Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 231: Sóng gió nổi lên




Nếu nói đến tiền bạc thì không chừng sẽ làm vị Hạng thiếu phu nhân này cảm thấy bị sỉ nhục, cho nên Mạc ma ma không dám tùy ý mở miệng, việc này vẫn nên chờ lão nhân nhà mình làm chủ đi.

“Mạc ma ma quá nghiêm trọng rồi, chỉ là mấy vòng tay Phật châu thôi mà? Ta bỏ chút thời gian điêu khắc cho lão phu nhân điêu khắc là được, nhưng lúc này ta tương đối bận rộn nên nhanh nhất cũng phải nửa tháng sau mới có thể điêu khắc xong.” Tô Khả Phương cười nói.

Là chuyên gia điêu khắc gỗ, tác phẩm của mình có người thưởng thức, lại còn đi thật xa tới đây thì không còn gì có thể làm nàng cao hứng hơn, hơn nữa nàng cũng không lo lắng Liễu lão phu nhân sẽ lấy Phật châu của nàng không công.

Thấy Tô Khả Phương đáp ứng dứt khoát đến như vậy, Mạc ma ma vui sướng, vẻ mặt cảm kích Tô Khả Phương: “Lão thân thay lão phu nhân nhà ta cảm tạ Hạng thiếu phu nhân trước!”

“Mạc ma ma không cần khách khí!”

Diêu thị muốn giữ Mạc ma ma lại dùng cơm trưa nhưng bị Mạc ma ma uyển chuyển cự tuyệt, mẹ chồng nàng dâu hai người tự mình tiễn nàng ra ngoại viện.

Mạc ma ma đi rồi thì Lư thị mới ôm Hạo Nhi đi ra từ trong viện.

“Cô cô ——”

Hạo Nhi vừa thấy Tô Khả Phương liền cười toe toét nhào về phía trước.

Hôm qua lúc nhóm người Diêu thị đến nơi đã là chạng vạng, Tô Khả Phương đã đi đến đến phố ăn nhỏ cùng với Giả thị, mà Lư thị không quen đi xa nên bị xe ngựa lắc đến toàn thân rã rời, Hạng Tử Nhuận để cho bọn họ nghỉ tạm một đêm trước rồi mới ra phố ăn nhỏ.

“Nương, thân thể người đã khỏe chưa?” Tô Khả Phương hỏi mẫu thân mình.

Nàng sơ suất không suy xét đến việc mẫu thân không quen đi xa nên đã quên sai A Cam lót một tầng lông mềm lên chỗ ngồi xe ngựa.

“Tối hôm qua Thần Hoằng làm thuốc tắm gì đó cho nương ngâm nên sáng nay thức dậy đã không sao rồi.” Lư thị cười nói.

Nghe vậy, Tô Khả Phương nghiêng đầu liếc nam nhân bên cạnh, trong mắt tràn đầy ý cười, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Tô Khả Phương ăn xong cơm sáng liền mang theo bà bà và mẫu thân đi dạo quanh đường lớn trong huyện thành, dạo phố xong còn mua một đống đồ to, lúc này Tô Khả Phương mới dẫn các bà đi đến tiệm gà chiên và tiệm ruốc cá. Mãi đến giữa trưa, Hạng Tử Nhuận mới quay lại đón bọn họ đến Vãn Hương Lai ăn cơm trưa.

Lúc đoàn người đến tửu lầu thì đúng lúc gặp Lý Trì, Lý Trì nghe nói cả gia đình Tô Khả Phương đến tửu lầu ăn cơm, vội tự mình đến phòng bếp sai đầu bếp làm thêm vài món thức ăn, sau đó liền đến nhã gian của bọn họ chào hỏi.

Khi vào phòng, tầm mắt Lý Trì tầm mắt liền dừng ở trên người Tô Khả Phương, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.

Tô Khả Phương hôm nay mặc một cái váy dài màu lan tử la chiết eo, trong đôi mắt hạnh linh hoạt ẩn hiện lóe lên chút giảo hoạt, lông mi nhỏ dài nhưng dày như quạt hương bồ khẽ nhếch, đôi môi phấn nộn lúc này mỉm cười xinh đẹp, nhan sắc rực rỡ trong sáng, mềm mại mà tinh nghịch.

Lý Trì đã một thời gian dài không gặp nàng, lần trước gặp nàng vẫn trong trang phục nam tử, lúc này gặp lại, hắn phát hiện tim mình đã không còn bình tĩnh như ngày xưa, xen lẫn vào có một chút không cam lòng và bối rối.

Khi nhìn thấy nam tử có khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, toàn thân tỏa ra khí chất anh duệ, trong đáy mắt nhìn như bình tĩnh lại che giấu ánh nhìn sắc bén, làm người ta không thể xem nhẹ, một nam một nữ, một tĩnh một động, ngồi sóng vai nhau thoạt nhìn thật xứng đôi, hài hòa.  

Ngay lúc Lý Trì cảm thấy mình sắp ngạt thở thì giọng của Hạng Tử Nhuận kéo hắn về từ trong tình cảm không thể khống chế ra: “Lý nhị thiếu gia, đã lâu không gặp!”

Hạng Tử Nhuận cười nhạt, đáy mắt sắc bén quét về phía hắn không chút che dấu.

