Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 214: Cá lọt lưới




A Cam nghiêm mặt, không chần chừ đem hai tiểu lâu la bị đánh đến không bò dậy nổi ném sang một bên, tiến lên cởi lưng quần của tên đầu lĩnh lưu manh  trói gô hắn lên.

Lúc A Cam tiến lên trói người, đám người phía sau tên đầu lĩnh lưu manh cuối cùng cũng có phản ứng, chạy lên cứu người.

Tô Khả Phương nhanh tay cầm dao giết heo đang cắm trong miếng thịt trên mặt bàn kề vào cổ tên đầu lĩnh lưu manh, quát: “Ai dám tiến lên một bước, ta liền giết hắn!”

“Đừng, đừng qua đây, đừng ai qua đây hết!” tên đầu lĩnh lưu manh không nghĩ đến nữ nhân thoạt nhìn mong manh yếu đuối trước mắt này lại tàn nhẫn như vậy, toàn thân hắn cứng đầu hô to về phía bọn thủ hạ, lo sợ tay nữ nhân này run lên là con dao giết heo sẽ cắm vào cổ hắn.

Thấy người vừa rồi còn uy phong lẫm liệt giờ biến thành tôn tử (cháu trai – con nít) Tô Khả Phương ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ngươi không phải nói ngươi ác sao? Tàn nhẫn cho ta xem đi?”

“Không, không, cô nãi nãi, ngài mới tàn nhẫn, ngài mới tàn nhẫn?” Đầu lĩnh lưu manh làm gì còn có bộ dáng hung thần ác sát, nếu Tô Khả Phương muốn hắn dập đầu quỳ xuống chắc hắn cũng làm theo.

Tô Khả Phương hừ lạnh một tiếng: “Kêu bọn họ cới lưng quần ra, tự trói mình lại.”

“Có nghe hay không, còn không mau cởi lưng quần ra!” Đầu lĩnh lưu manh khiển trách bọn thủ hạ lâu la.

“Lão đại, làm sao có thể tự mình trói mình chứ?” Bọn lâu la vẻ mặt đưa đám hỏi.

“Tự mình trói không được, còn không biết gọi người khác hỗ trợ à?!” Đầu lĩnh lưu manh tức giận rít gào.

Đầu lĩnh lưu manh ngày thường tám mặt uy phong, bị người trước mặt bức đến nông nỗi này, trong long hận không thể Tô Khả Phương chặt thành tám khúc.

Một đám lâu la nhìn nhau, vừa chần chừ vừa hoảng sợ.

Nữ nhân này quá tà môn, lão đại bọn họ cũng có chút công phu quyền cước, sao có thể trong chớp mắt bị nữ nhân tay không tấc sắt này chế trụ chứ?

Vừa rồi bọn họ chưa thấy nàng ra tay mà lão đại nhà mình đã bị thương, còn chảy nhiều máu như vậy, gậy trên tay cũng bị cướp đi, thậy là quá quỷ dị.

Bọn họ không biết nữ nhân sau khi trói bọn họ lại sẽ đối phó với bọn họ như thế nào, cho nên ——

“Lão đại, chúng ta xin lỗi ngài, nhưng ngài yên tâm, chúng ta sẽ quay lại cứu ngài!”

Những tên lâu la cúi mình vái chào với lão đại nhà mình, rồi xoay người chạy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Đầu lĩnh lưu manh không thể tin nổi, một lúc lâu sau sự thật là mình bị chính thủ hạ của mình vứt bỏ mới phục hồi tinh thần lại, liền nghiến răng nghiến lợi rống về hướng bọn họ chạy trốn: “Đàn nhãi ranh các ngươi, về sau đừng để lão tử thấy các ngươi!”

Những tên lâu la mới vừa chạy khỏi chợ bán thức ăn liền gặp Nghiêm Trung Đình mang theo nha dịch lại đây, bọn nha dịch đó vốn dĩ không biết nhóm người này chính là bọn đã vây đổ Diêu thị, nhưng bọn chúng chột da, nhìn thấy nha dịch liền quay đầu chạy, không có quỷ mới lạ.

“Đuổi theo!” Nghiêm Trung Đình phản ứng cực nhanh, ra lệnh, ngoại trừ hai người hộ vệ bên người Nghiêm Trung Đình, nha dịch còn lại đều đuổi theo.

Có vẻ như bọn chúng không quen thuộc đường xá trong huyện Hoài Đường, giống như ruồi nhặng không đầu chạy loạn xa, một lúc sau tất cả đều bị nha dịch bắt lại.

A Cam ép đầu lĩnh lưu manh đang cúi đầu đạp cho hắn đi theo sau Tô Khả Phương và Diêu thị ra khỏi chợ bán thức ăn, mọi người vừa ra khỏi chợ liền thấy đám người Nghiêm Trung Đình.

“Nghiêm đại nhân, người này có ý đồ thương tổn bà bà ta, nhờ Nghiêm đại nhân thay chúng ta làm chủ, bắt người chủ mưu.”

Tô Khả Phương hành lễ với Nghiêm Trung Đình, gọi A Cam dẫn người lại.

“Đại nhân, oan uổng quá, oan uổng quá, đại nhân!” Đầu lĩnh lưu manh vừa thấy đến Nghiêm Trung Đình mặc quan phục, mặt mũi trắng bệch, vừa mở miệng liền kêu oan.  

