Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 55: Đá




Câu chuyện sở dĩ được gọi là câu chuyện, bởi vì nó luôn ẩn chứa những khoảnh khắc lóe sáng mà cuộc sống thường nhật hiếm khi có được. Lý Cố đã trải qua một học kỳ suôn sẻ, không chỉ giành được tiền thưởng trong cuộc thi điền kinh cấp thành phố để mua bánh kem mừng sinh nhật Kỷ Hàn Tinh như mong muốn, mà còn tiếp tục giữ vững vị trí quán quân toàn khối vào kỳ thi cuối kỳ. Nhờ vậy, thầy Hứa có thêm một câu cửa miệng: “Ồ, Lý Cố ấy hả, nó mà đứng nhất thì chẳng có gì lạ, nó mà không đứng nhất thì mới là chuyện lạ.” Vẻ mặt đắc ý của thầy khiến giáo viên các lớp khác phải nghiến răng ghen tị.

Kết thúc học kỳ, hai đứa trẻ ở lại căn nhà nhỏ một thời gian, vừa tranh thủ làm bài tập hè vừa chờ kết quả thi, thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh.

Hôm đó, Lý Cố ra ngoài mua rau, tình cờ gặp Thiệu Lực. Sau khi vào thành phố học, cậu dần cảm thấy mình và Thiệu Lực không còn là người cùng một thế giới nữa, những câu chuyện có thể nói với nhau cũng ngày càng ít đi, đặc biệt là sau chuyện của Kỷ Trí Thanh, cậu càng có phần thù địch với Thiệu Lực. Thiếu niên vốn dĩ chưa hiểu rõ lẽ đời, chỉ biết dựa vào trực giác để phân định người thân kẻ sơ. Cậu cảm thấy cho dù Kỷ Trí Thanh có bị ung thư thì cũng chẳng sống được bao lâu, nhưng vào những giây phút cuối đời, việc Thiệu Đại Quân đem chuyện cũ của Kỷ Trí Thanh ra bêu rếu là điều không nên, nếu lúc đó Kỷ Trí Thanh không bị bệnh khiến người dân Ninh Xuyên không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác, trưởng thôn nhất định sẽ dẫn người đến tận nhà họ Thiệu mà mắng vốn.

Trong lòng đang bực bội, Thiệu Lực gọi, cậu vờ như không nghe thấy.

“Này này này, cậu đừng có cái vẻ mặt như thế, cứ như là gặp kẻ thù không bằng, chuyện đó là chúng tôi làm không đúng, tôi xin lỗi cậu được chưa?” Thiệu Lực biết rõ khúc mắc trong lòng Lý Cố, vội vàng chạy đến xin lỗi, một tay khoác lên vai cậu.

Lý Cố không để ý đến hắn, hắn ta  tự nói: “Cậu đi đâu đấy? Sao lại tự mình đi chợ nấu cơm thế?” Lý Cố gạt tay hắn ta ra, có chút bất đắc dĩ trước thái độ thân thiết này, trong lòng không biết nên “trút giận” lên Thiệu Lực bao nhiêu phần cho tội ác của Thiệu Đại Quân, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi đang sống cùng Tinh Tinh.”

“Ồ, là cậu bé xinh xắn kia, con trai thầy Kỷ à?”

Lý Cố im lặng.

Thiệu Lực cũng thở dài, hắn ta đã từng gặp Kỷ Hàn Tinh, nghĩ đến việc cậu bé không còn người thân, cũng thấy thương cảm. Nhưng bố hắn làm vậy cũng là vì công việc làm ăn, nếu không phải Kỷ Trí Thanh đặt ra những quy định hà khắc ở Ninh Xuyên, bố hắn cũng sẽ không bị dồn ép đến mức phải làm chuyện đó. Kỷ Trí Thanh dạy học thì cứ dạy học, cản trở người khác kiếm tiền cũng là không đúng. Hắn ta có cả bụng lời muốn nói để biện minh, nhưng người ta đã mất rồi, nói ra cũng vô nghĩa. Hắn ta cũng biết, Lý Cố nhất định là không muốn nghe.

