Nàng thậm chí còn vui mừng, may mắn vì lần đầu tiên mình sa vào lưới tình đối phương lại chính là tướng công trên danh nghĩa mình, chứ không phải những nam tử khác.
Bản chất nàng vốn là nữ nhân truyền thống, sau này lại cùng mọi người ở Phó Gia trải qua hoạn nạn. Khi biết hắn chính là tướng công mình, theo bản năng nàng đã muốn tiếp nhận.
Bởi vì hắn, là người sẽ làm bạn với nàng cả đời!
Hạng Tử Nhuận lạnh lùng lườm A Ngốc, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, là A Ngốc, không sao rồi."
Nghe giọng hắn trầm thấp lại ôn nhu, Tô Khả Phương bất giác hơi cong khóe môi. Một giây sau nàng đột nhiên ý thức được mình suýt thất thủ, vậy rất nguy hiểm, lòng cả kinh, có chút chột dạ và bất an chôn đầu thật sâu vào ngực hắn.
Nàng đến từ hiện đại, nàng rõ ràng hơn bất kỳ một nữ nhân nào ở triều đại này, về mặt tình cảm người nào càng hãm sâu đến cuối cùng sẽ càng tổn thương nhiều hơn. Huống chi triều đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng thật sự có thể nắm chặt nam nhân này, trở thành nữ nhân duy nhất của hắn sao?
Hạng Tử Nhuận hơi khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng mạnh mẽ chui đầu vào lồng ngực mình, giống như thật sự bị doạ sợ, không khỏi buồn cười nói: "Nhớ lần đầu tiên nàng thấy A Ngốc còn liều mạng với nó, mà mới không thấy một thời gian thôi đã sợ đến vậy?”
Thấy nàng không lên tiếng, Hạng Tử Nhuận bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc Hàng Tử Nhuận bế nàng đặt xuống tảng đá, lòng nhiệt huyết của Tô Khả Phương đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, thần sắc cũng khôi phục bình thường.
"Không sao chứ?" Hắn đưa tay giúp nàng vén mấy sợi tóc mai dài ra sau tai, không yên lòng quan sát nàng.
Tô Khả Phương lắc đầu, tâm tình hoàn toàn khác với lúc lên núi.
"Nàng không vui?" Phát hiện cảm xúc của nàng biến hóa, lông mày Hạng Tử Nhuận hơi cau lại.
Tô Khả Phương kinh ngạc vì hắn quá mẫn cảm, nhìn hắn nói: "Nào có?"
"Có!" Hạng Tử Nhuận nói như chém đinh chặt sắt.
Bởi vì để tâm, nên bất kỳ biến hóa nào của nàng hắn cũng có thể cảm nhận được.
Thấy nàng không chịu thừa nhận, hắn duỗi cánh tay dài đem nàng ôm vào ngực, buông mi hỏi: "Phương Nhi, nghe ta giải thích có được không?"
Giữa bọn họ tồn tại khoảng cách, dù biết rõ nàng đang ở trước mắt, nhưng hắn không cách nào tới gần, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Tô Khả Phương nhìn hắn, nghĩ tới cả nhà bọn họ thay tên đổi họ ẩn cư tại thôn Phong Quả hẻo lánh, mà hắn thân thủ bất phàm lại cố tình trốn ở núi sâu không gặp người nhà. Hiển nhiên bà bà và tiểu thúc không biết tung tích hắn ở đâu, khí chất đoan trang ưu nhã trên người bà bà hoàn thoàn khác với thôn phụ, những biểu hiện không thích hợp này chứng minh thân phận nhà họ bất phàm (không bình thường).
Có lẽ, nghe xong lời giải thích của hắn, nàng và hắn chính là người của hai thế giới.
Nếu hắn có tâm muốn rời khỏi, nàng thật sự ngăn cản được sao?
Cân nhắc liên tục, Tô Khả Phương trịnh trọng gật đầu: "Ta nghe huynh giải thích!"
Nàng không thích nghi kỵ lẫn nhau, càng không phải loại người cầm lên được, không bỏ xuống được. Nếu hắn thật sự muốn rời đi, nàng sẽ mỉm cười tiễn hắn.
Thấy mặt nàng trang trọng, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Chỉ nghe ta giải thích thôi mà, nàng phải bày ra bộ dạng thấy chết không sờn vậy sao?”
Tô Khả Phương sững sờ, miễn cưỡng cười nói: "Thảm như vậy sao?"
"Đúng đó!" Hắn quan sát nàng một lúc, nghiêm túc nói: "So với thấy chết không sờn còn thảm hơn.”
Đối mặt với tầm mắt ranh mãnh chứa ý cười của hắn, nàng biết mình lại bị hắn đùa bỡn, tức giận cấu hắn một cái: "Nói hươu nói vượn!"
Hạng Tử Nhuận nắm lấy tay của nàng, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt bén nhọn ngày xưa lộ ra mấy phần mềm mại: "Phương Nhi, trước kia là ta không đúng. Ta không nên bỏ đi vào thành thân, nàng bị thương ta không thể chăm sóc. Ta không nên để nàng đối mặt với bàn tán của mọi người mà chẳng quan tâm, khiến nàng nhận bao nhiêu ấm ức. Ta không nên giấu diếm thân phận sau khi gặp lại nàng, khiến nàng xoắn xuýt, khổ sở. Nhưng mà, ta không hối hận vì khinh bạc nàng.”