Mặt Lý Trì biến sắc, thu lại tầm mắt trên người Tô Khả Phương, chột dạ chắp tay làm lễ với Hạng Tử Nhuận: “Hạng huynh, đã lâu không gặp!”

Hạng Tử Nhuận cười như không cười nhìn hắn, nói: “Lần trước Lý nhị thiếu gia hẹn với ta, Hạng mỗ từ đó đến nay bận rộn, nhưng hôm nay đã có duyên như vậy, hay là chúng ta cùng uống với nhau vài chén?”

Lư thị và Giả thị dù cho chậm chạp cũng nhìn ra tâm tư của Lý Trì đối với Tô Khả Phương, thấy Hạng Tử Nhuận còn mời Lý Trì uống rượu, mí mắt giật giật, sợ sẽ nháo ra chuyện.  

Còn Tô Khả Phương nhận ra tình cảm toát ra từ Lý Trì cũng sợ ngây người.

Nàng và Lý Trì vẫn luôn lấy tư cách là bằng hữu ở chung, chưa bao giờ vượt qua giới hạn, nguyên nhân cũng do cá tính ngay thẳng của Lý Trì, lại không có tình yêu nam nữ đối với nàng, cho nên nàng mới có thể yên tâm cùng hắn hợp tác, nhưng bây giờ…

Tô Khả Phương mím môi trầm tư.

Trong phòng ngoại trừ Hạo Nhi ngây thơ, chỉ có một mình Diêu thị bình tĩnh nhất, bà nhìn vị nhi tử toàn thân trên dưới tỏa ra vị dấm chua thì trong lòng cảm thấy buồn cười.

Một nam tử bình thường như vậy mà cũng đáng cho hắn tức giận sao?

Nàng hiểu nhi tử mình không phải là người tự ti, xem ra bà đã xem nhẹ vị trí của Phương Nhi trong lòng hài tử rồi!

Lại nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Phương Nhi, trong lòng Diêu thị hơi an tâm, chỉ cần Phương Nhi và Lý nhị thiếu gia là trong sạch thì bà không cần lo lắng thay cho nhi tử nhà mình.

Lý Trì mơ hồ nhận ra ý đồ không tốt của Hạng Tử Nhuận, vừa định cự tuyệt đã bị Hạng Tử Nhuận mạnh mẽ ấn xuống ghế trên.

Thịnh tình không thể chối từ, Lý Trì đành phải căng da đầu ngồi ở giữa Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương.

Chỉ là…… Sao hắn ta lại ngồi ở giữa hai vợ chồng họ chứ?

Tô Khả Phương nhíu mày liếc Hạng Tử Nhuận, cảm thấy thật khó hiểu.

Nàng cũng không tin hắn sẽ không nhìn ra tâm tư của Lý Trì, vậy mà lại nhét hắn ngồi giữa hai vợ chồng, trong hồ lô gia hỏa này rốt cuộc bán thuốc gì đây?

Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, Hạng Tử Nhuận cười trấn an nàng.

Lư thị cùng Giả thị ngồi ở đối diện run rẩy nhìn chằm chằm ba người ngồi đối diện, mãi đến khi thấy Hạng Tử Nhuận cười với Tô Khả Phương, tâm tư nặng nề của hai người mới buông xuống.

Lư thị và Giả thị buông nhẹ tâm tư, nhưng Lý Trì ngồi giữa hai vợ chồng thì lại bị dày vò.

Vì muốn che dấu sự xầu hổ không được tự nhiên của mình, Lý Trì nâng chén mời Hạng Tử Nhuận: “Hạng huynh, Lý Trì kính huynh một ly.”

Hạng Tử Nhuận nhìn nhìn ly rượu trong tay, khẽ nhếch môi, nói: “Cái ly nhỏ như vậy làm sao uống cho tận hứng đây? Đổi chén đi!”

Nói rồi mặc kệ Lý Trì có đồng ý hay không, nhấc bình rượu trên bàn đổ đầy rượu vào chén của mình và Lý Trì.

“Lý nhị thiếu gia, Hạng mỗ kính đệ một ly!” Hạng Tử Nhuận cũng không đợi Lý Trì đáp lại, buông bình rượu, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Thấy thế, cặp mày liễu của Tô Khả Phương nhíu chặt, gắp một đũa khoai môn xào thịt lướt qua Lý Trì, bỏ vào trong chén của Hạng Tử Nhuận: “ Trước khi uống rượu thì phải ăn gì đó lót bụng mới không bị hư dạ dày!”

Thật ra nàng muốn ngăn cản hắn uống thả cửa, nhưng có Lý Trì ở đây nên nàng muốn giữ chút mặt mũi cho hắn, nghĩ thầm về nhà phải cảnh cáo một phen.

“Được.” Hạng Tử Nhuận biết nghe lời cười cười, gắp khối thịt bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.

Diêu thị và Lư thị Giả thị mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi đầu ăn đồ ăn, cố ý xem nhẹ sóng gió nổi lên bên kia.

Hạng Tử Nhuận ăn thịt xong, nâng đũa gắp một đũa thịt vào chén của tức phụ, khẽ cười nói: “Nàng cũng ăn nhiều thịt một chút, ăn thịt bổ thịt.”