Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 123: Thi đậu đứng đầu bảng




"Tần Thị, ngươi không nhớ những chuyện bỉ ổi trước kia nhi tử ngươi làm à? Sao còn mặt mũi đến đây náo loạn hả?” Tộc lão tức giận quát tháo: "Các ngươi còn không mau đi múc nước cọ rửa sạch sẽ tường nhà Tô Bằng, muốn xem ta thu thập các ngươi thế nào phải không?”

Cha mẹ Tô Đại Tráng chọc cho các tộc lão vô cùng tức giận, Tô Khả Bân là hy vọng của thôn Phong Quả bọn họ, mọi người đều ngóng trông hy vọng hắn mang về vinh dự cho thôn Phong Quả. Hai kẻ này thì hay rồi, hắt phân và nước tiểu lên tường nhà người ta. Đây chính là điềm báo xui xẻo, điều này khiến các tộc lão tức giận hơn cả Tô Bằng và Lữ Thị. Hận không thể lột da hai kẻ này.

"Tộc lão, ngài không biết cả nhà này nhẫn tâm thế nào đâu. Đại Tráng nhà ta bị bọn họ nhốt vào đại lao rồi, bọn họ còn không buông tha cho thằng bé, sai người ở trong lao tra tấn nhục nhã Đại Tráng nhà ta. Nếu hôm nay tộc lão ngài không cứu Đại Tráng nhà ta, ta sẽ chết trước mặt ngài!”

Tần Thị nói xong liền định đâm đầu về phía Tô Băng đang sầm mặt đứng một bên, các hương thân thấy thế vội vàng ngăn bà ta lại. 

"Muốn chết thì ra sông mà nhảy, đừng ở đây làm ô uế đất của người khác.” Sao tộc lão không nhìn ra Tần Thị đang hù doạ ông ấy chứ, điều này không khỏi khiến ông ấy càng thêm tức giận.

Giả Thị vốn nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy cha nương Tô Đại Tráng ở ngoài náo loạn, còn nguyền rủa Tô Khả Bân thi trượt, tức đến mức cả người phát run. Nàng ấy đứng dậy ra ngoài muốn cùng Tần Thị phân bua, Tô Khả Phương thấy Giả Thị đi đường còn không vững, vội vàng kéo nàng ấy lại.

Khi Tô Khả Phương ra ngoài thấy tường và cánh cửa bị hắt đầy phân và nước tiểu. Trong lòng cũng bốc lên một ngọn lửa lớn rừng rực, nàng cố đè nén tức giận nói với các tộc lão: “Các tộc lão gia gia, Tô Đại Tráng phải vào nhà lao do gã gieo gió gặt bão, hôm nay cháu không nhắc lại nữa. Nhưng ca ca cháu khổ học nhiều năm vì muốn một ngày nào đó bản thân có thể làm rạng rỡ tổ tông, vậy mà trước khi ca ca cháu vào trường thi Tần Thị lại tới uy hiếp chúng cháu, nói sẽ không để chúng cháu sống dễ chịu. Hôm nay bà ta còn nguyền rủa ca ca cháu thi trượt, rồi hắt phân lên tường. Chỉ bắt họ dọn rửa sạch sẽ hậu quả mình gây ra không phải quá có lợi cho bọn họ rồi sao?”

"Cái gì, trước khi Khả Bân vào trường thi Tần Thị dám uy hiếp các cháu?!" Các tộc lão vừa nghe vậy, tức đến phùng mang trợn mắt.

Các hương thân nghe lời này cũng rất tức giận, bắt đầu ào ào chỉ trích Tần Thị.

Vạn nhất tâm tình Tô Khả Bân chịu ảnh hưởng rồi thi rớt thì biết làm sao?

"Người đâu tới đây, tới đây, trói hai đồ hỗn trướng này lại kéo tới từ đường phạt quỳ!" Tộc lão lớn tuổi tức giận gõ gõ ba tong trong tay, ra lệnh.

Tộc lão lớn tuổi vừa lên tiếng, các tộc lão khác cũng gật đầu theo, mấy tiểu tử trẻ tuổi gọi nhau cùng tiến lên, bắt cha nương Tô Đại Tráng lại.

Tại địa phương như nông thôn phạm vào sai lầm lớn, chỉ cần không chết người, thì trừng phạt nặng nhất chính là quỳ từ đường. Sau khi cơn tức giận của cả tộc tiêu tan sẽ được thả ra.

Nhưng Tần Thị sở tác sở vi đã khiến mọi người tức giận. Về sau sống trong thôn nhất định sẽ bị các hương thân xa lánh, chắc chắn đừng mong có ngày thư thái. Đây cũng là mục đích của Tô Khả Phương.

Bắt cha nương Tô Đại Tráng vào từ đường quỳ xong, các hương thân tự động ra bờ sông gánh nước giúp Tô Bằng cọ rửa tường và cánh cửa. Sau đó còn cầm lá bưởi quét đi vận rủi.

Quãng thời gian chờ đợi ngày yết bảng đặc biệt khó khăn, trong khoảng thời gian này toàn thôn đều có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Trước hôm yết bảng một ngày, Tô Khả Phương vốn định theo ca ca tới huyện thành, nhưng mà biết Đàm Trọng An sớm hẹn ca ca cùng đi xem yết bảng, liền bỏ đi ý nghĩ này ngay lập tức.

Ngày yết bảng, Tô Bằng và Lữ Thị khẩn trương đến mức không nuốt nổi cơm. Diêu Thị nghe tin liền sang nhà nói chuyện để hai người buông lỏng.

