Tô Đại Tráng đến ruộng nhà mình đào đậu phộng khoản nợ kia Tô Khả Phương vẫn luôn nhớ kỹ, chỉ không biết quan hệ của Tô Đào và Tô Đại Tráng là như thế nào, vì sao có thể bị gã sử dụng làm vũ khí?
Tô Khả Phương trầm ngâm.
"Đúng, đúng, con đừng làm lỡ giờ lành, khiến tân nương tử chưa vào cửa đã chịu ủy khuất." Nương tử Thủy Sinh rất xem trọng hôn sự của nhi tử, không muốn lại xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, thật vất vả mới khuyên được Đại Trụ.
"Tô Bằng, ngươi xem phải xử trí Tô Đào thế nào?" Các vị tộc lão muốn Tô Bằng định đoạt.
"Trưởng thôn, các vị tộc lão, Đào Nhi đứa nhỏ này không hiểu chuyện, các ngài nể tình nó vi phạm lần đầu, tha cho nó lần này được không?" Nương Tô Đào "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt mọi người, khổ sở cầu khẩn.
Nương Tô Đào biết, sau việc nhốn nháo này thanh danh ác độc của nữ nhi nhất định sẽ bị truyền đi, muốn tìm gia đình tốt là điều không thể, thanh danh nữ nhi đã bị phá huỷ, nương Tô Đào không hi vọng nữ nhi phải chịu thêm tổn thương khác.
Sau khi Tô Bằng cân nhắc một lúc lâu, mới nói: "Dù sao Tô Đào cũng là cô nương gia, việc này nếu làm lớn chung quy đối với thanh danh của nàng ta có trướng ngại, ta thấy không thì như vậy, để Tô Đào xin lỗi cả nhà Thủy Sinh, việc này bỏ qua đi? Các vị tộc lão cảm thấy thế nào?"
"Thủy Sinh, xử trí như vậy ngươi có chấp nhận không?" Tộc lão lớn tuổi không trả lời, ngược lại hỏi Thủy Sinh, dù sao nhà họ mới chân chính là người bị hại.
"Xử trí đối với Tô Đào, ta không có ý kiến, nhưng không thể dễ dàng buông tha cho Tô Đại Tráng." Nương tử Thủy Sinh trầm giọng nói: "Tô Đại Tráng kẻ vô ơn bạc nghĩa đã phá hỏng việc hôn nhân của Đại Trụ một lần rồi, nay Đại Trụ thành thân với cô nương khác, gã còn sai người tới đổ bột đậu, nếu cứ buông tha cho gã như vậy, lần sau có khi gã xông vào nhà ta giết người phóng hoả mất."
Nhớ ngày đó Tô Đại Tráng và Đại Trụ như thân huynh đệ, cả ngày đều làm ổ ở nhà bọn họ, trong nhà gì ăn ngon uống ngon, bà đều để phần cho gã. Vậy mà gã lòng dạ hiểm độc muốn hại bọn họ không phải bạch nhãn lang thì là cái gì?
Tô Bằng và các vị tộc lão nói nhỏ vài câu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vậy đưa Tô Đại Tráng đến chỗ địa bảo trên trấn đi."
Xảy ra chuyện như vậy, Tô Bằng tối cả mặt, nhưng lời nương tử Thủy Sinh nói cũng có đạo lý, Tô Đại Tráng dạy mãi không sửa, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc gã như vậy, ai biết được về sau gã sẽ làm ra chuyện gì?
Việc này liên quan đến mạng người, ông không quyền lực để xử trí, chỉ có thể đưa đến chỗ địa bảo thôi.
"Không, các ngươi không thể đối xử với Đại Tráng ca như vậy!" Đưa đến địa bảo chẳng khác nào đưa lên quan, Tô Đào vừa nghe, liều mạng kêu lên: "Không liên quan đến Đại Tráng ca, là ta, đều tại ta, các ngươi muốn bắt thì bắt ta đi!"
"Bốp" Cha Tô Đào lại tát Tô Đào thêm một phát: "Đánh chết cái thứ không biết xấu hổ như mày."
"Đào Nhi, con câm miệng!" Nương Tô Đào gấp gáp vội vàng che miệng nữ nhi, không cho nàng ta kêu la.
"Được rồi, muốn dạy nữ nhi thì để về nhà mà dạy." Tô Bằng nhìn không nổi, phất tay với bọn họ: "Đừng khiến nhà Thuỷ Sinh loạn thêm."
"Chờ một chút!" Cha nương Tô Đào đang muốn đưa nữ nhi về, Giả Thị lại lên tiếng: "Vừa rồi Tô Đào vu oan cho Phương Nhi nhà ta, việc này còn chưa xong đâu!"
"Giả Thị, cha cháu đã nói bỏ qua chuyện này rồi, cháu còn muốn như thế nào nữa?" Vừa rồi ép buộc một phen, hiển nhiên tinh thần tộc lão lớn tuổi đã mệt mỏi, tiếng nói chuyện nhỏ hơn rất nhiều, cũng mất khí thế ban nãy.
"Tộc lão, Tô Đào còn chưa xin lỗi Phương Nhi nhà cháu nữa." Giả Thị lạnh lùng nhìn hai gò má bị đánh sưng đỏ của Tô Đào, hôm nay không bắt Tô Đào nói xin lỗi, về sau ai cũng có thể giội nước bẩn lên người Phương Nhi.
