Dù có Đồ Ngọc Minh và Kỷ Hàn Tinh phụ giúp chia sẻ, nhưng Lý Cố, người anh cả luôn gánh vác mọi việc, cuối cùng cũng kiệt sức ngã bệnh. Lúc ngã xuống, anh vẫn còn may mắn nghĩ rằng chỉ cần truyền hai chai dịch là khỏe, bởi ngoài kia còn cả đống việc chờ anh giải quyết. Khi ấy, anh mới thấu hiểu được Lý Đức Chính, cũng hiểu ra được việc được yên tâm nghỉ ngơi khi muốn nghỉ ngơi là một điều xa xỉ đến nhường nào. Thân thể phàm tục không tránh khỏi lúc cần dừng lại nạp năng lượng, nhưng thử thách của cuộc sống thì chẳng bao giờ dứt, chẳng cho phép con người ta lười biếng.
Bất đắc dĩ, Lý Cố phải mượn điện thoại của bệnh viện gọi về trường xin nghỉ, dù cách điện thoại, anh cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó chịu của thầy Ngụy bên kia đầu dây. Anh đành phải cắn răng nói cần nghỉ thêm hai ngày, đối phương lạnh nhạt đồng ý rồi cúp máy. Chuyện này khiến Lý Cố không khỏi nặng lòng, Kỷ Hàn Tinh hỏi anh sao vậy, Lý Cố lắc đầu không nói. Kỷ Hàn Tinh là người nhạy bén, cậu hỏi: “Vừa rồi xin nghỉ phép không suôn sẻ ạ?” “Không có,” Lý Cố nói: “Thầy đồng ý ngay, em đừng lo.”
Lý Cố phải truyền dịch và nghỉ ngơi, Kỷ Hàn Tinh không đến trường mà ở lại bệnh viện với anh cho đến khi truyền xong. Lúc về, Kỷ Hàn Tinh gọi một chiếc xe xích lô. Khi ấy taxi còn chưa phổ biến, ở thành phố nhỏ, phương tiện di chuyển như vậy lại càng thịnh hành hơn, nhược điểm duy nhất là mùa đông gió lùa rất lạnh, hai người phải co ro rúc vào nhau. Kỷ Hàn Tinh đưa tay sờ lên mu bàn tay vừa rút kim truyền của anh, Lý Cố vội vàng lên tiếng: “Không sao, không đau đâu.” Kỷ Hàn Tinh chỉ nhìn anh, không nói gì.
Về đến nhà, họ lại gặp phải một phen hú vía – Đồ Ngọc Minh đang đứng giữa sân đối đầu với một con gà trống, lông gà rụng đầy đất cho thấy hai bên vừa trải qua một trận chiến nảy lửa.
Trước khi Kỷ Hàn Tinh đi đã dặn Đồ Ngọc Minh mua một con gà về hầm canh, nào ngờ tên ngốc này lại lôi về một con gà sống.
Lý Cố vừa truyền nước xong, người mệt mỏi rã rời, định ra bắt gà thì bị Kỷ Hàn Tinh ngăn lại. Lý Cố lo lắng: “Hai đứa có làm được không đấy?” Kỷ Hàn Tinh nghiêm túc nói: “Em không phải con nít nữa, giết con gà thôi mà.”
Thế là Lý Cố quay vào phòng ngủ. Anh nằm nghe ngóng động tĩnh ngoài sân một lúc, cuối cùng không nằm yên được nữa mà ngồi dậy, ghé mắt ra cửa sổ nhìn trộm.
Hai đứa trẻ đang diễn ra màn kịch “đại chiến gà trống” ngoài sân, gà con chạy nhanh, con gà trống bị dọa sợ cũng chạy không kém. Chắc lúc bị Đồ Ngọc Minh mang về đã làm nó hoảng sợ, khiến gà đại gia biết mình khó lòng sống sót nên càng vùng vẫy dữ dội. Còn tên nhóc Đồ Ngọc Minh kia, Lý Cố cứ nghĩ nó sẽ thạo việc đồng áng hơn, ai ngờ vừa bị con gà dọa cho một cái là đã sợ xanh mặt, cuối cùng vẫn là Kỷ Hàn Tinh tóm được nó.
Kỷ Hàn Tinh nhét cổ con gà cho Đồ Ngọc Minh bảo nó giữ chặt, còn mình đi lấy dao. Đồ Ngọc Minh chưa từng tự tay giết gà bao giờ, trước đây nhiều nhất cũng chỉ đứng xem người lớn làm, lúc này tay cầm cổ gà không khỏi run run, chỉ có Kỷ Hàn Tinh vẫn điềm tĩnh, cậu khẽ nói “Giữ chặt”, sau đó dứt khoát một nhát cắt xuống, con gà còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã tắt thở.
Vài giọt máu bắn lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé, nhưng Kỷ Hàn Tinh chẳng để tâm, sau khi hứng hết máu gà vào chậu, cậu bê một ấm nước sôi ra, dội lên mình con gà chuẩn bị vặt lông.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Lý Cố dâng lên một cảm xúc khó tả, anh đã chứng kiến cảnh giết gà rất nhiều lần, khi bằng tuổi Kỷ Hàn Tinh, anh cũng từng phụ giúp làm việc này. Nhưng lúc này đây, nhìn Tinh Tinh không chút ngại ngần làm việc này khiến anh không biết phải cảm thấy thế nào. Anh thà rằng Kỷ Hàn Tinh giống Đồ Ngọc Minh nhát gan một chút cũng được, cho dù là vô dụng một chút cũng chẳng sao, chỉ cần cậu bé được vui vẻ và vô lo vô nghĩ là đủ. Có lẽ phải đến lúc này, anh mới chợt nhận ra, khi anh đang trưởng thành, Kỷ Hàn Tinh cũng đang âm thầm thay đổi.
