Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 52: Vật về nguyên chủ (Ngoại truyện Kỷ Hàn Tinh 1)




Đổi xưng hô của Kỷ Tri Thanh thành “cậu” cho phù hợp nhé

Kỷ Tri Thanh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết bạn với một người như Nhiếp Nham. Sinh trưởng trong một gia đình nhà giáo, được cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, tính tình cậu điềm đạm và tự chủ. Cậu ghét nhất loại người phóng túng, bộc trực như Nhiếp Nham, nhưng không ngờ số phận lại đưa đẩy họ trở thành bạn bè. Sau đó, tình cảm của cậu dành cho Nhiếp Nham dần thay đổi, cậu đã thổ lộ và được anh chấp nhận… Mọi thứ thật khó tin nhưng cũng thật tự nhiên.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Kỷ Tri Thanh nối nghiệp cha trở thành giáo viên, còn Nhiếp Nham trở thành cảnh sát phòng chống ma túy. Ban đầu, Kỷ Tri Thanh không có khái niệm gì về nghề nghiệp này, chỉ cảm thấy đó là lựa chọn ngây ngô, trẻ con của người yêu. Cậu không thích nhưng cũng không ngăn cản. Cho đến một lần, Nhiếp Nham đi làm nhiệm vụ, vài tháng sau trở về với thương tích đầy mình, Kỷ Tri Thanh mới lần đầu tiên nếm trải nỗi sợ hãi mang tên “mất mát”. Cậu cố gắng thuyết phục Nhiếp Nham đổi công việc khác, nhưng lời nói ra lại tự mình đánh mất khí thế. Cậu biết, Nhiếp Nham thực sự rất giỏi trong công việc này. Nhiếp Nham nói với cậu về lý tưởng của mình, Kỷ Tri Thanh nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn trong lòng người yêu, cậu vì thế mà bất an, bồn chồn nhưng cũng tự hào.

Họ chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Lần đó, sau vài tháng xa cách, họ gặp lại. Giải quyết xong một cuộc tranh luận nhỏ, Nhiếp Nham hôn cậu say đắm, nhưng đến bước cuối cùng lại kìm nén, anh nói: “Chờ thêm chút nữa, chờ anh gầy dựng sự nghiệp, có chút cống hiến, lúc đó mới có thể đường hoàng đến gặp thầy Kỷ nói chuyện.” Kỷ Tri Thanh đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng nói: “Ai cần anh phải nói.” Nhiếp Nham giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt đuổi theo cậu không rời: “Em không muốn ở bên anh sao?”

“Bố em rất cổ hủ.” Kỷ Tri Thanh nói. Cậu có thể tưởng tượng ra nếu đến tìm bố Kỷ nói chuyện này, có khi cả hai sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Trong lòng cậu không ôm hy vọng bố Kỷ sẽ thấu hiểu, nhưng sự kiên trì của Nhiếp Nham khiến cậu cảm thấy ngọt ngào.

Nhiếp Nham cười, khoác vai cậu: “Yên tâm, thầy Kỷ sẽ hiểu cho chúng ta. Anh đây đang cống hiến cho nhân dân, đợi khi lập công, anh sẽ đeo huân chương đến trước mặt thầy Kỷ. Không phải rất oai phong sao!” “Anh chỉ giỏi được mỗi việc đó thôi, lập công chỉ vì cái này?” Nhiếp Nham từ từ thu lại nụ cười, trầm ngâm: “Cũng không hẳn, không phải hoàn toàn là vậy. Em xem, con đường sau này của chúng ta chắc chắn sẽ không bằng phẳng như những cặp đôi bình thường, anh làm nhiều việc tốt, biết đâu sẽ gặp may mắn.” Kỷ Tri Thanh ra vẻ khinh bỉ: “Mê tín.”

Hôm đó, Kỷ Tri Thanh mặc áo khoác của Nhiếp Nham, cùng anh ngắm sao cả đêm. Vì bị thương nên Nhiếp Nham được nghỉ phép vài ngày, Kỷ Tri Thanh cũng xin nghỉ, ở bên cạnh anh. Họ còn cùng nhau đến tiệm chụp ảnh. Tư thế thân mật nhất mà họ dám thể hiện trước mặt mọi người chỉ là khoác vai nhau, trông như một đôi bạn thân, chỉ có tình ý ẩn hiện trong ánh mắt là điều mà chỉ họ mới hiểu.

Sau đó, Nhiếp Nham đi biền biệt hơn một năm. Mỗi đêm Kỷ Tri Thanh đều trằn trọc khó ngủ, sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh lại mang thương tích trở về, phải đến khi mệt mỏi rã rời mới dám nhắm mắt. Một ngày nọ, trên đường về nhà, cậu bị một người nào đó kéo mạnh vào con hẻm nhỏ. Khi Kỷ Tri Thanh định kêu cứu, một bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng cậu. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn của Nhiếp Nham: “Là anh.”