“Chờ tôi một lát.” Vừa dứt lời, Thiệu Lực đã chạy biến, một lúc sau, hắn ta xách theo một thùng sữa quay lại tìm Lý Cố: “Tôi đi cùng cậu đến thăm cậu bé kia.”

Lý Cố không đồng ý, Thiệu Lực vẫn nhiệt tình đi theo. Vài năm sống ở thành phố cũng đã thay đổi hắn ta, Thiệu Lực không còn hung dữ, chỉ biết dọa nạt người khác như lúc ở trong thôn nữa, bây giờ hắn ta cũng đã học được cách dùng đầu óc, dùng tình cảm để lay động người khác, hắn ta nói: “Cậu đừng thay mặt nó từ chối, đây đâu phải là tặng cho cậu.” Một câu nói khiến Lý Cố cứng họng.

Thiệu Lực cứ thế đi theo cậu đến tận cổng căn nhà nhỏ. Kỷ Hàn Tinh đang ngồi trên bậc cửa chờ Lý Cố về, trông thật ngây thơ đáng yêu. Vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Tinh, Thiệu Lực đã không nói nên lời, mãi một lúc sau mới lắp bắp: “Cái đó, tôi là Thiệu Lực, cậu còn nhớ tôi chứ. Cái này… sữa cho cậu.” Kỷ Hàn Tinh chỉ im lặng nhìn hắn ta, như một con búp bê xinh đẹp vô tri vô giác. Thấy cậu bé không có phản ứng gì, Thiệu Lực không biết trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, cuối cùng đành ngượng ngùng đặt thùng sữa xuống trước mặt cậu: “À, cậu, cậu cứ ăn cơm đi, tôi về đây.”

Lý Cố nhìn theo bóng Thiệu Lực khuất dần, rồi quay lại nhìn cậu bé. Kỷ Hàn Tinh không nói gì, dường như thờ ơ với mọi chuyện.

Lòng Lý Cố bỗng chốc hoảng loạn, cậu hận bản thân mình muốn chết, đáng lẽ lúc nãy nên kiên quyết từ chối Thiệu Lực, không cho hắn ta đến đây. Giờ thì hay rồi, Tinh Tinh giận rồi, cậu khom người ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Hàn Tinh: “Giận anh à?”

Kỷ Hàn Tinh lắc đầu, nét mặt dịu đi đôi chút, đứng dậy xách lấy túi đồ trong tay cậu: “Đi thôi, em đói rồi.” Lý Cố vội vàng đi theo. Kỷ Hàn Tinh quay đầu nhìn cậu, nói thêm: “Còn thùng sữa nữa, sao anh không xách vào?” Thực ra Lý Cố sợ cậu bé để tâm chuyện lúc nãy, chỉ nghe Kỷ Hàn Tinh lẩm bẩm: “Một thùng cũng không rẻ đâu.” Lý Cố vừa chua xót vừa buồn cười: “Sao em giống anh thế, toàn là quỷ keo kiệt.” Cậu xách thùng sữa vào nhà.

Trong bữa tối, Kỷ Hàn Tinh hỏi han về công việc của Thiệu Lực ở thành phố, Lý Cố nói hắn ta vẫn làm những công việc liên quan đến xây dựng, nhưng dạo này xem ra hắn ta làm ăn khá phát đạt, còn quen biết thêm một số người bạn ở thành phố. Kỷ Hàn Tinh chỉ “ừ” một tiếng, Lý Cố nói anh cũng không biết gì thêm, rồi hỏi Tinh Tinh, có phải em không thích hắn ta… Nếu vậy thì sau này anh sẽ không cho hắn ta đến đây nữa. Kỷ Hàn Tinh đặt đũa xuống, đột ngột chuyển chủ đề: “Canh bí đao ngon quá, ngày mai em muốn ăn canh.” Lý Cố lập tức nịnh nọt: “Được, ngày mai anh sẽ nấu canh bí đao cho em.” Lúc rửa bát, cậu vẫn còn đang suy nghĩ, rõ ràng là muốn giải thích thêm cho Kỷ Hàn Tinh hiểu, không biết sao lại bị cậu bé lái sang chuyện khác.

