Không khí Tết trong thành phố ngày càng đậm đà, dọc đường có thể thấy những gian hàng nhỏ bày bán pháo hoa và câu đối Tết, các cửa hàng bày la liệt bánh kẹo, hạt dưa chất cao như núi. Công ty của Lý Cố cuối năm cho ra mắt hộp quà Tết phiên bản mới, cung không đủ cầu, bọn họ không ngờ phản ứng của thị trường lại tốt như vậy, nhân lực nhất thời không theo kịp, vì vậy mãi đến tận đêm giao thừa vẫn chưa được nghỉ.
Tối nay phải ăn tiệc tất niên cùng nhân viên, Lý Cố không thể nào bỏ đi được, bèn hỏi Kỷ Hàn Tinh có muốn đi cùng hay không. Kỷ Hàn Tinh từ chối, tâm trạng cậu không tốt. Lý Cố vì thế mà áy náy với Kỷ Hàn Tinh, bảo nhà hàng chuẩn bị đồ ăn sớm rồi gửi đến tận nhà cho cậu. Bản thân anh thì nhất định phải ăn bữa này với nhân viên, mời cơm phát lì xì, một năm mới có một lần, Lý tổng phải ra dáng một ông chủ chứ.
Kỷ Hàn Tinh ở nhà nhìn mâm cơm đầy ắp, cứ thế ngồi ngẩn ngơ cho đến khi thức ăn nguội lạnh. Trong đầu cậu lúc thì hiện lên hình ảnh Dương Ninh tiều tụy, lúc lại là cảnh Kỷ Tri Thanh nhìn ảnh của Nhiếp Nham với ánh mắt đượm buồn mà cậu đã lén nhìn thấy.
Cậu biết một khi đã bước chân vào con đường này, kết quả khả quan nhất là có thể toàn mạng trở về, còn khả năng lớn hơn là sẽ đi theo vết xe đổ của Nhiếp Nham, hoặc là Dương Ninh. Không ai có thể đấu tranh với vực sâu mà không phải trả giá. Kỷ Hàn Tinh từ lâu đã hiểu rõ đạo lý này. Nhưng bây giờ cậu sợ hãi rồi. Cậu tự hỏi những người trẻ tuổi đầy hoài bão kia, có phải thật sự là bởi vì có đủ dũng khí để đánh bại nỗi lo lắng hay không? Hay là bởi vì bọn họ vẫn chưa biết cuộc đời này có thể tàn khốc đến mức nào, chỉ cần một lòng nhiệt huyết là có thể xông pha?
Nếu Dương Ninh biết cuộc đời còn lại của mình sẽ sống như vậy, liệu ông có còn hăng hái mang theo huân chương trên người để làm nội gián nữa hay không?
Còn có Lý Cố…
Sau khi về nhà, cậu đã chuẩn bị sẵn một loạt lý do để che giấu, nhưng Lý Cố lại không hỏi. Sự quan tâm chu đáo của Lý Cố khiến Kỷ Hàn Tinh không khỏi mềm lòng, cậu muốn nói cho Lý Cố biết tất cả, nếu trên thế giới này chỉ còn một người mà cậu có thể tin tưởng, thì người đó nhất định là Lý Cố. Nhưng bây giờ cậu không muốn nói. Cậu yêu Lý Cố, chỉ hận không thể để Lý Cố dồn hết tâm trí cho mình. Tình yêu này thật nhỏ nhen, không cho phép bất kỳ người hay việc nào khác chia sẻ sự chú ý của Lý Cố, nhưng trong tình yêu này cũng có lòng tốt và thương cảm, cậu không muốn Lý Cố phải lo lắng cho mình. Cậu luôn hy vọng bản thân mình mạnh mẽ, có thể bảo vệ Lý Cố, chứ không phải kéo Lý Cố xuống vực sâu cùng mình, để rồi từ nay về sau phải sống trong lo sợ.