Kỷ Tri Thanh dần dần thả lỏng người. Ánh đèn đường le lói ở cuối con hẻm chiếu lên người mà cậu ngày đêm mong nhớ – Nhiếp Nham râu ria xồm xoàm, gầy đen đi trông thấy, lại thêm vài phần bụi bặm. Tóc anh đã cắt ngắn, sờ vào thấy gai tay. Kỷ Tri Thanh nhìn anh thật lâu, nghẹn ngào không nói nên lời. Nhiếp Nham ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói trầm thấp đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt: “Anh rất nhớ em.”

Kỷ Tri Thanh nghĩ lúc đó chắc chắn cậu đã khóc, nếu không thì tại sao hình ảnh trước mắt lại mờ nhạt đến vậy: “Anh có thể trở về không? Đừng đi nữa.”

Nhiếp Nham đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: “Vẫn chưa thể.”

Kỷ Tri Thanh không kiềm chế được mà để lộ vẻ mặt đau buồn. Môi Nhiếp Nham run rẩy, hồi lâu sau, anh mới như đưa ra quyết định: “Tri Thanh, anh có con rồi.” Như sợ Kỷ Tri Thanh không nghe rõ, anh lặp lại: “Ở “bên đó”, anh đã có con với một người phụ nữ.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt anh vô cùng phức tạp, muôn vàn lời muốn nói đều ẩn giấu trong đôi mắt khóa chặt lấy Kỷ Tri Thanh. Anh có con rồi, em sẽ mắng anh chứ? Anh đã phản bội em. Em sẽ vì thế mà không để ý đến anh, quên anh đi sao? Nhưng anh… anh đã có con, em có vui cho anh không? Đó là một sinh linh bé bỏng và xinh đẹp, anh hy vọng sau này có thể dẫn con đến gặp em.

Kỷ Tri Thanh cảm giác đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu cậu mới định thần lại, giọng nói run rẩy: “Con anh… trông như thế nào?”

Ánh mắt Nhiếp Nham dần trở nên dịu dàng, anh nhẹ nhàng nói: “Là con trai, tên là Tiểu Tinh Tinh.” Nhiếp Nham lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh đứa bé. Kỷ Tri Thanh nhận lấy, đứa trẻ trong ảnh có đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, trông như búp bê vậy. Có lẽ vì là con của Nhiếp Nham, Kỷ Tri Thanh cảm thấy đó là đứa trẻ đẹp nhất mà cậu từng thấy.

“Tên con là Nhiếp Tinh sao?”

“Không phải.” Ánh mắt Nhiếp Nham cụp xuống: “Con không biết tên thật của bố.” Đúng vậy… anh là cảnh sát chìm, ngay cả đứa con duy nhất của mình cũng không thể biết tên thật của anh, ít nhất là hiện tại.

“Con rất đáng yêu, anh có hay chơi với con không?” Kỷ Tri Thanh nhẹ giọng hỏi.

“Ừm!” Nhiếp Nham gật đầu thật mạnh: “Tinh Tinh rất ngoan, nhìn thấy bố là cười.” Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, họ cùng nhau xem bức ảnh đứa trẻ, như bao cặp vợ chồng bình thường khác. Nhưng cả hai đều biết đây chỉ là giả dối. Giọng nói dần lắng xuống, hai người im lặng nhìn nhau, nước mắt lưng tròng nhưng lại chẳng thể rơi. Ánh mắt Nhiếp Nham chợt tối sầm lại, nói rằng anh phải đi rồi, anh không thể rời đi quá lâu.

“Nhiếp Nham.” Kỷ Tri Thanh gọi anh lại, “Anh có yêu mẹ của đứa bé không?”

Nhiếp Nham quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, anh nở một nụ cười chua chát, cổ họng khẽ chuyển động nhưng không thể thốt nên lời… Sự đã rồi, dù anh có giải thích thế nào thì cũng như đang biện minh cho bản thân. Anh tự hào rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng rốt cuộc đã phụ lòng Kỷ Tri Thanh.

Đó là chuyện sau khi Nhiếp Nham nhận nhiêm vụ được vài tháng. Khi đó, anh còn trẻ, nóng nảy, không chịu thỏa hiệp, không cho phép bất kỳ điều ác nào xảy ra trước mắt mình, đã nhiều lần truyền tin chính xác. Việc kinh doanh liên tục bị cảnh sát phá rối khiến tên trùm ma túy sinh nghi. Trong một lần giao dịch tại quán bar ngầm, anh viện cớ đi vệ sinh để tìm người liên lạc. Không ngờ người liên lạc đã bị theo dõi từ trước, Nhiếp Nham phản ứng nhanh nhạy, biết có chuyện chẳng lành nên lập tức rút lui.