Kỷ Hàn Tinh hoàn toàn không giống những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cậu bé luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, giữa hai người cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì quá lớn. Trước đây, Lý Cố luôn cho rằng đó là bởi vì cậu luôn nhường nhịn Tinh Tinh, nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là Kỷ Hàn Tinh mới là người dẫn dắt cậu. Nghĩ thông suốt điểm này, cậu cảm thấy thật kỳ lạ.

Một ngày trước khi về quê, Kỷ Hàn Tinh nói muốn mua một ít quà Tết cho mọi người trong thôn, Lý Cố lo lắng cậu bé sẽ tiêu xài hoang phí, may mà Kỷ Hàn Tinh mua toàn những thứ thiết thực, giá cả cũng không quá đắt đỏ. Lý Cố âm thầm quan sát, càng cảm thấy trong lòng cậu bé có một cán cân, có lúc cậu bé trông như một tiểu yêu tinh ngây thơ, có lúc lại tỏ ra vô cùng hiểu chuyện.

Kỷ Hàn Tinh như vậy khiến Lý Cố càng thêm muốn yêu thương, chăm sóc, cho dù là vì muốn báo đáp ân tình của Kỷ Trí Thanh, hay là vì thương cảm cho hoàn cảnh của cậu bé. Thậm chí, cậu còn mong Kỷ Hàn Tinh đừng quá hiểu chuyện như vậy, bởi vì hiểu chuyện đồng nghĩa với việc không được vui vẻ, cậu thà rằng Tinh Tinh có thể sống vô tư vô lo hơn.

Tết năm nay ở Ninh Xuyên thật ảm đạm, Lý Cố nghe nói tình hình tài chính của thôn năm nay không được khả quan cho lắm, lại thêm việc có nhiều người đã rời khỏi thôn, có người còn không về quê ăn Tết, đưa cả con cái đi theo, sống trong những căn nhà trọ chật hẹp ở thành phố. Bôn ba ở thành phố cả năm trời, họ cũng muốn được ở lại đây vào những ngày Tết nhất, được ngắm pháo hoa rực rỡ.

Từ khi Kỷ Trí Thanh mất, công tác dạy học ở Ninh Xuyên cũng bị gián đoạn, không biết khi nào giáo viên tình nguyện được cử đến thay thế mới đến, trưởng thôn nói sẽ trích một phần tiền của thôn để hỗ trợ thêm cho giáo viên tình nguyện. Nhưng cho dù có thêm khoản hỗ trợ này, điều kiện vẫn không mấy hấp dẫn, không thu hút được ai đến cả.

Đối mặt với Ninh Xuyên ngày càng tiêu điều, trưởng thôn không khỏi chán nản, may mà bọn trẻ đã trở về, mang đến cho cuộc sống của ông một chút sức sống.

Dạo gần đây, ông thường xuyên chạy sang thôn bên cạnh, bởi vì nơi đó phát triển hơn, có khá nhiều nhà đang sửa chữa, cải tạo nhà cửa. Trưởng thôn  đến đó nhặt nhạnh những vật liệu người ta không cần nữa, gom góp lại, để tiếp tục con đường của mình. Lý Cố biết chuyện thì tức giận vô cùng, cảm thấy ông lão này thật sự là điên rồi, trước mặt  mắng: “Ông đi đâu vậy hả, người ta đang đập phá nhà cửa nguy hiểm như thế, ông cứ lẽo đẽo theo sau nhặt nhạnh, nhỡ bị ngói rơi trúng đầu thì sao?” Bị cậu nói khiến ông cụ mất mặt, lí nhí cãi lại: “Dã chú ý rồi mà.”

Lý Cố vẫn không nguôi giận: “Chú ý thì có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ đá còn biết nhìn người hay sao? Người ta cũng là làm công trình, từng phút từng giây đều quý giá, đâu có rảnh mà chờ ông đến lấy, ông cứ chen vào như vậy, lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?” Giọng cậu rất nặng nề, từng câu từng chữ như đâm vào tim trưởng thôn, nhìn thấy dáng vẻ bất lực như đứa trẻ của người đàn ông đã ngoài sáu mươi, Lý Cố dịu giọng: “Không phải cháu đã nói rồi sao, ông đợi thêm vài năm nữa, cháu đi làm kiếm tiền rồi sẽ sửa đường cho ông, đợi thêm vài năm nữa thì không được hay sao?”