Buổi tối, anh được ăn món canh gà do chính tay Kỷ Hàn Tinh hầm, Lý Cố vừa ăn vừa nhớ đến hình ảnh Kỷ Hàn Tinh bị máu gà bắn đầy mặt. Tuy nhiên, để không phụ lòng cậu bé, anh cố gắng húp mấy bát lớn, còn làm bộ dạng ngon miệng khoa trương: “Ngon quá, hôm nay uống hết nồi canh hai đứa nấu, chắc ngày mai anh khỏi hẳn.” Đồ Ngọc Minh ngây ngô cười theo, Kỷ Hàn Tinh nhìn anh, sau đó nhận lấy bát canh: “Buổi tối anh đừng uống nhiều canh quá, không ngủ được đâu.”
Đến giờ đi ngủ, Lý Cố sợ lây bệnh cho Kỷ Hàn Tinh, anh chưa kịp mở lời thì cậu bé đã liếc mắt nhìn anh một cái, thế là Lý Cố không dám nói gì nữa. Anh ngoan ngoãn nằm xuống, Kỷ Hàn Tinh hôm nay đặc biệt quấn người, đưa tay ôm chặt lấy anh.
Lý Cố ngủ một giấc đến sáng.
Trời lạnh hơn, lá cây ven đường cũng rụng gần hết, khắp nơi đều mang vẻ tiêu điều ảm đạm.
Bệnh tình Lý Cố vừa đỡ, việc đầu tiên là phải nhanh chóng bổ sung kiến thức cho kịp. Điều khiến anh thấy phiền lòng là chương trình học cấp ba khác với cấp hai, đôi khi chỉ cần hổng một kiến thức điểm nhỏ cũng giống như tấm lưới bị đứt một sợi dây, nhìn sơ qua thì không sao, nhưng thực ra lỗ hổng rất lớn, rất nhiều thứ sẽ không giữ lại được. Anh tự kiểm điểm bản thân, nhận ra gần đây quả thực không tập trung học hành cho lắm, dù trước kỳ thi có học ngày học đêm thì sau khi thi xong, anh vẫn cảm thấy chưa ổn, không giống như trước đây luôn tự tin, lần này có một số câu anh thực sự không chắc chắn.
Kết quả thi ra, Lý Cố lần đầu tiên bị rớt khỏi top 10 của khối. Nhìn bảng xếp hạng, anh sững sờ, trong lòng biết chuyện này khó mà giải thích cho xong.
Hôm đó, anh phá lệ không vội vàng về nhà mà ngồi lì một mình trong góc lớp học. Nỗi thất vọng này khác với những lần gặp thất bại trước đây, anh không thể phản kháng số phận một cách đường hoàng như trước kia, ở trường Tập Anh này, anh luôn tâm niệm mình đang mang ơn người khác, anh là được “mua” về, không có quyền làm không tốt.
Lý Cố tự chui vào một góc, anh thậm chí còn tự phạt bản thân, định bụng phải học thuộc hết những câu sai trong bài thi này mới chịu về. Nhưng khi mở sách vở ra, anh lại cảm thấy sợ hãi, những bài tập kia như thể muốn đòi mạng anh. Anh cảm nhận rõ ràng bản thân đã đánh mất sự tự tin khi đối mặt với vấn đề, có lẽ bởi vì trong chuyện này, anh thực sự không đủ tự tin, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì với tâm lý này của mình.
Thầy Ngụy bước đến: “Chưa về à?”
Lý Cố cúi đầu: “Em xin lỗi, lần này… em thực sự học hành chưa tốt, cũng không phát huy được.”
Thầy Ngụy mỉm cười với anh: “Chuyện đã qua rồi, người ta phải biết xấu hổ mới tiến bộ. Em nói có đúng không?”
Lý Cố gật đầu.
Thầy Ngụy chậm rãi nói: “Chính vì vậy, nhà trường cũng đã xem xét vấn đề nằm ở đâu, đã duyệt cho em một suất ở ký túc xá miễn phí. Từ ngày mai, em không cần phải về nhà nữa, dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Tuổi các em không học thì biết làm gì, bây giờ không cố gắng sau này muốn cố gắng cũng không có cơ hội, ai cho em điều kiện tốt như vậy để học nữa?”
Nghe xong, Lý Cố vô cùng khó xử: “Thầy ơi, em… em không thể ở lại trường được, nhà em cần có người chăm sóc.”
Thầy Ngụy vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý đó, như thể ông luôn thấu hiểu và bao dung: “Nếu người nhà thực sự tốt cho em, lúc này họ sẽ không bắt em phải bỏ học đâu. Em có năng lực như vậy, làm sao người nhà em lại nỡ lòng nào giao cho em một đống việc khác?”
“Nhưng mà…”
Thầy Ngụy dựa lưng ra sau, ông đẩy gọng kính, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: “Lý Cố, những gì tôi vừa nói không phải là đề nghị.”
Lý Cố chết lặng, anh cảm thấy lúc đó mình đã im lặng rất lâu, mãi sau mới nghe thấy tiếng của chính mình: “Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ chuyển vào.”