Bọn chúng không kịp nhìn rõ mặt anh, chỉ đuổi theo bóng lưng anh. Tim anh đập nhanh như trống đánh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Nhiếp Nham bất đắc dĩ phải đẩy cửa một phòng karaoke lao vào trốn. Hành lang này sắp hết chỗ, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ tìm thấy anh. Khoảnh khắc đó, anh nghĩ mình sẽ chết, nhưng anh không cam tâm.

Người phụ nữ đó bước vào lúc này, nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh, có chút giễu cợt xen lẫn một tia thương hại khó tả: “Cảnh sát tiên sinh, anh cần tôi giúp đỡ sao?” Nhiếp Nham giật mình, anh biết cô ta, em gái của một tên cầm đầu nhỏ, tên là Tiền Như, cũng là tình nhân của tên trùm ma túy Mã Thực Ý, một trong số đó.

“Ý cô là gì?”

Người phụ nữ bình tĩnh, chìa tay về phía anh, ra hiệu mình không mang theo vũ khí: “Tôi biết thân phận của anh, anh không cần đề phòng tôi. Đó không phải anh trai ruột của tôi, là mẹ tôi dẫn tôi theo ông ta. Tiếc là bà ấy đã chết vì ma túy, tôi chỉ có thể bám víu ông ta mà sống.” Cô ta quyến rũ châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Nham không rời: “Đồng chí cảnh sát, nếu anh thành công, sau này có thể đưa tôi ra khỏi đây không?”

Cả người Nhiếp Nham chuyển sang trạng thái phòng bị, anh đang nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội có thể lặng lẽ thủ tiêu người phụ nữ này ở đây hay không.

Tiền Như cười khẩy: “Đừng mơ tưởng nữa, bọn chúng sắp đuổi đến rồi, anh không thể nào giải thích được. Tại sao anh lại biến mất lâu như vậy, tại sao bọn chúng lại phát hiện ra dấu vết của người liên lạc. Trừ khi… anh lên giường với tôi.”

Sắc mặt Nhiếp Nham cứng đờ.

Tiền Như dứt khoát cởi quần áo trước mặt anh. Trên mặt cô ta không hề có chút xấu hổ của một thiếu nữ, ánh mắt lạnh lùng và hung dữ. Tiền Như nói: “Làm thật, anh ngủ với tôi, tôi muốn mang thai, như vậy sẽ không phải vận chuyển ma túy nữa.” Nhiếp Nham hiểu ý cô ta, anh xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh lùng của Tiền Như lộ ra một tia bi thương: “Quá đau đớn, tôi không thể quen được. Mỗi lần vận chuyển ma túy cho bọn chúng, tôi đều cảm thấy đau đến mức như muốn nứt ra, nhưng tôi ăn của bọn chúng, tôi phải làm việc cho bọn chúng. Mã Thực Ý cũng không phải kẻ xấu xa, phụ nữ có thai sẽ không phải làm việc này nữa. Đến đây đi, tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi.”

Nhiếp Nham gần như run rẩy làm chuyện đó. Bọn chúng đuổi đến còn cố tình đứng xem một lúc, Tiền Như hờn mát bảo bọn chúng cút đi, bọn chúng cười hô hố bỏ đi. Sự vắng mặt của Nhiếp Nham đã có lời giải thích, còn người liên lạc của anh sau khi bị bắt đã tự sát, Nhiếp Nham thậm chí còn không có thời gian để thương tiếc cho anh ta.

Tiền Như mang thai, công khai mối quan hệ với Nhiếp Nham. Nhờ mối quan hệ này, anh trai cô ta hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với anh, Nhiếp Nham không thể tin được rằng mình lại trở thành “người một nhà” với bọn chúng, tên trùm ma túy đã chứng kiến hôn lễ của họ. Điều này cũng mang lại lợi ích là, Nhiếp Nham được chuyển ra khỏi căn nhà bốn người ở chung, anh và Tiền Như có chỗ ở riêng, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho việc truyền tin.

Nhìn thấy bụng Tiền Như ngày một lớn, Nhiếp Nham thường có cảm giác không chân thực. Anh sống trong mơ hồ, cho đến ngày hôm đó, nghe thấy tiếng khóc của Kỷ Hàn Tinh, anh bỗng chấn động, khoảnh khắc đó, anh cảm thấy có gì đó sụp đổ. Anh nên biết từ sớm rằng, đây không phải là một vở kịch, anh không phải là một diễn viên có thể toàn mạng rút lui sau khi vở kịch kết thúc, khi anh bước chân vào con đường này, anh đã đánh cược cả cuộc đời mình.