Kỷ Hàn Tinh đổ thức ăn thừa vào thùng rác, buộc chặt túi, xách ra ngoài bãi rác vứt bỏ. Cậu lên giường từ sớm, chăn đệm mùa đông sờ vào hơi lạnh, Kỷ Hàn Tinh chui vào, ôm gối của Lý Cố vào lòng. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Lý Cố khiến cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Lý Cố tranh thủ lúc bận rộn gọi điện thoại cho cậu, có lẽ là đã uống chút rượu, giọng nói anh có vẻ phấn chấn, có thể cảm nhận được sự náo nhiệt bên đó, anh nói: “Tinh Tinh, chúc mừng năm mới. Em ăn cơm chưa?”
“Rồi ạ.”
“Anh đưa mấy người cuối cùng về nhà rồi sẽ về ngay.”
Kỷ Hàn Tinh áp sát điện thoại vào tai, cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ âm thanh nào của Lý Cố. Nhưng bản thân cậu lại không nói nên lời.
Liệu có ngày đó hay không? Cậu sẽ mất liên lạc với Lý Cố trong thời gian dài, cậu sẽ không còn được nghe những lời quan tâm của Lý Cố nữa. Khi Nhiếp Nham đưa ra quyết định đó, tâm trạng ông ấy như thế nào? Ông ấy có yêu Kỷ Tri Thanh không? Nếu yêu Kỷ Tri Thanh, tại sao ông ấy có thể nhẫn tâm ra đi như vậy? Kỷ Hàn Tinh cuộn tròn người trong chăn, cậu bị nỗi cô đơn và bất lực khổng lồ nhấn chìm, chỉ có chiếc điện thoại nhỏ bé trong tay là sự cứu rỗi của cậu, là sợi dây kết nối cậu với Lý Cố.
Nghe cậu im lặng hồi lâu, giọng Lý Cố càng thêm dịu dàng, dỗ dành nói: “Giận rồi à? Hôm nay anh thật sự có việc, nhưng sẽ về ngay thôi! Về nhà sẽ lì xì cho em một bao lì xì thật to, Tinh Tinh của chúng ta lại thêm một tuổi rồi.”
“Vâng.”
Lý Cố ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Vậy anh cúp máy trước đây, đưa bọn họ về sớm thì anh cũng về sớm.”
Gần đây Đồ Ngọc Minh gặp nhiều chuyện vui. Thật ra cuối năm nay cậu ấy đã muốn đi đăng ký kết hôn rồi, nhưng mà công việc cứ dồn dập vào cuối năm, cậu ấy vẫn chưa chính thức đến nhà Tiểu Văn ra mắt người lớn, nên chuyện đăng ký kết hôn đành phải tạm gác lại. Cậu ấy và Tiểu Văn đã bàn bạc xong, mùng một Tết sẽ cùng nhau về quê cô ấy.
Mọi người trong công ty đều biết sếp Đồ có bạn gái xinh đẹp, sắp kết hôn đến nơi. Trong bữa tiệc tất niên, mọi người đều không tha cho cậu ấy, chuốc cho cậu ấy say mèm, Lý Cố phải vất vả lắm mới lôi được Đồ Ngọc Minh về nhà. Thỏ con say khướt ôm lấy anh: “Lý Cố, anh Cố! Thật đấy, sau này em về quê, em sẽ xây cho anh một cái miếu trong làng, để thờ anh! Con trai em nhất định phải nhận anh làm bố nuôi!”
Lý Cố nghe mà buồn cười, vừa loạng choạng dìu cậu vừa nói: “Thôi đi, làng cậu chính là làng anh, anh còn trẻ mà bị cậu thờ như vậy, sau này bọn trẻ con trong làng nhìn thấy anh còn tưởng là thế nào nữa.”
Tên say rượu Đồ Ngọc Minh này tất nhiên sẽ không hiểu ý anh, lại thần thần bí bí hạ giọng: “Anh Cố, anh biết không? Em muốn nói cho anh nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?”
