Những lần Lý Cố và Kỷ Hàn Tinh giận dỗi nhau thường không kéo dài. Kiểu như vừa mới cãi nhau xong, Lý Cố đã phải lập tức nhún nhường đi dỗ dành cậu em. Lý Cố có một phương pháp đặc biệt để tự thuyết phục bản thân, anh nghĩ rằng vì Kỷ Hàn Tinh đã gọi mình một tiếng anh, nên anh nhường nhịn em trai một chút cũng là điều đương nhiên. Cuộc đời mênh mông, nhưng đối với Kỷ Hàn Tinh, có mấy ai để cậu có thể tùy ý làm nũng, nổi cáu chứ? Lý Cố cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề, anh phải bù đắp cho cậu em điều đó.
Không lâu sau sự việc đối đầu ở phòng khách, đến sinh nhật của Kỷ Hàn Tinh. Lúc đó điện thoại di động mới bắt đầu phổ biến, chưa nhiều người sử dụng. Nhân dịp sinh nhật của Kỷ Hàn Tinh, Lý Cố đã mua cho hai đứa con trai trong nhà mỗi đứa một chiếc. Con trai quả nhiên thích những món đồ điện tử nhỏ như vậy, Kỷ Hàn Tinh hỏi số điện thoại của anh là bao nhiêu, Lý Cố cầm lấy máy, nhập tên và số của mình vào. Kỷ Hàn Tinh nhận lại, trông có vẻ rất vui. Lý Cố cuối cùng cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Năm nay Kỷ Hàn Tinh tròn 16 tuổi, độ tuổi này được coi là một cột mốc không lớn không nhỏ. Chiều tối hôm đó, Lý Cố lại mang một hộp quà khác đến phòng cậu. Kỷ Hàn Tinh ngạc nhiên hỏi: “Anh không phải đã tặng quà rồi sao?”
Lý Cố mỉm cười: “Điện thoại thì Ngọc Minh cũng có, tất nhiên anh phải tặng em một món quà sinh nhật chỉ dành riêng cho em.”
Ánh mắt Kỷ Hàn Tinh dừng lại trên người anh một lúc, rồi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay trông rất đắt tiền. Vào thời điểm đó, đồng hồ đeo tay mang một ý nghĩa riêng biệt của tầng lớp tri thức, có thể coi là một món quà rất có giá trị. Kỷ Hàn Tinh cầm lên, nhìn thấy phía sau mặt đồng hồ còn khắc một từ – star.
Kỷ Hàn Tinh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, giọng cậu nhẹ nhàng và mềm mại: “Đẹp quá.”
“Em thích là tốt rồi,” Lý Cố lúc này mới hoàn toàn yên tâm: “Chúc mừng sinh nhật, mong Tinh Tinh lớn lên thật tốt.”
Cuộc tranh cãi vô cớ về việc có phải là trẻ con hay không cuối cùng cũng qua đi, hai anh em lại trở nên hòa thuận như xưa. Lý Cố hỏi Kỷ Hàn Tinh gần đây ngoài học hành ra còn làm gì, Kỷ Hàn Tinh bảo ăn cơm ngủ nghỉ. Lý Cố thấy rất khó tin, lại hỏi cậu có kế hoạch gì cho tương lai không, Kỷ Hàn Tinh thật sự suy nghĩ một lúc, rồi cúi mắt xuống: “Chuyện tương lai, phải đợi đến lúc đó mới nói được.”
Lý Cố vuốt ve mái tóc trước trán cậu, anh nhạy cảm nhận ra tâm trạng Kỷ Hàn Tinh có vẻ hơi buồn. Nhưng trẻ con lớn lên quả thật phiền phức, những nỗi lo lắng hồi nhỏ chỉ đếm trên đầu ngón tay là hết, chơi đùa một chút là có thể vui vẻ. Bây giờ khác rồi, anh không biết Kỷ Hàn Tinh đang lo lắng điều gì, cũng không biết phải an ủi thế nào mới thích hợp. Anh chỉ tiếp tục câu chuyện: “Tuy tương lai chưa đến, nhưng có thể nghĩ trước, em xem ngay cả Ngọc Minh cũng có kế hoạch tương lai. Nó muốn trong vòng ba năm có thể mua nhà ở thành phố và kết hôn.”
Kỷ Hàn Tinh chớp mắt: “Anh nghĩ khả năng thành công của anh Ngọc Minh cao không?”
Lý Cố gật đầu: “Đương nhiên rồi, bây giờ nó làm việc rất chăm chỉ. Làm nhiều thì được nhiều, anh nghĩ có hy vọng mua được nhà.”