Trưởng thôn vẫn bướng bỉnh, cứng cổ nói: “Chuyện của ông, cháu đừng xen vào.”

Lý Cố tức giận, hừ hừ, bây giờ cậu hiểu biết hơn trưởng thôn nhiều, cậu biết muốn phát triển, Ninh Xuyên nhất định phải “bước ra ngoài”. Không phải là với thân phận phụ thuộc để cống hiến cho thành thị, mà là với tư cách là Ninh Xuyên, đường hoàng đứng lên, con đường này vô cùng quan trọng, nhưng mà… nhưng mà với tình hình hiện tại, bọn họ căn bản không thể làm được. Con đường ấy, quá đắt đỏ.

Cả hai đều bướng bỉnh, không ai chịu nghe ai, may mà giữa họ vẫn còn tình nghĩa, nên vẫn có thể cùng nhau đón Tết. Trong bữa cơm tất niên, trưởng thôn uống hơi nhiều rượu, Lý Cố vẫn còn ấm ức chuyện ông cụ đi nhặt phế liệu, nên cố tình nói móc: “Ông bớt uống đi, chai rượu này sắp hết rồi đấy, không phải là muốn để dành đến lúc cháu lấy vợ sao?” Trưởng thôn chỉ cười, không nói gì, híp mắt nhìn Lý Cố, trông chẳng khác nào ông thầy bói giang hồ, cuối cùng, “ông thầy bói” phán một câu xanh rờn: “Haiz, còn kết hôn gì nữa, tướng mạo của thằng nhóc nhà cậu là tướng không có vợ, thằng nhóc này, sau này tôi chẳng để lại được cái gì cho cậu.” “Hừ, ông…” Lý Cố giật lấy chai rượu trong tay ông, bên trong chỉ còn lại lưng chừng. Cậu không phải là tức giận vì không lấy được vợ, mà là vì giọng điệu của trưởng thôn khiến cậu cảm thấy chạnh lòng. Lão già kia đáng lẽ ra phải là một lão già ngang bướng, có thể bất cứ lúc nào cũng xông lên “đấu tranh” với cả thế giới, vậy mà ông ấy lại có vẻ cam chịu số phận, khiến Lý Cố cảm thấy vô cùng xót xa.

Đúng lúc này, Kỷ Hàn Tinh đi ra, gắp một miếng thức ăn vào bát trưởng thôn: “Ông đừng uống rượu nữa, ăn cơm đi ạ.” Trưởng thôn xoa đầu cậu bé, cảm thán: “Vẫn là Tinh Tinh ngoan.”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã đến mùng năm Tết, sáng sớm tinh mơ, trưởng thôn đã ra ngoài nhặt nhạnh vật liệu, kết quả là bị người ta khiêng về. Lúc tháo dỡ nhà cũ ở thôn bên cạnh, mọi người không để ý, bức tường đổ sập xuống, đè nát ngón chân trưởng thôn, chân trái cũng không thể cử động được. Lý Cố đỏ hoe mắt mắng: “Đáng đời ông lắm!” Nhưng vừa quay lưng đi, cậu lại không kìm được nước mắt.

Cậu đã lo lắng chuyện này sẽ xảy ra, luôn trong lòng đề phòng, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra, như một định mệnh. Cậu vốn dĩ là một thằng nhóc ngỗ nghịch, không hiểu chuyện đời, vậy mà bây giờ lại biết khóc, cậu khóc cho ông lão đang nằm trên giường rên rỉ, khóc cho con đường dang dở của thôn, cũng khóc cho sự nghiệt ngã của số phận. Tiếng khóc của cậu không phải là sự bộc phát, mà giống như là bao nhiêu ấm ức chất chứa bấy lâu nay hóa thành nước mắt, trái tim của chàng trai trẻ không thể nào kìm nén nổi nữa, tuôn trào thành dòng lệ, lăn dài trên má.

Kỷ Hàn Tinh tiến đến nắm lấy tay cậu, men theo ngón tay cậu luồn vào lòng bàn tay cậu, bàn tay nhỏ bé mềm mại và ấm áp, non nớt nhưng tràn đầy sức sống, cậu bé nói: “Đừng khóc nữa, anh Lý Cố.”