Tới buổi chiều, cửa thôn loáng thoáng truyền đến loa và tiếng chiêng, không bao lâu Đại Trụ và mấy tiểu tử trẻ tuổi mừng rỡ chạy vào sân, vừa chạy vừa kêu: "Đỗ, đỗ rồi! Khả Bân đại ca đỗ rồi!"

"Đỗ?!" Tô Bằng và Lư Thị bỗng dưng đứng bật dậy, Lư Thị không cẩn thận làm đổ chén trà trong tay.

"Đỗ rồi! Đỗ rồi!" Đại Trụ dùng sức gật gật đầu, kích động kêu lên: "Khả Bân đại ca đỗ đầu bảng!"

"Đại Trụ, đệ nói thật chứ?” Giả Thị lảo đảo nghiêng ngả chạy từ trong phòng ra ngoài, vui đến phát khóc hỏi.

"Là thật, tẩu tẩu, người phụ trách báo tin vui cũng đã vào thôn!"

"Mau ra đón! Mau ra đón!" Tô Bằng vui mừng xém rơi nước mắt, Lư Thị và Giả Thị vừa lau nước mắt vừa dìu nhau ra ngoài. 

Chính Tô Khả Phương cũng mừng rỡ như điên, đang định đi theo thì bị bà bà kéo lại.

"Phương Nhi, con mau chuẩn bị hồng bao (bao lì xì đỏ)." Diêu Thị nhắc nhở.

"Đúng rồi, hồng bao!"

Tô Khả Phương vội xông vào phòng cha nương lục lọi tìm một tờ giấy đỏ, cùng Diêu Thị gấp thành mấy cái hồng bao lớn. Sau đó lại lấy hạt dưa với kẹo hôm bữa mình mua trên trấn và khoai lang phiến nhà mình tự làm bày lên bàn. 

Vừa chuẩn bị xong, thì Tô Bằng đã đón mấy nha dịch báo tin vui vào.

Mấy nha dịch nhận hồng bao nặng trịch, mừng rỡ cười híp cả mắt, uống chén trà xong liền nói còn mấy nơi nữa phải tới rồi rời đi. 

Nha dịch báo tin vui vừa đi, các hương thân sớm đứng ngoài sân lúc này mới tràn vào. Các tộc lão nắm tay Tô Khả Bân nức nở nói: “Khả Bân, giỏi. Giỏi lắm!”

Lư Thị lau khóe mắt, mời các tộc lão vào phòng, hai người Tô Khả Phương và Diêu Thị mang kẹo ra sân chia cho các hương thân, để mọi người cùng chung vui với cả nhà. 

"Tô Bằng, ở thôn Phong Quả chúng ta từ trước tới nay chỉ có Khả Bân là người duy nhất đỗ đầu bảng, chúng ta phải phải ăn mừng một trận thật lớn mới được!" Một tộc lão kích động nói. Hiển nhiên là ông ấy rất vui mừng.

"Đúng vậy, mau tính toán xem quỹ thôn còn bao nhiêu tiền, làm một bữa tiệc rượu ăn mừng cho cả thôn cùng chung vui. Tất cả đều phải vui vẻ chứ.”

"Đúng đó, cứ làm thế đi.”

Tô Bằng chần chừ một lát, mới nói: "Tiệc rượu thì phải làm, nhưng dùng tiền trong thôn như vậy có ổn không?” 

Đột nhiên tộc lão lớn tuổi giận tái mặt quát: "Khả Bân vì thôn Phong Quả chúng ta tranh quanh (giành lấy ánh sáng, trở nên nổi bật), ai dám phản đối nào?" 

"Đúng đấy, mấy vị tộc lão là chúng ta đây đều nhất trí đồng ý, ai dám phản đối thì bảo kẻ đó tới đây gặp chúng ta.” Các tộc lão khác lên tiếng theo.

Các tộc lão đều lên tiếng đồng ý, Tô Bằng không do dự nữa: "Được, ta sẽ nói với các hương thân, hai ngày nữa bày tiệc rượu.” 

Tiền công trong sổ sách của thôn không nhiều, khoản thu lớn nhất chính là từ số tiền lần trước Tô Khả Phương mua đất trong thôn đưa. Nhưng dùng làm tiệc rượu ăn mừng cũng thừa rồi.

Tuy nói làm tiệc để ăn mừng vì Tô Khả Bân thi đỗ, nhưng mà mời chính hương thân cả thôn đến chung vui, nên sử dụng tiền công cũng không ai dị nghị.

Hôm tổ chức tiệc rượu, Tô Bằng mời cả trưởng thôn Hương Phường và trưởng thôn Lâm An tới, Tô Khả Bân thì mời hai đồng môn Lâm Chiêu Hoành và Đàm Trọng An.

Lần này hắn có thể thi đỗ đứng đầu bảng, phải cảm tạ Lâm Chuên Hoành mời tiên sinh, Tô Khả Bân tính qua mấy hôm nữa nhất định sẽ đích thân đến thành Dương Phong bái tạ tiên sinh kia.

Trẻ con trong thôn không ít, trước hôm tổ chức tiệc Tô Khả Phương đã làm hai nồi bánh đậu xanh và bánh ruốc cá lớn, thịt hầm, vịt kho cũng chuẩn bị xong từ hôm trước. Nên hôm ấy không đến nỗi quá bận, các món ăn khác đều do người trong thôn phụ giúp.

Lâm Chiêu Hoành phát hiện, từ sau khi Tô Khả Phương trở về ghế ngồi, thỉnh thoảng Đàm Trọng An lại liếc về phía bàn của nàng. Không chỉ hắn, ngay cả Phó Thần Tường ngồi bàn khác cũng phát hiện ra, cảnh cáo quét mắt nhìn hắn ta.