Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 63: Từ bi




Doanh số bán trà ngày càng khả quan, một mình bà nội Đồ không thể nào xoay sở hết mọi việc. Trưởng thôn giúp bà nghĩ cách, tập hợp vài người phụ nữ lớn tuổi trong làng đến hỗ trợ, trả công theo sản phẩm. Kiếm thêm được một khoản thu nhập tất nhiên là điều đáng mừng, hơn nữa những người này đều là chỗ quen biết, làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận. Bà nội Đồ cứ thế trở thành “nhà tư bản” đầu tiên trong ngôi làng nhỏ, bà gần như không dám tin vào mắt mình, đến tuổi này rồi mà vẫn có thể trả lương cho người khác.

Mỗi tuần, trưởng thôn đều cùng với Đồ Ngọc Minh chở trà đã được đóng gói cẩn thận vào thành phố, nghe theo sự chỉ đạo của Lý Cố phân phát đến từng cửa hàng. Lý Cố tự mình học hỏi, nắm được cách thức quản lý nhà phân phối, anh ghi chép cẩn thận số lượng hàng hóa mỗi cửa hàng đã lấy, lượng hàng bán ra và chu kỳ kinh doanh. Đối với những cửa hàng bán chạy, anh đặc biệt quan tâm, khi trên núi có thêm các loại đặc sản khác, anh đều gửi tặng cho chủ cửa hàng một phần để duy trì mối quan hệ. Còn những cửa hàng bán chậm, Lý Cố cũng sẽ đến xem xét tình hình, xem liệu có phải do vị trí bày bán chưa đủ tốt hay chủ cửa hàng chưa bỏ tâm sức quảng bá hay không.

Đối với Lý Cố, việc thấu hiểu lòng người giống như một môn học, anh tự nhận thấy bản thân không có thiên phú, nhưng bù lại rất chăm chỉ và tập trung. Đến khi lớn hơn một chút, nhờ sự tôi luyện trong “môn học” này, người ngoài khó lòng nhận ra khả năng đó là do bẩm sinh hay do khổ luyện mà có. Có người khen ngợi Lý Cố là người khôn ngoan, thấu tình đạt lý, anh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười cho qua.

Lúc bấy giờ, tiến độ bán trà của Ninh Xuyên có thể coi là khá thuận lợi, trưởng thôn quả thật có tài tổ chức. Trước đây, Lý Cố bị kìm hãm bởi chính những ngọn núi chở che cho mình, nhưng anh không phải người chậm hiểu, rất nhanh sau đó đã nghĩ đến việc liệu có thể áp dụng cách thức này cho các sản vật khác của Ninh Xuyên hay không. Vẫn là cách đóng gói nhỏ gọn, trang trí đẹp mắt, Lý Cố với tinh thần chủ động cao đã phát triển thêm nhiều loại sản phẩm mới. Khi tung ra thị trường, sản phẩm nhận được phản hồi rất tích cực. Những năm gần đây, thành phố mọc lên san sát những tòa nhà cao tầng, cuộc sống của người dân bắt đầu dư dả hơn. Họ chứng minh cho cuộc sống tốt đẹp hơn của mình bằng hai cách, một là xích lại gần hơn với tầng lớp thượng lưu, hai là thương cảm hơn với tầng lớp thấp hơn.

Nhu cầu tiêu thụ “sản phẩm tự nhiên” bắt đầu nở rộ, Ninh Xuyên tình cờ nắm bắt được thời cơ này. Nhu cầu từ thành phố tăng cao, ở Ninh Xuyên, dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, những người dân muốn tham gia được tập hợp thành một tập thể liên kết. Sau khi sản phẩm được làm ra, trước tiên sẽ do thôn tiếp nhận, thống nhất bán vào thành phố, sau khi có lãi sẽ chia cho mọi người. Người dân nếm được vị ngọt, ai nấy đều tự nguyện nghe theo sự sắp xếp của Lý Đức Chính, nhưng cũng có không ít người thấy cách làm này khả thi, liền học theo cách thức đó lén lút mang hàng vào thành phố bán.

Lý Đức Chính tỏ ra khá cởi mở với việc này, con người mà, chuyện thường tình thôi, hơn nữa xuất phát điểm của ông vốn là muốn cải thiện cuộc sống cho người dân Ninh Xuyên, nên không can thiệp quá nhiều.