Đồ Ngọc Minh nhất quyết không chịu nói, cứ nằng nặc đòi anh ghé tai lại gần, Lý Cố chỉ đành nhẫn nhịn ghé tai sát vào. Giọng Đồ Ngọc Minh ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển: “Em, sắp, kết, hôn, rồi~”
Lý Cố: “…”
Anh vểnh tai nghe hồi lâu, kết quả chỉ nghe được một câu như vậy, tức đến nỗi suýt chút nữa thì đấm cho tên say rượu này một phát. Vất vả lắm mới đưa được người về phòng, cởi giày cởi áo khoác cho cậu ta, nhét người vào trong chăn ngủ.
Bên ngoài ồn ào như vậy mà Kỷ Hàn Tinh cũng không ra ngoài, Lý Cố đoán chắc cậu đã ngủ từ sớm, hoặc là vì phải đón Tết một mình nên dỗi. Anh bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên chuyện gì cũng khó chu toàn, năm nay thu nhập khả quan, bản đồ kinh doanh của Lý tổng lại mở rộng thêm nửa giang sơn, nhưng đối với chuyện của Kỷ Hàn Tinh, anh lại bó tay chịu trói.
Nhưng Lý Cố nghĩ, hôm nay là Tết mà, anh đối xử với Kỷ Hàn Tinh dịu dàng hơn một chút thì đã sao? Anh cũng chỉ có một đứa em trai cần được nâng niu trong lòng bàn tay như vậy.
Lý Cố đứng bên giường cúi người xuống, khẽ gọi: “Tinh Tinh, Tinh Tinh của anh ngủ rồi à?”
Kỷ Hàn Tinh không muốn trả lời, trở mình xoay người vào trong.
Lý Cố bị hành động trẻ con của cậu chọc cười, anh gác một chân lên giường, rướn người tới kéo chăn của cậu: “Giận thật rồi à?”
Lý Cố đến gần như vậy, trên người anh mang theo hơi lạnh của đêm đông, xen lẫn mùi rượu thoang thoảng. Kỷ Hàn Tinh nhớ đến cảm xúc mãnh liệt khi nhìn ảnh Lý Cố trên núi, cơ thể bỗng chốc nóng ran. Lý Cố thấy cậu nhắm chặt mắt, cuộn tròn trong chăn, bèn hỏi cậu có phải khó chịu ở đâu không.
Kỷ Hàn Tinh không lên tiếng, chỉ lắc đầu cho qua chuyện. Nhưng lại cảm nhận được tay Lý Cố luồn vào trong chăn, nắm lấy cổ chân cậu. Kỷ Hàn Tinh giật mình: “Anh làm gì vậy?”
Lý Cố thở dài, xuống giường đi ra ngoài, Kỷ Hàn Tinh lập tức hỏi anh đi đâu, Lý Cố nói là dầu xoa bóp mà bà nội Thỏ đưa cho lần trước vẫn còn, anh đi lấy thoa cho cậu. “Anh không ở nhà trông chừng, em lại chạy ra ngoài rồi phải không? Cổ chân hình như sưng lên rồi.”
Kỷ Hàn Tinh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình, trên người cậu đúng là có chỗ đang đau, nhưng tuyệt đối không phải là chân. Cậu đưa tay kéo Lý Cố, trong lúc luống cuống đã chạm vào tay anh, tay Kỷ Hàn Tinh hơi lạnh, còn bàn tay mà cậu chạm vào lại ấm áp. Giọng Kỷ Hàn Tinh khàn đặc: “Đừng đi đâu hết, em không cần.”
“Nhưng em không phải đang khó chịu sao?”