Kỷ Hàn Tinh khẽ cười: “Mua nhà có thể được, nhưng em nghĩ kết hôn thì không, vì anh ấy thích chị Tiểu Văn, nhưng chị Tiểu Văn không thích anh ấy.”
Lý Cố quay sang nhìn cậu: “Sao em biết?”
Kỷ Hàn Tinh không thay đổi nét mặt: “Vì chị ấy thích anh.”
Nói xong câu đó, ánh mắt Kỷ Hàn Tinh không rời khỏi gương mặt Lý Cố, như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt anh. Lý Cố thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, phản ứng đầu tiên là: “Em nói bậy.” Kỷ Hàn Tinh bỗng mỉm cười: “Đúng vậy, em nói đùa thôi.”
Nói xong cậu lại hỏi tiếp: “Anh, vậy anh thích kiểu người như thế nào?”
Lý Cố suy nghĩ một lúc, cảm thấy thảo luận chuyện này với em trai mình hơi ngượng: “Có gì mà thích với không thích, đến lúc đó tìm một người nhà tốt để sống qua ngày là được rồi.” Kỷ Hàn Tinh hơi ngước lên nhìn anh, hàng mi dài và dày như đôi cánh bướm đang chớp chớp: “Yêu cầu của anh thấp vậy sao?”
Thảo luận chuyện này với Kỷ Hàn Tinh nhỏ tuổi hơn mình thật sự khiến Lý Cố vừa buồn cười vừa bất lực: “Thấp chỗ nào, sống qua ngày chẳng phải đã là cao rồi sao?”
“Anh chưa từng nghĩ đến việc tìm một người thật sự thích sao?”
Lý Cố lắc đầu: “Đâu có chuyện yêu đương gì đâu, đó toàn là những thứ trong mấy cái mấy đứa trẻ con các em xem thôi. Cuộc sống thực sự có dáng vẻ riêng của nó.”
Kỷ Hàn Tinh chớp mắt nhìn anh, ánh mắt đó rất dịu dàng. Dưới ánh đèn, cậu trông đặc biệt thanh tú và đẹp đẽ, Lý Cố cảm thấy ánh mắt này có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được cụ thể hơn.
Kỷ Hàn Tinh cúi đầu tự cười, anh trai cậu thế này, vẫn chưa khai ngộ rồi.
“À phải rồi, em đã mua một cái giường mới cho phòng ngủ, ngày mai chiều sẽ giao tới.” Kỷ Hàn Tinh nói.
Lý Cố hỏi: “Sao lại mua giường mới?”
Kỷ Hàn Tinh đáp: “Em nhớ lần trước trước khi anh đi công tác có nói một lần giường quá nhỏ.”
Lý Cố hơi bất ngờ. Nhưng anh vẫn rất hợp tác, vì muốn mừng sinh nhật Kỷ Hàn Tinh nên đã từ chối một công việc cuối tuần. Ngày hôm sau, họ đợi giường được giao đến, cùng nhau tháo chiếc giường cũ ra ngoài, rồi chuyển giường mới vào phòng ngủ, nhân tiện dọn dẹp vệ sinh luôn những góc khuất.
Lý Cố tìm thấy một cuốn sách về điều tra hình sự ở đầu giường, trông giống như một cuốn giáo trình. Anh cầm cuốn sách lên, tiện miệng hỏi Kỷ Hàn Tinh: “Em hứng thú với cái này à?”
Kỷ Hàn Tinh khựng lại một chút gần như không thể nhận ra, rồi thậm chí không lấy cuốn sách trong tay anh, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn, như thể thứ Lý Cố phát hiện chỉ là một vật vô thưởng vô phạt: “Cũng được, em đọc sách lung tung, cái gì cũng đọc một chút.”
Lý Cố lại rất vui: “Hiểu biết đủ thứ cũng tốt. Em sắp thi đại học rồi, cũng phải nghĩ xem học chuyên ngành gì. Bây giờ tìm hiểu nhiều một chút, sau này sẽ hiểu rõ hơn muốn đi con đường nào.”
Đôi mắt Kỷ Hàn Tinh thoáng tối đi, muốn đi con đường nào cậu không biết, nhưng cậu biết có một đoạn đường mà cậu bắt buộc phải đi. Cậu chuyển hướng câu chuyện: “Em thấy cái gì cũng như nhau cả, em đều được. Anh, anh có muốn em học gì không?”