"Phương Nhi, cháu thấy sao?" Một vị tộc lão khác nhìn về phía Tô Khả Phương.
"Tô Đào không phải trẻ con 3 tuổi, nàng ta có thể phụ trách hành vi của chính mình!" Mặt Tô Khả Phương không biểu tình nói.
Nghe lời này, các vị tộc lão đã minh bạch ý nàng: "Tô Đào, mau xin lỗi Phương Nhi, việc này sẽ cho qua."
"Tô Khả Phương, ngươi là đồ tiện nhân, đều tại ngươi làm hại Đại Tráng ca, còn muốn ta xin lỗi ngươi ư? Mơ tưởng!" Tô Đào kéo tay nương nàng ta xuống, đôi mắt âm độc bắn về phía Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương lơ đễnh nhếch môi cười: "Không miễn cưỡng!"
Vừa mới nói xong, tay phải giơ lên, hung hăng cho Tô Đào một bạt tai, lạnh lùng cười nói: "Đây chính kết quả của việc nói xấu ta, thanh toán xong!"
Kiếp trước sư phụ thường nói với nàng đánh người phải đánh mặt, hôm nay nàng xem như cảm nhận được mấy chữ chân lý.
Hai chữ, hả giận!
Vốn Tô Khả Phương và Tô Đào đứng song song đối diện trước mặt các vị tộc trưởng, Tô Đào bị cha nương kéo vừa vặn biến thành đứng đối mặt với Tô Khả Phương nên lực của cái tát này rất lớn, nguyên bản mặt Tô Đào đã sưng đỏ giờ thêm một cái tát càng sưng lớn hơn.
Tất cả mọi người không ngờ Tô Khả Phương đột nhiên hành động như vậy, thật lâu mới phục hồi tinh thần.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người ta đội lên đầu tội danh mưu hại, đổi thành ai cũng khó nén giận.
Nương Tô Đào thấy mà đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nữ nhi đã làm, bà ta không cách nào trách Tô Khả Phương được, vội cùng phu quân mình kéo nữ nhi ra khỏi nhà Thủy Sinh.
"Được rồi, mau chóng thu thập một chút, Đại Trụ cũng nên đi đón tân nương thôi." Tô Bằng thấy mọi người còn đang thì thầm nói chuyện, không khỏi lớn tiếng nói.
Thôn Hạ Hà cách thôn Phong Quả khá xa, vì không để lỡ giờ lành, Đại Trụ phải đi đón tân nương cho kịp.
"Đúng, đúng, nên đi đón tân nương thôi!" Nương tử Thủy Sinh vội vàng sửa soạn cho nhi tử một lần nữa, để người săn sóc dâu đi đón tân nương tử cùng Đại Trụ.
Bị Tô Đào nháo trò như vậy, kế đó mọi người đều nơm nớp lo sợ, cũng may sau khi tân nương tử vào cửa không xảy ra bất trắc gì nữa, thẳng đến xế chiều thuận lợi tiễn hết khách nhân về, thần kinh cẳng thẳng của cả nhà Thuỷ Sinh mới trầm tĩnh lại.
Rời khỏi nhà Thủy Sinh, Giả Thị kéo Tô Khả Phương lại, nhỏ giọng nói: "Phương Nhi, muội có biết tại sao Tô Đào giúp đỡ Tô Đại Tráng hại người không?"
"Tô Đào thích Tô Đại Tráng hả?" Nghĩ tới phản ứng của Tô Đào và cha nương nàng ta, Tô Khả Phương mơ hồ đoán được một ít.
"Không rõ nữa, nhưng nghe nói gần đây quan hệ của hai đứa nó mới tốt vậy thôi, tẩu nhắc nhở muội một câu, về sau nhất định phải cẩn thận chút." Giả Thị vừa nghĩ tới ánh mắt Tô Đào nhìn cô em chồng nhà mình liền cảm thấy bất an.
"Trước kia không phải Tô Đại Tráng nói thích một cô nương thôn Hương Phường sao, tại sao lại lẫn lộn với Tô Đào vậy?" Tô Khả Phương không hiểu, việc này đã cách bao lâu đâu.
"Nghe nói nương Đại Tráng tới cửa hỏi cưới, bị cha nương đối phương đuổi đi, nên việc này không thành." Giả Thị đáp.
"Muội hiểu rồi!" Vốn dĩ tên Tô Đại Tráng này chính là người bụng dạ hẹp hòi, hôm nay gã chẳng qua là lợi dụng Tô Đào thôi, sao có thể thiệt tình yêu thích nàng ta?
"Đại tẩu, đừng lo lắng, không sao đâu." Tô Khả Phương vừa ngẫm nghĩ vừa trấn an Giả Thị.
Những ngày tiếp theo, Tô Khả Phương ngẫu nhiên sẽ đến nông trại kiểm tra một chút, thời gian còn lại nàng đều dùng để điêu khắc đồ chơi, mà hai huynh đệ Phó Thần Tường thì vội vàng việc đồng áng.
Đậu nành và lúa nước trong không gian mọc nhanh kinh người, cuối tháng sáu Tô Khả Phương đã thu hoạch được vụ đậu nành và lúa nước đầu tiên.