Giờ đây, người yêu của anh – Kỷ Tri Thanh, hỏi anh có yêu người phụ nữ kia không, anh không biết phải trả lời thế nào, trên thực tế, dù thế nào đi nữa, anh cũng đã có trách nhiệm với cô ấy. Anh chưa từng nghĩ đến, nếu thực sự trở về thành công thì sẽ ra sao, Tiền Như, dù sao cũng đã sinh cho anh một đứa con…

Kỷ Tri Thanh cảm thấy chính mình đã quyến rũ Nhiếp Nham, cậu khinh bỉ bản thân, nhưng cậu không thể chịu đựng được khả năng Nhiếp Nham không có cậu trong lòng. Cậu chủ động hôn Nhiếp Nham, đưa anh về nhà, họ đã đánh mất kiểm soát. Trong tuyệt vọng tột cùng, họ đã vượt qua ranh giới chưa từng vượt qua, cơ thể trẻ trung quấn lấy nhau, như muốn thông qua sự tiếp xúc này, giải phóng nỗi buồn bã không nói nên lời và tình yêu không thể nào có được nữa.

Rồi bố Kỷ trở về.

Ông không nhìn rõ người còn lại là ai, chỉ biết con trai mình đã làm ra chuyện mà ông không bao giờ tha thứ. “Bố, bố, xin bố, đừng nói, đừng la hét!” Cậu luống cuống nhét quần áo cho Nhiếp Nham, bảo anh nhanh chóng rời đi. Không thể để Nhiếp Nham bị phát hiện, nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm. Trong lúc vội vàng, cậu thậm chí còn không kịp nhìn rõ vẻ mặt sững sờ, day dứt và đau buồn của Nhiếp Nham, chỉ biết rằng anh phải đi… trước khi mọi chuyện trở nên quá lớn.

Đó là một ngày hỗn loạn.

Tiếng quát tháo của bố Kỷ đã thu hút rất nhiều hàng xóm, họ nhìn thấy một người đàn ông hớt hải chạy ra khỏi sân nhà ông, mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng hối hả của người đó, không ai nhìn rõ vẻ mặt tuyệt vọng trên gương mặt anh. Kỷ Tri Thanh không chịu khai người còn lại là ai, cũng không chịu nhận sai, cậu bị bố Kỷ đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, cậu bị đình chỉ công tác trong thời gian dài, Kỷ Tri Thanh mất hồn mất vía, cậu tìm một căn nhà nhỏ trong góc thành phố để ở, đôi khi đêm khuya, cậu sẽ lén lút quay về xem, hy vọng sẽ có cơ hội, khi đi ngang qua con hẻm đó, sẽ lại nghe thấy ai đó nói câu: “Là anh.”

Sau đó, Khang Thụ Nhân – đội trưởng của Nhiếp Nham, đã tìm đến cậu, báo tin Nhiếp Nham hy sinh. Kỷ Tri Thanh không tin, cậu cảm thấy đó là một trò lừa đảo, có lẽ người này đến lừa tiền cậu, cậu phản ứng dữ dội: “Tại sao anh lại liên lạc với tôi, tôi chưa từng quen biết anh.”

Khang Thụ Nhân nói, bởi vì hồ sơ mà Nhiếp Nham để lại ở cục, người liên lạc ngoài bố mẹ anh ra, còn có cậu.

Kỷ Tri Thanh nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin được, lắc đầu vô thức: “Tôi không tin, tôi không tin một chữ nào cả. Anh đến lừa tôi, Nhiếp Nham vẫn sống tốt, anh ấy đã nói anh ấy sẽ sống sót trở về!” Khang Thụ Nhân đưa bức ảnh cho cậu, đó là bức ảnh họ đã cùng nhau chụp ở tiệm chụp ảnh, hai người khoác vai nhau, giả làm anh em… một đôi tình nhân.

“Tại sao? Tại sao…”

Khang Thụ Nhân nói: “Đây là thứ tôi giữ lại của cậu ấy.”

Kỷ Tri Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh ta, Khang Thụ Nhân chậm rãi nói: “Trước khi đi làm nhiệm vụ, thứ duy nhất liên quan đến bản thân mà cậu ấy muốn mang theo, chính là bức ảnh này. Nhưng cậu cũng biết, nghề của chúng tôi, không có gì là may mắn cả. Nếu bị phát hiện sẽ mất mạng. Vì vậy, tôi đã giữ lại, nói là đợi cậu ấy trở về sẽ trả lại.”

Nhưng bây giờ, Nhiếp Nham sẽ không bao giờ trở lại nữa, anh chỉ có thể trả lại bức ảnh… cho chủ nhân của nó.