Lý Cố cười lên: “Anh không có gì đặc biệt muốn em học cả, anh chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Kỷ Hàn Tinh nhanh nhẹn mỉm cười đáp lại: “Vậy em sẽ đi học một chuyên ngành vui vẻ cả đời vậy.” Nói xong cả hai cùng bật cười, như thể quay trở lại thời thơ ấu, họ chẳng có gì cả, nhưng vẫn có thể cười nghiêng ngả vì những chuyện nhỏ nhặt.
Kỷ Hàn Tinh nhanh nhẹn hơn Lý Cố tưởng, chẳng mấy chốc đã sắp xếp gọn gàng chiếc giường mới, trải lại nệm và chăn ga. Kỷ Hàn Tinh kéo anh cùng nằm xuống, Lý Cố hỏi: “Làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt đã buồn ngủ rồi à?”
Kỷ Hàn Tinh bộc lộ vẻ trẻ con hiếm thấy gần đây: “Tận hưởng thành quả lao động một chút mà.” Lý Cố bị cậu ấn nằm xuống không do dự. Chăn là do Kỷ Hàn Tinh mang ra phơi từ sáng sớm, giờ trên đó toàn mùi nắng, nằm xuống khiến người ta rất thư giãn.
Kỷ Hàn Tinh xoay người ôm lấy eo anh, tạo thành một tư thế gần như mặt đối mặt. Lý Cố phát hiện cậu đã gần bằng chiều cao của mình rồi, bây giờ không còn giống như lúc ôm một đứa trẻ thơm thơm mềm mềm nữa, Kỷ Hàn Tinh trước mắt, cho người ta cảm giác rất rõ ràng, đã là một người đàn ông rồi. Vì vậy anh lập tức cười đẩy tay Kỷ Hàn Tinh đang bám trên eo mình: “Em thật sự không giống rồi, sao còn như một đứa trẻ vậy?”
Kỷ Hàn Tinh không vui: “Em biết ngay mà.”
“Biết cái gì?”
“Con người là sẽ thay đổi, anh không còn thích em như trước nữa.”
“Đương nhiên là anh thích em, nhưng em đã là người lớn rồi.”
“Nhưng lần trước anh còn nói em là trẻ con mà.”
Lý Cố bị logic của cậu đánh bại, không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Bận rộn cả buổi sáng, lại còn phải đấu trí đấu dũng với đứa nhỏ, Lý Cố thật sự mệt mỏi, anh chìm vào giấc ngủ ngay trên chiếc chăn mềm mại.
Kỷ Hàn Tinh vuốt ve mái tóc anh, chăm chú nhìn dáng vẻ của Lý Cố hồi lâu. Gương mặt của ông chủ Lý này thực ra rất đẹp trai, nhưng có lẽ vì ấn tượng về một con người nỗ lực sống của anh quá sâu đậm, nên mỗi khi ai đó nhắc đến anh, đều nói đây là một người rất chăm chỉ, rất giỏi giang. Thường thì họ bỏ qua việc thật ra anh còn rất trẻ, và cũng rất đẹp. Gương mặt trẻ trung này, với đôi mày rộng, đường nét rõ ràng, dù vui đùa hay giận dữ đều rất sinh động.
Có lẽ ngay cả Lý Cố cũng không nhận ra, anh đã hoàn toàn khác với cậu thanh niên ngốc nghếch ngày xưa.
Kỷ Hàn Tinh say mê nhìn anh.
Tám năm rồi…
Cậu cũng không biết từ khi nào, tình cảm này đã thay đổi. Ban đầu cậu chỉ muốn nắm bắt một ai đó trong cuộc đời không ngừng mất mát của mình, sau đó dần dần thứ cảm xúc độc chiếm này biến thành một nỗi ám ảnh mà ngay cả cậu cũng không thể kiểm soát được. Cảm xúc này gào thét trong trái tim trẻ trung của cậu, thúc giục cậu làm điều gì đó.
Ánh mắt Kỷ Hàn Tinh nhìn anh dần trở nên sâu thẳm.
Lý Cố rõ ràng có thể không cần phải tốt với cậu như vậy. Rõ ràng, cậu chỉ là một đứa trẻ không nhà để về, mất đi tất cả khi người thân lần lượt ra đi. Chỉ có Lý Cố, cuối cùng chỉ có Lý Cố vẫn như xưa, luôn nâng niu cậu trong lòng bàn tay. Kỷ Hàn Tinh biết, đến mức này rồi, dù tình cảm này không được chấp nhận, cậu cũng không thể quay đầu lại nữa.
Kỷ Hàn Tinh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt anh, gọi một tiếng “anh”.
Em thích anh quá.
Kỷ Hàn Tinh phủ lên đôi môi mềm mại của anh.