảnh để đi đâu chơi bời , lần đi du lịch dã ngoại này tám chín phần mười là không thể từ chối nên kéo theo hắn đi cùng , Hàn Vân tất nhiên là không từ chối , hắn sẽ coi đây là một cuộc hẹn hò đi , đã lâu lắm rồi chưa dụ dỗ được cô vợ này đi đâu chơi cả , lần gần nhất cũng là hồi hai người cùng học trung học .
" Nếu không còn chuyện gì … anh đi nhé ? " - Hàn Hân rất sợ với việc làm phật ý đại tiểu thư nhà ta .
" Anh có thể dùng xe dưới gara , không cần phải đi xa như vậy để đón bus "
" Không cần không cần ! Từ nhà tới trạm đón xe bus không xa , anh chạy bộ coi như là tập thể ɖu͙ƈ mỗi buổi sáng , tăng cường sinh lý , vợ chồng hạnh phúc " - Hắn đưa tay lên làm động tác gồng cơ mà những người tập thể hình hay dùng , chỉ là bộ dáng … quá gầy .
Bỏ câu cuối cùng ngoài tai , Diệp Tuyết Linh gật nhẹ đầu không nói gì thêm , cô không muốn trở thành người phiền phức trong mắt Hàn Vân .
----- ------- --------
Đôi lời của Tác Giả :
- Mong mọi người có thể bỏ ra vài giây click vào page giúp mình một like : ( https://www.facebook.com/ZhaoTianYun21/ )