Kỷ Hàn Tinh thật sự muốn mắng anh! Ham muốn của cậu, niềm vui nỗi buồn, sự sợ hãi của cậu đều bắt nguồn từ Lý Cố. Bản thân cậu đã trải qua bao sóng gió, sống dở chết dở, vậy mà người này lại như không hiểu gì. Khiến Kỷ Hàn Tinh vừa hận anh, vừa yêu anh đến chết đi sống lại. Cậu thật sự không biết phải làm sao nữa.
“Lý Cố, Lý Cố!”
Giọng nói của Tiểu Văn từ ngoài sân vọng vào. Cả hai đều sửng sốt.
Kỷ Hàn Tinh đang mặc đồ ngủ, không tiện ra ngoài, bèn mở cửa sổ nhìn ra. Cậu đã lâu không gặp Tiểu Văn, có lẽ là vì sắp Tết nên cô ấy đã đi làm tóc, mái tóc dài như dải lụa mềm mại, xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo khoác có cổ lông, cả người như một đóa hoa hạnh phúc.
Lý Cố đi ra ngoài nói với cô ấy thật ngại quá, năm nay công ty bận quá, kéo dài đến tận bây giờ, làm lỡ cả việc về quê ăn Tết của hai người. Tiểu Văn hào phóng nói không sao: “Lão Đồ nhà tôi cho anh mượn rồi, nhớ phần thưởng cuối năm của anh ấy là được.”
Lý Cố cười nói nhất định không thể thiếu.
Tiểu Văn hỏi anh Đồ Ngọc Minh có phải say rồi không, cô ấy nhắn tin mà cậu ấy không trả lời, Lý Cố nói đúng vậy, cậu ấy đang ngủ trong phòng, hỏi cô ấy có muốn vào xem không. Tiểu Văn cười nói: “Biết anh ấy về nhà là được rồi, muộn thế này rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa. À đúng rồi, cái này anh cầm giúp tôi đưa cho anh ấy nhé, hôm nay tôi vừa ra tiệm giặt là lấy về, là áo khoác lông cừu mới giặt khô là hơi cho anh ấy đấy. Bảo anh ấy mai mặc cái này rồi cùng nhau về quê.”
Đồ Ngọc Minh có thể ở bên cạnh cô ấy, Lý Cố rất vui mừng. Hai người nói chuyện vui vẻ, trên mặt đều tràn đầy ý cười.
Còn ngọn lửa trong lòng Kỷ Hàn Tinh sắp không kìm nén được nữa.
Cậu trở về cũng mới được mấy ngày, Lý Cố và Đồ Ngọc Minh vốn đã ít ở nhà, hai người đều cho rằng đối phương chắc chắn đã nói với cậu chuyện này rồi, nên không ai nhắc lại nữa. Thế là Kỷ Hàn Tinh bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt ruột gan.
Tình cảm sâu đậm của chàng trai trẻ tuổi này vừa mãnh liệt vừa mâu thuẫn. Cậu muốn đẩy Lý Cố đến nơi an toàn, cho dù sau này cậu có xảy ra chuyện gì, cậu cũng hy vọng Lý Cố có thể bình an vô sự. Nhưng cậu lại không muốn nhìn thấy anh sống một cuộc sống yên ổn khác với mình, cậu lo lắng sợ hãi, còn Lý Cố lại vui vẻ bên người khác.
Khi Kỷ Hàn Tinh nhìn thấy Tiểu Văn tặng quà cho Lý Cố với vẻ mặt ngại ngùng, cảm giác bị phản bội trong lòng cậu gần như muốn nhấn chìm cậu.
Ánh đèn đường chiếu lên người Lý Cố, rọi rõ từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã ngoài hai mươi. Kỷ Hàn Tinh tuyệt vọng và đau đớn nghĩ, cậu sắp phải bước đến bờ vực thẳm rồi, còn anh trai cậu, người anh trai chưa bao giờ bỏ rơi cậu… Sao có thể, sao có thể bỏ rơi cậu để có được một cuộc sống khác chứ?