Lý Cố thường xuyên phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến các cửa hàng, tuy nhiên anh cũng chỉ nhận một phần lương ngang bằng với những người dân khác. Kỷ Hàn Tinh chia sẻ với anh phần lớn công việc nhà, thậm chí còn đề nghị có muốn giúp anh đi giao hàng đến các cửa hàng hay không, nhưng bị Lý Cố kiên quyết từ chối. Anh có thể tươi cười, dùng đủ mọi cách để giao tiếp với những người kinh doanh đó, nhưng Tinh Tinh của anh thì không. Tinh Tinh nhất định phải học hành thật giỏi, học cấp ba, học đại học, sau đó trở thành người thành đạt, không phải lúc nào cũng phải gượng cười để tìm kiếm một con đường mưu sinh.

Gần đến cuối học kỳ, kết quả kỳ thi được công bố, Lý Cố đạt giải nhì. Thành tích này không quá nổi bật, lúc mới nghe tin, anh còn tưởng thầy Ngụy và giáo viên chủ nhiệm sẽ không hài lòng, kết quả là không ai tìm anh nói chuyện cả. Lúc này, anh mới biết được những người cùng tham gia kỳ thi với mình gần như đều thất bại, ngoài anh ra chỉ có một người đạt giải khuyến khích. Lý Cố vừa bất ngờ vừa cảm thấy hợp lý, kỳ thi này vốn dĩ dành cho những thiên tài, người ra đề cũng là thiên tài, không phải là kiểm tra xem ai nắm vững kiến thức hơn, mà là một cuộc sàng lọc thực sự để loại bỏ những người bình thường. Thế nhưng, sau sự kiện này, bầu không khí ở trường Tập Anh càng trở nên kỳ lạ hơn, việc học của học sinh bị kiểm soát gắt gao hơn, Lý Cố cũng bị ép buộc tham gia lớp học thêm, mỗi ngày phải học thêm một tiết.

Nếu không phải Kỷ Hàn Tinh đã tự học đi xe đạp đến trường, Lý Cố thực sự không biết phải làm thế nào. Mấy năm nay, anh lớn nhanh như thổi, đã trở thành một chàng trai cao lớn, ra dáng người lớn rồi, anh từng nghĩ đến việc đi tranh luận với thầy Ngụy để không phải học thêm, nhưng lại không đủ tự tin. Nói cho cùng, anh đã nhận ba vạn tệ, chính là nợ trường Tập Anh, không thể làm ra chuyện bỏ học giữa chừng được.

Sự ngoan ngoãn của Kỷ Hàn Tinh khiến Lý Cố không khỏi đau lòng, mỗi ngày anh trở về nhà đều thấy em đã nấu cơm xong, đang đợi anh. Đôi khi, Lý Cố tự hỏi, rốt cuộc phải làm sao đây, hay là anh cũng học nhảy cóc, nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng thi đỗ thủ khoa thì sẽ không sao nữa. Anh không ngại việc phải gồng mình lên, chỉ là việc kinh doanh đặc sản của Ninh Xuyên phần lớn phải dựa vào anh kết nối, anh không có thuật phân thân, muốn giữ vững được thành tích hiện tại ở trường đã là rất khó khăn rồi.

Bắt gặp ánh mắt áy náy của Lý Cố, Kỷ Hàn Tinh nghiêm mặt nói: “Món ăn không ngon sao?”

“Không, không phải,” Lý Cố vội vàng giải thích: “Tinh Tinh nấu ăn ngon lắm, anh ăn hết cả đĩa luôn.”

Kỷ Hàn Tinh gật đầu, ra vẻ đã hiểu: “Vậy thì em cảm thấy đúng thật là dạo này em nấu ăn ngon hơn rồi.”

Sau đó, hai đứa trẻ nhìn nhau cười, cùng nhau ăn hết bát cơm rồi cùng nhau đi rửa bát.

Lý Cố cứ như vậy mà trải qua học kỳ đó với tâm trạng như bị chó đuổi.

