Hắn Tựa Lưu Tình

Chương 17




Ôn Hành Vũ lái xe, theo chỉ dẫn biểu hiện là đã đi được 3 giờ, mà dọc theo đường đi có vài trạm dừng nghỉ ngơi, hắn mỗi nơi đều phải xuống xe, dùng các loại lý do lưu lại hơn nửa canh giờ.

Ôn Lưu Tình thân thể không tốt, ngồi ở trong xe đầu choáng váng khó chịu, xuống xe liền thẳng đến phòng vệ sinh, nằm nhoài trên bồn nước nôn khan không thôi.

Ôn Hành Vũ vội vội vàng vàng đến bên cạnh cậu, lo âu nhìn Ôn Lưu Tình, đưa cậu chai nước. Ôn Lưu Tình tiếp nhận, thấp giọng nói cám ơn. Ôn Hành Vũ nhếch lên khóe miệng, trêu ghẹo nói: "Em vẫn luôn buồn nôn, không phải là có hài tử của anh đi.?"

Ôn Lưu Tình cũng cười cười, nói: "Đứa bé của anh là một đoàn dạ dày trướng khí sao?"

Ôn Hành Vũ sắc mặt cứng đờ, hừ lạnh, nổi giận rời đi, hắn đi chừng mười bước, không thấy Ôn Lưu Tình đuổi tới, liền quay người giận đùng đùng quay lại, cẩn thận cầm chặt cánh tay Ôn Lưu Tình không buông, càm ràm: "Đi chậm như vậy, giẫm phải cục đá thì sao?" ( anh còn biết nói lý không a?)

Ôn Lưu Tình được hắn dìu, lên xe liền cuộn tròn ở phía sau. Ôn Hành Vũ đem chăn chỉnh tề đắp cho cậu, nhẹ giọng ân cần nhắc nhở: "Nửa giờ nữa sẽ đến, mệt quá thì ngủ đi."

Ôn Lưu Tình thấp giọng đáp lời. Bên trong xe im lặng, đơn điệu trầm mặc lan tràn, Ôn Hành Vũ nhếch miệng lên.

Lái xe đến biển, vẫn chưa tiến vào, xa xa trên đường liếc mắt thấy gì đó, Ôn Hành Vũ một tiếng mắng chửi, đem Ôn Lưu Tình làm tỉnh: "Làm sao vậy?"

Ôn Hành Vũ hạ xuống cửa sổ xe, gió biển mặn mặn phả vào, hắn buồn bực nói: "Này biển có cái gì tốt để xem, làm sao lại nhiều người như vậy?" Trên đường cái nhìn xuống, trên bờ cát lít nha lít nhít đều là người.

"Cái này cũng không thể oán trách ai nha."

Ôn Hành Vũ liền đó oán trách, quay đầu nhìn về phía Ôn Lưu Tình, biểu cảm đau thương: "Đều là người."

"Chúng ta có thể buổi tối hãy tới, buổi tối có lẽ sẽ ít người hơn."Ôn Lưu Tình thấy Ôn Hành Vũ tựa hồ bất đắc dĩ, lại nhỏ giọng nói: "Em nghĩ muốn đến xem biển đêm, Hành Vũ, có thể không?"

"Em kêu một tiếng ca ca, anh liền đáp ứng em."

Ôn Lưu Tình ngoan ngoãn chiều ý hắn: "Hành Vũ ca ca."

Ôn Hành Vũ sững sờ, không nghĩ tới Ôn Lưu Tình vậy mà gọi thật. Hầu kết khẽ rung, hít một hơi thật sâu, cứng đờ nhìn về phía trước: "Kỳ thực người như này cũng không coi là nhiều." ( liêm sỉ anh ơiiiiii)

Từ đường lớn xuống, khách sạn ở đây đều ngập khách, Ôn Hành Vũ lái xe đi vòng vài, tìm tới một nhà nhà trọ của dân. Hắn dặn Ôn Lưu Tình trước tiên ngồi ngốc ở trên xe, chính mình xuống xe đi hỏi một chút coi còn phòng trống hay không.?

Nhà trọ dân phòng trống dư dả, chủ nhà trọ hỏi hắn muốn mấy gian phòng, Ôn Hành Vũ nói một phòng đôi giường lớn.

Chủ nhà trọ làm đăng ký, hỏi hắn: "Cùng omega sao?" Ôn Hành Vũ nghe danh xưng này, nhíu nhíu mày, đối với chủ trọ nói: "Cùng bà xã bảo bối của tôi, chúng tôi kết hôn rồi."

"Ha ha, không phải đều giống nhau sao?"

Ôn Hành Vũ nhếch miệng, hắn nói: "Không đồng dạng."

Chủ nhà trọ lắc lắc đầu, không để ý đến cái người alpha kỳ quái này.

Ôn Hành Vũ từ nhà trọ dân đi ra, kéo mở cửa xe đem Ôn Lưu Tình còn ngủ thiếp đi mò ra, phủ thêm áo khoác, ôm Ôn Lưu Tình xuống xe. Ôn Lưu Tình mơ mơ màng màng tỉnh rồi, hỏi hắn: "Có gian phòng trống sao?"

"Hầu như đều đầy người rồi, chỉ còn dư lại một phòng giường lớn." Ôn Lưu Tình dựa vào lồng ngực của hắn, "Kia cũng không có cách nào."