Nghe vế đầu, một bụng đầy uỷ khuất của Tô Khả Phương kéo đến như dời non lấp biển, nước mắt sắp trào ra rồi, nhưng nghe câu cuối cùng, Tô Khả Phương thiếu chút nữa bị sặc nước mắt của mình.
"Hạng Tử Nhuận, tiên sư mày!" Tô Khả Phương tức giận đạp hắn một cước: "Huynh chính là đăng đồ tử!"
(Mon: Convert dịch “tiên sư mày” không phải em, không phải em. Đăng đồ tử: đồ háo sắc, yêu râu xanh.)
Hạng Tử Nhuận cười trầm thấp, nhưng tiếng cười kia rất ngắn, hắn một tay ra ôm nàng, tay kia lau đi nước mắt ở khoé mắt nàng, đau lòng nói: "Ta không nhìn nổi nàng khóc. Trước kia là lỗi của ta, ta sửa, nàng muốn đánh muốn mắng tùy nàng, tuyệt đối đừng khóc, được không?"
Không biết vì sao, hắn càng an ủi, nàng càng muốn khóc, lại cảm thấy khóc ở trước mặt hắn thật mất thể diện, đành phải cắn môi, chớp mắt cố ép nước mắt trở về.
Thấy nàng cố gắng giả bộ kiên cường, Hạng Tử Nhuận tự trách đồng thời lại có chút kìm lòng không được. Chưa kịp nghĩ ngợi, cánh môi lạnh lùng đã rơi trên hàng mi hơi rung động của nàng, dừng chốc lát, lại thẳng một đường tiếp tục xuống phía dưới, cuối cùng đôi môi nàng rất nhanh bị cắn phá, tỉ mỉ trằn trọc, cho đến khi nàng buông lỏng hàm răng, hắn mới dần dần gia tăng nụ hôn.
Nụ hôn của hắn ôn nhu mà triền miên, không giống với nụ hôn nóng bỏng mà điên cuồng phẳng phất như có thể nuốt hết người bị hôn trong xe ngựa lần trước. Tô Khả Phương nghĩ tới choáng váng, quên nhắm mắt, quên phản ứng, thậm chí quên hô hấp.
Hạng Tử Nhuận hôn đến quên hết tất cả, cơ thể dãn ra, nhưng cảm thấy người trong ngực dường như sắp ngạt thở. Hắn đột nhiên mở mắt ra, bỗng chống lại một đôi mắt mê ly.
Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ cắn chóp mũi nàng: "Nàng nhìn ta như vậy, ta tiếp tục kiểu gì bây giờ?”
Bị hắn khẽ cắn, Tô Khả Phương mới hồi thần, sau đó nghe lời này, không khỏi ảo não mặt đỏ lên.
Vào lúc này, nàng lại so sánh sự khác nhau giữa hai nụ hôn.
Thua người không thua trận, nàng vòng tay ra sau ót Hạng Tử Nhuận, ngoài mạnh trong yếu ngước mắt trừng hắn: "Đây chính là lời giải thích của huynh với ta?”
Bộ dạng nàng miệng cọp gan thỏ khiến Hạng Tử Nhuận vui vẻ cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười hùng hậu trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, Tô Khả Phương vừa tức vừa giận.
Khi nàng sắp thẹn quá hoá giận, hắn vội thu hồi nụ cười, dẫn nàng tới ngồi dưới vách động tránh gió, hỏi: "Có lạnh không?"
Nhiệt độ động này thấp hơn dưới chân núi mấy độ, hắn hối hận vì dẫn nàng đến đây.
"Vẫn ổn."
Nàng vừa nói xong, hắn dứt khoát ôm nàng ngồi lên đùi, dùng cơ thể gắt gao bao lấy nàng.
Thấy nàng không cự tuyệt, lòng Hạng Tử Nhuận vui vẻ, nói: "Nương tử, nàng không trách ta nữa rồi, đúng không?"
"Vậy phải xem huynh giải thích thế nào." Nàng quay đầu trừng mắt lườm hắn.
Nàng không biết có phải tất cả nữ nhân khi đụng phải chuyện tình cảm đều mất hết cốt khí như vậy không? Có lẽ vì lần đầu tiên thích một người, nên dù tức giận thế nào, nghe hắn nói vài câu dễ nghe giận dữ liền biến mất.
Thật là đáng sợ!
Nàng tình nguyện nghe mình giải thích, Hạng Tử Nhuận rất hài lòng, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút bất an.
Có lẽ do quá để ý, nên mới lo được lo mất như vậy!
Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, Tô Khả Phương hồ nghi quay đầu nhìn hắn.
"Phương Nhi...” Hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Lòng Tô Khả Phương hồi hộp, có dự cảm rất xấu.
"Phương Nhi, nàng sẽ không rời xa ta, đúng không?" Hắn tìm kiếm lời cam đoan từ nàng.
Tô Khả Phương không cho hắn câu trả lời mong muốn, cố giả bộ trấn định mở miệng: "Huynh nói đi."
Nàng thừa nhận, nàng không có cốt khí, nhưng nàng không phải người không có nguyên tắc!