Nơi này không phải địa bàn của hắn, lỡ như phải vào đại lao thì cả đời này cũng đừng nghĩ thoát được!

“Chờ điều tra rõ chân tướng sự tình, bản quan sẽ làm chủ cho ngươi!” Nghiêm Trung Đình từ trong lời nói của Tô Khả Phương nghe ra được chút manh mối, bất động thanh sắc nói.

“Đa tạ đại nhân!”

“Được rồi, dẫn bà bà ngươi đi gặp đại phu đi.” Nghiêm Trung Đình thấy Tô Khả Phương và Mã Liên mỗi người một bên đỡ Diêu thị, thì đoán là bà bị thương.

Tô Khả Phương đưa Diêu đến y quán, đại phu cũng nói chân bà quả thực đã bị trặc, kê thuốc thoa, dặn mỗi ngày thay một lần, trước khi lành không được tùy tiện đi lại.

Sau khi đưa bà bà về nam thông phố, Tô Khả Phương liền đi huyện nha, muốn xem lai lịch bọn chứng là gì, ai là kẻ chủ mưu?

Tới huyện nha, Tô Khả Phương biết được đầu lĩnh lưu manh sống chết không chịu nhận tội, mà cũng cậy không ra tin tức hữu dụng gì từ bọn tiểu lâu la, bởi vì bọn họ chỉ biết lão đại nhà mình thu tiền của người khác, muốn uy hiếp chủ nhân chiếc xe ngựa này, còn lại cái gì cũng không biết.

Nghiêm Trung Đình thẩm vấn nửa ngày cũng chỉ tra ra bọn chúng không phải là người trong huyện Hoài Đường, mà là một dám du côn lưu manh ở huyện Vĩnh Phúc kế bên, nngày thường hám tài hám sắc, thích đánh bạc, không chuyện ác nào không dám làm.

Tô Khả Phương nói với Nghiêm Trung Đình là nàng muốn vào nhà lao xem một chút, Nghiêm Trung Đình do dự, rồi sai người đem nàng vào.

Vào đại lao, Tô Khả Phương thấy đám du côn huyện Vĩnh Phúc kia thương tích đầy mình, mà tên đầu lĩnh lưu manh bị thương nặng nhất, chắc là chịu cực hình quá nặng, hắn dựa vào góc vách tường của nhà tù, nhìn thấy Tô Khả Phương thì há miệng thở dốc, cũng không biết đang nói cái gì.

Bất quá nàng thấy được ánh mắt phẫn hận từ hắn, dù hắn có nói thì cũng không phải lời hay ho gì, xem ra cũng không có khả năng sẽ là người phía sau màn sai sử.

Đám tiểu lâu la thấy Tô Khả Phương liền bổ nhào vào trước hàng rào nhà tù, hướng về phía Tô Khả Phương khóc lóc: “Cô nãi nãi, cô nãi nãi, van cầu ngài thả chúng ta đi, chúng ta cái gì cũng không biết, việc này không liên quan đến chúng ta, van cầu ngài buông tha chúng ta đi……”

Tên ngục tốt đã dẫn Tô Khả Phương vào vung roi lên hang rào, bọn họ bị đau la lên, thối lui vào góc tường, không dám kêu to.

Mùi vị trong đại lao thật khó ngửi, Tô Khả Phương xoay người chuẩn bị rời đi.

Nàng lúc đầu chỉ muốn giáo huấn tên đầu lĩnh lưu manh một chút, nhưng khi thấy hắn hơi thở thoi thóp, nàng định tạm thời buông tha hắn, đợi đến lúc bắt được người đưa tiền cho hắn rồi lại thay bà bà báo thù.

Nhưng vừa xoay người đi, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng giam, nói với tên ngục tốt: “Ngục tốt đại ca, hình như thiếu một người?”

Ngục tốt nhìn thoáng qua trong nhà lao, đếm đếm rồi nói: “Không có thiếu, đủ mười sáu người mà.”

“Không, thiếu một người!” Tô Khả Phương khẳng định chắc chắn nói.

Bởi vì trong ngục thiếu tên lưu manh mắt hí!

“Đại nhân cũng chỉ bắt được mười sáu người a.” Ngục tốt cũng thực khẳng định nói.

Tô Khả Phương mím môi, hiểu rõ.

Tên đó thừa dịp trốn thoát!

Tô Khả Phương lại tìm tới Nghiêm Trung Đình lần nữa, nói cho hắn còn một con cá lọt lưới, Nghiêm Trung Đình lập tức hạ lệnh lùng bắt.

Hiện giờ an nguy của Tô Khả Phương là quan trọng nhất, nếu nàng xảy ra chuyện thì báo dự báo thời tiết sẽ không thể làm, cho nên Nghiêm Trung Đình rất coi trọng chuyện này.

Diêu thị bị trặc chân, Tô Khả Phương lại bắt đầu vội lên, thở hổn hển.

Một bên muốn làm xong chuyện trong xưởng báo chí, một bên lại muốn vội vàng chiếu cố Diêu thị, đồng thời còn muốn chú ý tin tức huyện nha lùng bắt tên lưu manh mắt hí kia, nên giấc ngủ cũng không an ổn.