Bọn họ ở nhà trọ dân bên trong ăn bữa tối, chủ nhà trọ làm cơm, hầm đồ ăn còn có cà ri, nói tới lý do ngày hôm nay tại sao trên bờ biển sẽ có nhiều người như vậy, nguyên lai là có một chương trình được tổ chức, hiểu ý hai người còn không quên bổ sung thêm một câu: "đến buổi tối sẽ không còn đông người như vậy nữa."

Ôn Hành Vũ không biết xấu hổ, mặt dày cám ơn còn nói tối nay chúng tôi nhất định sẽ đi. Ôn Lưu Tình bỏ hắn qua một bên mắt, cắm một miếng khoai tây, thời điểm vừa đưa tới bên mép, Ôn Hành Vũ đột nhiên lại gần, cắn một cái đem khoai tây cướp đi.

Ăn cơm xong, Ôn Hành Vũ đi lên lầu cầm áo khoác.

Ở biển nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, hắn cầm áo khoác dày, xuống dưới đúng dịp thấy ở bên cạnh nhà trọ có cửa hàng hoa, tiến vào đi dạo mấy phút, đi ra trong tay nhiều hơn một bó hoa lưu ly. Ôn Hành Vũ đi tới, sau khi ăn cơm xong Ôn Lưu Tình mệt rã rời đang ngồi ngẩn người, mũi chân nhàm chán đá đá ghế tựa. Cúi đầu nhìn Ôn Lưu Tình: "Không phải nói muốn ngắm biển về đem? Làm sao lại ngồi ngốc ở đây rồi, chẳng lẽ muốn anh ôm em?"

Ôn Lưu Tình chậm rì rì ngẩng đầu lên, hoa lưu ly đưa đến trước mắt, mí mắt của cậu giật giật, liền nghe Ôn Hành Vũ nói: "Này cho em, ven đường hái."

"Nhiều như vậy đều là hái ở ven đường?"

"Nói nhảm nhiều như vậy, tặng em thì em cầm."

Ôn Hành Vũ lại gần, hướng cậu đưa tay ra: "Đi thôi, anh mang em đi ra ngoài ngắm biển đêm."

Ngoài biển quả nhiên so với trong phòng lạnh hơn nhiều, vừa bước ra Ôn Hành Vũ liền run lập cập, lập tức quay đầu đối Ôn Lưu Tình nói: "Đem áo khoác mặc vào."

Trong bóng đêm nhàn nhạt, bãi biển cũng trở nên trống trải, thanh âm của sóng biển ù ù ở bên tai. Ôn Lưu Tình ôm đóa hóa lưu ly lớn trong ngực, hương hoa bị gió biển thổi phân tán, Ôn Hành Vũ ôm vai Ôn Lưu Tình, trong gió biển khô lạnh buốt cùng cậu đứng gần mười phút, hàm răng run lẩy bẩy, nhìn lớp lớp nước biển đen thùi lùi.

Có cái gì tốt để xem? Còn phải xem bao lâu? Ôn Lưu Tình tột cùng là mê điều gì ở đây?

Ở trong lòng thấy bực chết đi được, lại cố nhịn xuống không để lộ một sơ hở nha, rất có tính tự giác chiều theo ý người nọ, chợt nghe Ôn Lưu Tình hỏi: "Biển rộng có phải là rất đẹp hay không?"

Ôn Hành Vũ cười gượng: "Đẹp, tất nhiên là đẹp đẽ, quả thực rất đẹp."

Ôn Lưu Tình ngẩng đầu lên, sâu sắc ngửi mùi biển rộng phả vào mặt, mặt cậu bị gió lạnh thổi đến trắng bệch, nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Vũ: " Em có chút lạnh, muốn uống gì đó nóng."

Chung quanh đây cũng chỉ có nhà trọ dân bên kia còn sáng đèn, Ôn Hành Vũ một câu cũng không trách, đem áo khoác của mình cởi ra, khoác ở trên bả vai Ôn Lưu Tình: "Em đợi ở chỗ này, anh lập tức trở về."

Ôn Lưu Tình nói hắn cẩn thận, Ôn Hành Vũ đi được mấy bước liền vòng vèo quành lại, ôm cậu một hồi: "Nơi nào cũng đừng đi, ở đây chờ anh."

Ôn Hành Vũ đi rất nhanh, vội vã đi đến nhà trọ dân, ủ ly trà sữa nóng vào trong ngực, chạy trở lại.

Ôn Hành Vũ hết đứng đờ ra rồi lại đi khắp bờ cát, nguyệt quang tỏa khắp mặt nước biển, cạnh biển có gió lạnh, đá vụn còn có gió đem hạt cát bay vào bên trong bó hoa lưu ly lẻ loi.

Duy chỉ có Ôn Lưu Tình không còn đứng ở chỗ cũ nữa, thức uống nóng trong lồng ngực rớt xuống, nước nóng bỏng đổ vào bắp đùi của Ôn Hành Vũ. Hắn tựa không có chút cảm giác nào, hướng biển rộng không nhìn thấy điểm cuối chạy đi đưa mắt mỏi mệt tìm kiếm không ngừng. Lưu Tình của hắn không còn ở đây đợi hắn nữa.