Vào kỳ nghỉ, Khương Thụ Nhân đến thăm, dù tóc mai đã điểm bạc nhưng trông ông vẫn uy nghiêm, khó gần. Lý Cố luôn có chút e ngại ông, trong tiềm thức của anh, người đàn ông này sẽ đến cướp con trai của anh, còn anh thì trông chẳng có vẻ gì là oai phong bằng ông ta.

Vị bác cả này bước vào nhà chào hỏi anh, đưa mắt quan sát khắp căn nhà, có vẻ như tạm hài lòng với môi trường sống ở đây, sau đó liền gọi Kỷ Hàn Tinh vào thư phòng nói chuyện. Sau khi bưng trà cho hai người xong, Lý Cố ra ngoài, tự mình soi gương bắt chước biểu cảm của Khương Thụ Nhân, học theo dáng vẻ quan sát xung quanh một cách thản nhiên của ông, và cả cái thần thái khó đoán, không biết giây tiếp theo sẽ mỉm cười hay là trở mặt. Lý Cố nhướn mày, nhíu mắt một hồi, cảm thấy biểu cảm này khá hữu dụng, có thể áp dụng cho lần đàm phán kinh doanh tới.

Anh bước ra ngoài, nhìn về phía thư phòng, không biết Khương Thụ Nhân đang nói gì với Kỷ Hàn Tinh bên trong đó. Anh đoán vị bác cả này có thể là đến thăm nom sau khi nhận nuôi Kỷ Hàn Tinh, sợ anh chăm sóc Kỷ Hàn Tinh không chu toàn. Xấu hơn nữa là có thể do ông ấy đã lớn tuổi rồi, đột nhiên đổi ý muốn đón Kỷ Hàn Tinh về tự mình nuôi nấng. Nghĩ đến đây, Lý Cố tức giận vô cùng, cảm thấy Khương Thụ Nhân chính là mối nguy hại lớn nhất, phá hoại sự yên ấm của gia đình nhỏ của anh, nhưng rồi anh tự vấn bản thân, Kỷ Hàn Tinh theo anh còn chưa chắc đã có được cuộc sống ổn định như những đứa trẻ bình thường khác. Lý Cố âm thầm quyết tâm, nhất định không được để Kỷ Hàn Tinh làm việc nhà nữa, anh phải làm sao để Khương Thụ Nhân không thể bắt bẻ được mới thôi, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để con trai mình bị cướp mất.

Trong thư phòng.

Khương Thụ Nhân đưa cho Kỷ Hàn Tinh một chiếc phong bì dày cộp: “Bác phá lệ mang ra cho cháu xem, nhưng thứ này không thể để ở đây được. Sự việc năm đó là như vậy, có ba người bỏ trốn, cho dù bọn chúng không phải là hung thủ trực tiếp sát hại Nhiếp Nham, thì cũng phải biết ai là người ra tay cuối cùng. Vụ việc xảy ra ở quê cháu sau này là do hai trong số ba người đó gây ra, sau khi điều tra, thông qua lời kể của người dân, chúng tôi đã phác họa lại được chân dung của bọn chúng.”

Đôi mắt Kỷ Hàn Tinh sâu thẳm như đáy vực, nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên giấy.

Khương Thụ Nhân không nói gì thêm, ông đang đợi Kỷ Hàn Tinh xem xong tập tài liệu đó. Từ giây phút đồng ý với Kỷ Hàn Tinh, ông đã biết Kỷ Hàn Tinh sắp phải đối mặt với điều gì. Giá như ai cũng có may mắn có được một cuộc sống hạnh phúc, êm đềm, trẻ con được vô lo vô nghĩ lớn lên, người lớn có thể nỗ lực làm việc để đổi lấy cuộc sống sung túc. Nhưng sự thật không phải lúc nào cũng như vậy, mấy chục năm trong nghề, ông đã chứng kiến ​​vô số chuyện dơ bẩn, quỷ quyệt, nhìn thấy những đứa trẻ còn nhỏ hơn Kỷ Hàn Tinh đã thành thạo cầm súng…

Khương Thụ Nhân biết mình nên cứng rắn hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại lòng trắc ẩn, ông xoa đầu cậu bé: “Nếu cháu đã thực sự suy nghĩ kỹ rồi, thì phải chuẩn bị thật tốt.”

“Vâng.”